Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 118




Chương 118

Đỗ Thắm nắm lấy tay cả hai an ủi. “Không nhất thiết sẽ như vậy, có thể là… tới tháng.” Chính cô ấy cũng không tin lắm nguyên nhân này. Nhưng vì không dám tin nên mới tự đưa ra những lý do khác để lấp liếm sự thật. Nếu đó là thật… bọn cô không biết nên nói gì với Đậu Nhạc Yến nữa. Chính vì thương xót nên mới lo sợ sẽ làm cô ấy tổn thương thêm.

Hàm Hi Họa cụp mắt ngay khi định bảo cả hai tạm thời cứ chờ trước đã thì Nguyễn Trân Châu kêu nhẹ một tiếng.

“Anh… đây là…” Tận lúc này mới chú ý đến sự xuất hiện của người lạ. Cô nàng ngạc nhiên không biết từ đâu ra có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang thế này. Mặc dù thân hình như siêu mẫu nhưng… thế này có phải quá thần thần bí bí rồi không.

Cái ánh mắt đầy nghi ngờ của Nguyễn Trân Châu thật khiến Hàm Hi Họa nhức đầu, cô đảo mắt một vòng giới thiệu qua loa. “Là bạn tớ. Mặt anh ấy có vấn đề nên phải đeo khẩu trang. Các cậu không cần để ý nhiều đâu.”

Nam Lãnh nhìn cô nhàn nhạt cười. Cô nhóc của anh cũng bịa ra lý do hay đấy.

“À… chào anh ạ.”

“Xin chào anh. Xin lỗi vì nãy giờ tụi em mãi buồn rầu nên không thấy anh.” Nguyễn Trân Châu còn rất thức thời.

Nam Lãnh gật đầu. “Xin chào.” Lời ít ý nhiều, nói xong hai chữ ấy anh cũng không phát biểu thêm lời nào khác.

Đỗ Thắm gãi gãi tóc sau đó bị Hàm Hi Họa kéo lại ghế ngồi.

“Hay anh về trước đi. Em ở đây với bạn sẽ về sau.” Khoảng mười phút sau Hàm Hi Họa lại gần Nam Lãnh thương lượng. Bắt anh ở đây cùng cô hình như sai sai.

Nam Lãnh định từ chối thì cửa phòng cấp cứu mở tung ra. Ai cũng chẳng còn nhớ tới chuyện gì nữa vội chạy tới hỏi dồn bác sĩ.

“Người bên trong thế nào rồi ạ?” Nguyễn Trân Châu hỏi. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bác sĩ đảo qua bốn người một lượt. “Ai là người nhà bệnh nhân?”

Cả bốn người đều ngẩn ngơ. Hàm Hi Họa lắc đầu. “Bọn cháu là bạn thân ạ. Người nhà… vẫn chưa báo ạ.”

Bác sĩ suy ngẫm gì đó rồi ông gật đầu. “Tai nạn nhẹ nên không bị thương nặng, chỉ trầy xước… Quan trọng là cái thai không thể giữ.”

Ngoại trừ Nam Lãnh ba cô gái đều sốc nặng, Nguyễn Trân Châu ôm miệng không thốt nổi thành lời.

Cho đến khi bác sĩ đã rời đi mà ba cô gái vẫn còn đứng trân ra trước cửa phòng cấp cứu không rõ là suy nghĩ những gì.

Nam Lãnh thở một hơi anh đặt tay lên eo Hàm Hi Họa vỗ nhẹ hai cái. “Đợi cô ấy tỉnh lại rồi hỏi thăm xem.”

Hàm Hi Họa gục đầu vào ngực người đàn ông, cô dạ một tiếng.

Hiện tại đã mười giờ đêm, Nam Lãnh đưa Hàm Hi Họa về nhà nghỉ ngơi, Nguyễn Trân Châu ở lại bệnh viện chăm Đậu Nhạc Yến. Đỗ Thắm cũng về lại ký túc, ngày mai sẽ tới bệnh viện thay cho Nguyễn Trân Châu.

“Chắc chắn là con của Hứa Ngạn Thâm.” Trên xe Hàm Hi Họa không nhịn được mà thốt ra. Cô biết chắc anh ta sẽ chẳng có ý bảo vệ, lo nghĩ cho bạn gái mình mà. Nếu lo lắng thì làm sao để cho bạn gái mang thai được chứ. Càng nghĩ càng tức.

Nam Lãnh nắm bàn tay nhỏ nhắn của của cô. Anh có ý nhắc nhở. “Đây là chuyện riêng của cô ấy. Các em hiện tại chỉ cần an ủi để tránh cô ấy nghĩ tiêu cực là được rồi. Đừng tra sâu vào những chuyện đó, cô ấy chắc không muốn đâu.”