Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 122




Chương 122

Hàm Hi Họa trên tay mang hộp quà tới chỗ ông nội Hàm chào hỏi. “Con chào ông nội. Chút quà mừng tuổi ông nội, mong ông nội sẽ thích ạ.”

Ông nội Hàm cười hiền từ vỗ vỗ mu bàn tay Hàm Hi Họa cũng hỏi thăm vết thương của cô một chút rồi thôi. “Có lòng là tốt, có lòng là tốt. Lâu quá rồi ta không gặp con…” Ông nhớ tới ai đó. “À, Nam Lãnh không đi cùng con sao?”

Hàm Hi Họa mỉm cười. “Anh ấy có việc sẽ qua muộn hơn một chút ạ.”

“Ừ ừ, qua là được rồi.”

Còn tưởng ông sẽ không hỏi han gì như mọi lần, không nghĩ tới lần này ông lại quan tâm đến nghề nghiệp của cô. “Con muốn làm diễn viên sao?”

Hàm Hi Họa mím môi, lơ đãng nhìn thoáng ba mẹ Hàm hai giây. Mẹ Hàm lắc đầu mỉm cười.

Cô trở lại đối mặt với ông nội. Cô đáp. “Vâng ạ.”

Ông nội Hàm thở dài. “Mấy đứa trẻ bọn con sao cứ muốn vào nơi thị phi đó vậy chứ. Thôi tùy bọn con vậy, làm gì mà thích là được.”

Hàm Hi Họa nhếch miệng. “Cảm ơn ông.”

“Được rồi con đi chơi với mấy đứa nhóc đi.”

Đã tha cho cô rồi, Hàm Hi Họa vui vẻ gật đầu. “Vậy tí con lại tới trò chuyện cùng ông ạ.”

Ông nội Hàm ừ lại dặn dò. “Khi nào Nam Lãnh tới thì bảo nó gặp ông liền.”

“Dạ.”

Đã chắc chắn việc chạm mặt Hàm Mộc Tâm rồi nhưng khi chứng kiến cô ta huênh hoang diễn trò trước mặt vẫn khiến cô thấy khó chịu.

Ít nhiều chuyện của kiếp trước vẫn còn ám ảnh cô nên phản ứng này của cô hoàn toàn không phải lạ gì.

“Ôi chị họ. Không ngờ chị tới sớm vậy.” Hàm Mộc Tâm khoác bộ váy đơn giản, kín đáo hơn so với thường ngày. Cô nghĩ chắc chắn đây chỉ là bộ đầu tiên trong bữa tiệc hôm nay thôi.

Hàm Hi Họa lười nói nhiều. “Chào cô. Cô cũng tới sớm đấy.”

“Chị Họa.” Nghe âm thanh vừa quen vừa lạ này Hàm Hi Họa khó tin xoay người lại.

Đập vào mắt cô là cậu nhóc mười bảy, mười tám tuổi khôi ngô, mặt mày sáng sủa đang cười tít mắt.

Hàm Hi Họa quên luôn sự có mặt của Hàm Mộc Tâm, cô bước nhanh tới trước mặt Hàm Gia Gia.

“Em về khi nào?” Đứa em họ này là con của chú ba. Thằng bé đi du học từ sớm nên hiếm khi gặp nhau, nhưng tình cảm giữa hai chị em khá tốt. Nói chung trong số các chị em trong nhà họ Hàm, cô thân thiết và có cảm tình với Hàm Gia Gia nhất. Kiếp trước đến khi chết đi cũng không nhìn thấy thằng bé một lần nào. Giờ khi gặp lại một sự xúc động dâng lên khiến trái tim Hàm Hi Họa có chút nảy lên.

Hàm Gia Gia gãi đầu có chút ngại ngùng khi đứng trước người chị họ đã lâu không gặp. “Em về hôm qua ạ. Chỉ có em và ba về thôi.”

Hàm Hi Họa cố gắng nuốt những xúc động trong lòng, cô gật đầu với Hàm Gia Gia. Lại đưa tay lên thân thiết vỗ vai cậu một cái. “Đã lớn thế này rồi. Còn đẹp trai như vậy nữa.”

Cả hai nhìn nhau bật cười. Mọi ngại ngùng vì khoảng cách thời gian đã hoàn toàn xóa bỏ.

Hàm Mộc Tâm ở phía sau hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.

“Chị ta vẫn khó ưa như vậy?” Hàm Gia Gia nhìn theo bóng lưng của Hàm Mộc Tâm bĩu môi nói.

Hàm Hi Họa buồn cười lại gật gật đầu. “Là cô ta vẫn ghét chị như vậy?”