Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 123




Chương 123

Hàm Gia Gia không còn ngại ngùng nữa, cậu khoác tay lên vai Hàm Hi Họa dẫn cô vào trong. “Là chị ta ghen tị với chị thôi.”

“Anh chưa đến ạ?” Cậu cũng biết chuyện hôn nhân của Hàm Hi Họa là bị ép buộc nhưng cũng không rõ quá chuyện bên trong.

Hàm Hi Họa gật đầu. “Tí anh ấy sẽ đến.”

Hàm Gia Gia có lẽ hơi do dự một chút, cậu nghiêng đầu nhìn Hàm Hi Họa thấy ánh mắt cô khi nhắc đến “anh rể” đặc biệt dịu dàng. “Chị và anh rể tốt chứ ạ?”

Cô ngẩng mặt nhìn cậu hai giây mỉm cười. “Bọn chị rất tốt. Em không cần lo đâu.”

Thấy cô không có vẻ nói dối Hàm Gia Gia gật đầu nhe răng cười. “Vâng.” Rồi lại tâm sự. “Em rất thích anh rể.”

“Hửm?” Hàm Hi Họa nhướng mắt. “Em gặp anh ấy được mấy lần mà thích. Trong khi ai cũng sợ anh ấy.”

Hàm Gia Gia rời tay khỏi vai cô, cả hai ngồi xuống ghế sô pha bên góc phòng. “Anh ấy là mẫu hình lý tưởng của em đó.”

“Ồ…” Nam Lãnh nhà cô hút gái đi còn đỡ, đến cả con trai cũng bị anh hớp hồn. Đúng là không thể coi thường anh được mà.

“Vậy tương lai em muốn đi theo con đường kinh doanh à?”

“Dạ. Em thích kinh doanh.”

Hàm Hi Họa tán thưởng cậu. “Tốt lắm.”

“Có gì cần hỏi cứ tham khảo anh rể của em.”

Hàm Gia Gia lại gãi tóc. “Không phiền anh ấy ạ? Anh ấy bận vậy mà.”

Hàm Hi Họa cười. “Không sao, bỏ ra chút thời gian trò chuyện thôi mà.”

“Vâng.”

Nhìn cặp mắt đầy sự phấn khích của Hàm Gia Gia, cô bỗng thấy lòng bình yên đến lạ. Có lẽ cậu bé là một sự thuần khiết còn tồn tại trong thế giới của cô ở kiếp trước kéo dài đến kiếp này. Cô trân trọng và biết ơn điều đó. Cô sẽ cố gắng giúp đỡ cậu trong khả năng của mình.

Mười giờ, mọi người tập trung ở khu vực bên ngoài.

Người lớn, người trẻ, trẻ con ngồi theo từng bàn.

Nhìn Hàm Mộc Tâm từ trong biệt thự đi ra, quả nhiên như cô dự đoán, bộ đầm lúc nãy chỉ là bộ đầu tiên của cô ta.

Cô ta rất được lòng mấy đứa nhóc ở đây, vừa ngồi xuống bàn đã bị bọn nhỏ bao vây hỏi han.

Cô ta lại còn là diễn viên đang nổi nên bọn trẻ càng yêu mến hơn, cứ coi cô ta như nữ thần thực thụ.

Hàm Hi Họa không hứng thú để ý, cô nhìn giờ không biết Nam Lãnh có tới kịp không. Anh là người coi trọng giờ giấc, cô biết vậy nhưng con người ai cũng sẽ có lúc làm trái với nguyên tắc của bản thân. Tựa như anh đối với cô là cưng chiều đến phá vỡ mọi giới hạn trong anh.

Nghĩ tới anh cô không nhịn được mà tủm tỉm cười.

“Chị họ, chị cười gì vậy?” Đang chìm vào trong thế giới riêng thì bị đánh gãy, Hàm Hi Họa không vui lắm liếc cô ta ở đối diện sau đó nhàn nhạt lên tiếng. “Cười vì những thứ buồn cười thôi.”

Lời này của cô cũng chẳng có ý ám chỉ gì, nhưng có vẻ cô ta luôn ôm cái sự xấu tính trong mình nên lời nói đơn giản của người khác cũng bị cô ta coi là có ý đồ.

Nụ cười trên mặt cô ta hơi trầm xuống nhưng chỉ hai giây đã trở lại bình thường. “À, không biết chị đã tìm hiểu kỹ kịch bản chưa ạ?”