Chủ Tịch Nghiện Sủng

Chương 42: 42: Tôi Không Thích Sự Yêu Thích Của Anh





Văn Cầm thấy hiệu quả đạt tới, Trịnh Gia Minh quả thực nghi ngờ Đường Tống, trong mắt thoáng xẹt qua một chút đắc ý, tiếp tục nói: "Gia Minh, chẳng lẽ anh không biết là gần đây An Cẩn thay đổi rất nhiều sao? Không đơn giản chỉ xa lạ với anh và mẹ anh mà thái độ đối với Đường Tống cũng thay đổi, không phải trước đây cô ta ghét Đường Tống nhất à? Anh nói xem, có phải cô ta! thích anh ta rồi không?"Trịnh Gia Minh trầm tư, nếu là trước kia anh ta tuyệt đối sẽ không nghi ngờ tình cảm của An Cẩn đối với anh ta, nhưng bây giờ anh ta cũng không dám chắc.

"Gia Minh, đừng nghĩ đến cô ta nữa, dù sao anh cũng không thích cô ta thật, chỉ cần chúng ta lên kế hoạch lấy được An Thị vào tay thì còn quan tâm An Cẩn thích ai làm cái gì? Hay là anh ghen vì cô ta?" Đột nhiên, Văn Cầm cúi người thổi khí nóng vào tai Trịnh Gia Minh, thấp giọng nói, giọng nói cực có tính khiêu khích.

Thân thể Trịnh Gia Minh mềm nhũn, anh ta cười quỷ dị kéo Văn Cầm từ phía sau lưng lên đùi anh ta, hung hăng ổn định môi cô ta, một bàn tay xâm nhập đũng váy của cô ta: "Anh thấy là em đang ghen, vừa vào đã khóa trái cửa, có phải chờ anh muốn em đúng không?"Rất nhanh, trong văn phòng vang lên tiếng phụ nữ thở gấp và tiếng gầm nhẹ của đàn ông! ! Trong văn phòng Tổng giám đốc, An Cẩn kiềm chế dạ dày cuồn cuộn nhìn màn hình máy tính trước mặt, nhìn hai bóng dáng quấn nhau phát ra âm thanh khó nghe.

Cô cầm điện thoại trên bàn lên ấn đường dây văn phòng Tổng quản lý nội bộ.

"Linh linh linh! "Cùng lúc đó trong máy tính cũng truyền ra tiếng điện thoại.


Hai người điên cuồng trên bàn làm việc đang đứng ở điểm biên giới, thân thể đột nhiên run rẩy, sau đó người đàn ông ở phía trên cúi đầu nhìn bộ phận nào đấy của mình, khẽ nguyền rủa một tiếng.

"Chết tiệt!"Anh ta tùy tiện rút hai tờ khăn giấy ra lau đi, nhấc điện thoại lên lại chỉ nghe thấy tiếng đường dây bận: "Tít tít tít".

An Cẩn cười lạnh đặt điện thoại xuống, tắt hình ảnh theo dõi trên máy tính đi, cuối cùng mắt và tai cũng được cứu.

Lúc này, trên màn hình máy tính hiện ra một cửa sổ trò chuyện.


An Cẩn nhíu mày, đặt tay lên bàn phím, hơn một ngàn năm chưa từng dùng lại máy tính khiến cô đã sắp quên phải gõ chữ thế nào, cho nên tốc độ vô cùng chậm.

Điều này cũng làm cho thanh niên đang dậy thì nào đó ở đầu khác hiểu lầm.

An Cẩn híp mắt lại, xóa mấy chữ vừa vất vả lắm mới đánh ra được, đổi thành một hàng chữ khác.

An Cẩn lại nhíu mày, người này thật là đại thần hacker nổi tiếng trên mạng kia sao?Vì đề phòng đối phương lại nói ra từ ngữ kinh thế gì, An Cẩn đánh tiếp một câu.

Sau đó, An Cẩn cũng không quan tâm đối phương sẽ đáp lại thế nào, trực tiếp click dấu chéo ở góc trên bên phải khung đối thoại, tắt máy tính đi.

.