Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 119




Chương 119

Hiếm khi nghe anh đưa ra ý kiến về những chuyện tế nhị thế này còn là chuyện của đàn bà con gái. Hàm Hi Họa cong môi ngắm anh một lúc mà chẳng nói tiếng nào.

Nam Lãnh chờ mãi người nào đó vẫn im lặng, còn cho rằng có phải mình đã nói thẳng thắn quá không định xoay chuyển ý tứ của mình một chút cho cô hiểu thì chạm phải cặp mắt ngây ngốc của cô. Anh khẽ cười cào nhẹ lòng bàn tay cô. “Không hài lòng ý kiến của anh à?”

Hàm Hi Họa lắc đầu, cô thôi nhìn anh. “Không ạ. Anh nói rất có lý, tụi em không nên đào sâu chuyện đó thì hơn. Chỉ cần cô ấy ít tổn thương thì tất cả đều không còn quan trọng nữa. Sức khỏe và tâm lý của cô ấy mới là cái cần quan tâm lúc này.”

Nam Lãnh gật đầu. “Mai cần anh đưa tới bệnh viện không?”

“Một mình em đi là được ạ.”

Ngày hôm sau khoảng mười giờ sáng Hàm Hi Họa lái xe tới bệnh viện C trước đó cô có ghé vào siêu thị mua ít trái cây và thực phẩm bồi bổ cho phụ nữ sảy thai.

Cô không nghĩ sẽ gặp Hứa Ngạn Thâm vào lúc này. Việc anh ta có mặt tại đây cũng chẳng phải điều gì quá ngạc nhiên, anh ta là cha của đứa bé còn chưa thành hình trong bụng Đậu Nhạc Yến, anh ta có trách nhiệm và nghĩa vụ phải đến chăm lo, thăm hỏi cô ấy. Chỉ là cô không nghĩ sẽ gặp anh ta. Cô thừa nhận cô không thích người đàn ông này, cả anh ta và Hàn Dĩ Ngôn đều mang lại cảm giác không an toàn, là những người không đơn giản như những gì họ bày ra.

“Họa Họa.” Đậu Nhạc Yến cố gắng nhếch miệng gọi cô một tiếng.

Hàm Hi Họa bước nhanh tới, cô đặt đồ lên bàn rồi nhìn cô ấy. Sắc mặt còn xanh xao nhưng tinh thần không quá tệ. “Cậu thấy thế nào?” Ánh mắt Hàm Hi Họa thoáng qua Hứa Ngạn Thâm một giây rồi dời đi.

Đậu Nhạc Yến mỉm cười. “Tớ ổn. Phiền cậu với mọi người rồi.”

Không biết Nguyễn Trân Châu đi đâu rồi.

“Phiền gì, cậu đừng nghĩ nhiều.” Nhớ tới mấy thực phẩm chức năng mới mua cô dặn Đậu Nhạc Yến.

“Cậu nhớ bồi bổ sức khỏe cho tốt, những thứ này tớ mua đều đã hỏi rõ người bán rồi. Rất có ích cho phụ nữ sảy thai.” Vừa nói vừa chỉ vào mấy túi đồ trên bàn. Cô không để ý mà nhắc tới hai chữ cấm kỵ kia. Đến khi dứt lời mới chột dạ nhìn Đậu Nhạc Yến.

“Tớ… chuyện cũng rồi, cậu cố gắng chăm sóc chính mình.” Cô vỗ vỗ tay Đậu Nhạc Yến an ủi.

Hứa Ngạn Thâm bỗng lên tiếng khiến cả hai giật mình. “Chuyện là lỗi của tôi.”

Không nhắc thì thôi, đã nhắc rồi thì Hàm Hi Họa không sao khống chế được. Cô chuyển ánh mắt sang anh ta, không hề có chút kiêng dè mà nói thẳng. “Đúng là lỗi của anh…”

“Họa Họa, không phải…”

Hàm Hi Họa đè lại tay cô ấy lắc đầu. “Để tớ nói.” Cô lại đối diện với Hứa Ngạn Thâm lần nữa. Nhìn anh ta không hề có vẻ mặt của một người vừa mới mất đi con. Chính vì vậy mà Hàm Hi Họa càng thấy khó chịu hơn.

“Anh Hứa, trước đây anh trêu hoa ghẹo nguyệt thế nào đó là chuyện của anh nhưng hiện tại anh đang quen bạn của tôi. Dù là anh đang trêu cô ấy hay thật lòng đi nữa thì cũng mong anh ra dáng một người đàn ông một chút, đến cái việc tối thiểu là dùng biện pháp an toàn trong quan hệ anh cũng có thể sơ suất. Nhạc Yến có thể còn nhiều ngây thơ trong vấn đề nam nữ nhưng không lẽ anh cũng “ngây ngô” à. Chuyện này nói ra mấy ai sẽ tin đây.”

Hứa Ngạn Thâm không hề ngắt lời cô, anh ta ngồi ở ghế sô pha lắng nghe cô trách mắng mình, tuy không dùng lời lẽ chua ngoa nhưng từng từ từng chữ đều khiến người ta ngứa ngáy. Chỉ là anh ta không tức giận, không có chút nào tức giận cô. Bởi đúng là anh ta sơ suất thật. Có lẽ là lần say rượu đó rồi. Nghĩ nghĩ hình như đây là người phụ nữ duy nhất dám lên mặt dạy dỗ anh trực tiếp thế này, còn là dạy dỗ trong chuyện tình dục. Đúng là chuyện nói ra khó ai có thể tin. Kỳ lạ hơn là anh không quá khó chịu.