Chủ Tịch Lạnh Lùng, Lại Sợ Vợ Khóc

Chương 6: Là do tôi không có tình yêu hay là vì có cô thì tôi đã yêu




Hôm sau cô thức dậy buổi sáng ở Hàn Quốc nơi đây rất lạnh những giọt sương sớm long lanh trên từng hàng cây cao xanh mướt làm cho lòng cô dao động, cơn nhức đầu hôm qua vẫn còn tuy uống thuốc nhưng suốt đêm đó cô không ngủ được. Sáng thức sớm cô mặc bộ đồ tập thể dục vào người vì đã quen với việc chạy bộ buổi sáng nhưng lại không rành đường đi ở đất nước Kim Chi này tuy vậy cô nghĩ sân vườn biệt thự đủ rộng để cô chạy bộ, lấy giày mang vào rồi bước xuống lầu cứ nghĩ anh đã thức nhưng đến khi xuống nhà lại chẳng thấy. Đi thẳng ra sân vườn cô chạy xung quanh biệt thự bất ngờ lại nghe thấy tiếng chó sủa ngày một gần, và rồi một anh bạn giống chó Alaska chạy nhào lại cô hung dữ sủa lớn tiếng thấy mối nguy đang đe doạ nên cô bỏ chạy - Nè tao có thù oán gì với mày mà lại rượt tao sáng sớm vậy?

Cô nói mặc cô, chó sủa mặc chó người, thú mới sáng đã chơi bắt rượt thật khốn khổ, lo chạy vì thấy sợ nhưng cô nào phải vận động viên chạy maratong nên cũng biết mệt mà.

- Huda mau lại đây. - tiếng quen thuộc của một chàng trai gương mặt đẹp mê hồn, nghe vậy chú chó chạy ngay lại bên chủ

- Huda mày xem cô ta sợ đến mức xanh mặt luôn rồi kìa. - anh ta trêu chọc cô

- Chủ tịch Vương anh đùa hơi quá rồi đó. - Diệp Phàm tức điên vì sự thơ ờ đó của anh

- Huda đùa với cô chứ tôi có làm gì đâu. - anh chơ mặt ra làm cô tức càng thêm giận sao anh xem thường cô quá mức đến thế

- Nè nhịn nhiều đủ rồi đó, đừng nghĩ chức cao hơn tôi là có quyền chơi như vậy. - cô buồn bực anh lắm nên bỏ về phòng từ nhỏ cô đã rất sợ chó mà anh còn đùa như vậy. Tự nhốt mình trong phòng không ra ngoài cô làm anh lo lắng như điên, cơn nóng trong lòng ngực đã làm anh phải lên phòng cô khi đó cửa khóa anh cố vào trong nhưng hoàn toàn thất bại.

- Tôi đếm từ 1 đến 3 cô không ra thì đừng trách 1...2...3 là do cô ép tôi. Quản gia Kim - anh tức giận vì sao lại có người con gái cứng đầu như vậy chứ

- Dạ chủ tịch ngài cần cân dặn gì không ạ! -quản gia là một người phụ nữ mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng váy ôm đen bước lên lễ phép nói khi nghe tiếng gọi của anh

- Chìa khóa dự phòng. - anh xoè tay ra hiểu chuyện quản gia đưa cho anh chìa khóa màu vàng đồng sau đó đi xuống lầu, anh thì mở cửa phòng của cô nhưng thay vì tức giận thì anh lại lo lắng khi nhìn thấy cô đang nằm dưới nền đất lạnh mặt vẫn hồng hào. Anh lo lắng chạy đến ôm cô vào lòng xoa xoa tay cô dịu dàng nói - Diệp Phàm cô sao vậy tỉnh dậy đi - giọng anh lo lắng từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại di động và gọi cho người nào đó - Bác sĩ Kim mau đến biệt thự trong vòng 15 phút.

15 phút sau

Một người đàn trung niên tuổi chừng 54 vội vàng chạy đến trước mặt anh mồ hôi đầm đìa chảy trên trán vì ông biết sai ý của anh coi như không còn con đường để sống nên nào dám làm trái. Sau khi khám cho cô ông bước lại gần anh - Thưa chủ tịch, phu nhân chỉ là do nhức đầu lâu ngày nên gây ra ngất xỉu.

- Nhức đầu lâu ngày sao? - anh khó hiểu

- Dạ phải, dường như phu nhân không ngủ đủ giấc, ăn không đủ bữa. - ông bác sĩ nói chuyện với anh mà tay cứ run run anh nhìn cô ánh mắt bi thương “ Đã phải do tôi sao? “ anh thầm trách mình

- Được rồi, ông về đi. - anh lạnh lùng nhìn rồi nói với ông bác sĩ

- Thuốc này chủ tịch cho phu nhân uống sau khi ăn. - ông bác sĩ Kim đưa một hộp thuốc được đóng gói cẩn thận cho anh, anh đưa tay lấy - Ưm. - xong việc ông bỏ về

...

Anh tiến đến gần cô tay xoa mái tóc màu hạt dẻ yêu chiều nhìn cô không kìm chế được mà tay của anh vuốt ve mãi khuôn mặt nhỏ xinh hồng hào của cô, anh đau lòng nhìn người con gái trước mặt ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy bi thương

- Là do tôi không có tình yêu hay là vì có cô thì tôi đã yêu.

Ánh nắng hoàng hôn toả sáng khắp nơi cô tỉnh dậy thì đã thấy anh gương mặt anh im lặng không nói trên tay bưng tô súp đặt trên bàn yêu chiều - Đã dậy rồi sao?

- Tôi bị gì à? - cô ngây ngốc hỏi

- Nè khỉ già không phải cô không biết mình đã bị bệnh? - anh trêu chọc để giúp tinh thần cô thoải mái

- Bệnh? Bộ có hả? - bộ mặt ngây thơ làm anh càng bực hơn

- Khỉ đã già mà còn bị lú thôi thôi bỏ đời con khỉ rồi.

- Cái con khỉ khô á! Tôi là Diệp Phàm chứ có tên khỉ đâu. - nghe anh gọi mình bằng cái tên quái như vậy khó chịu cãi tranh

- Cô thích tên khỉ khô hơn hả? Vậy thì khỉ khô. - anh lại tiếp tục nhây

- Anh...

- Khỉ khô ăn súp rồi uống thuốc. - anh chặn ngay từ cửa miệng liền nói vào chủ đề

- Súp sao? Tôi không thích nó. - cô đẩy đẩy tay anh rồi bịt miệng mình lại

- Sao lại không thích súp ngon lắm mà. - anh đang cố thuyết phục ép cô ăn cho bằng được vì sức khỏe của cô

- Nó cứ nhờn nhờn sao á! - cô nhìn tô súp trề môi

- Ăn đi sẽ ngon, tôi thề luôn đó.

- Tôi ăn không được, anh cho tôi món khác được không? - cô cầu xin anh

- Được rồi! Cô muốn ăn gì? - anh không còn cách nào khác đành miễn cưỡng chiều cô

- Tôi muốn ăn mì hoành thánh. - cô rụt rè nói

- Hả????? - anh thật sự trong đầu bây giờ chỉ toàn dấu "? " tiểu thư như cô mà lại muốn ăn những món bình dân thế sao? Mấy cô gái khác chắc chắn khi được nuông chiều sẽ muốn được ăn những món sơn hào hải vị bậc nhất

...

- Quản gia Kim mau đặt hàng ở Trung Quốc để mua hoành thánh, thịt heo, mì... Trong vòng 30 phút phải có tất cả các nguyên liệu không thì biết hậu quả rồi đó. - anh lạnh lùng dặn dò bên ngoài thức ăn không tốt anh không yên tâm để cô ăn bên ngoài tha chịu cực một tí

- Dạ tôi đi ngay. - quản gia Kim nhanh nhẹn chạy đi để thu xếp mọi thứ, trong lúc chờ đợi anh pha cho cô một ly sữa tận tay đem lên phòng. Lúc này cô đã tắm rửa và ngồi trên giường đánh laptop thấy anh vào vội đứng dậy nhưng thật ra cô ngồi lâu qua nên chân bị tê, anh thấy thế bèn nói - Miễn lễ, quý phi mau lại đây phục tùng ta.

- Anh bị điên hả? Tôi đứng dậy vì chân tê mà. - cô cáu gắt anh

- Quý phi thật vô lễ mang ra xử chém. - anh trêu cô

- Dạ thưa bệ hạ, đông tây nam bắc nào ai so bằng người phi tận trên dưới hơn 40 mươi người kẻ hầu người hạ vô số kể thiếp được trọng dụng vậy nên xin kiếp sau được làm ni cô cho sướng thân mình. - lời nói giễu cợt mà pha chút khinh thường của cô làm anh muốn nói cũng không biết nói gì, phần đầu khen ngợi khúc sau... tắt đài chê khen có đủ

- Uống sữa đi chút sẽ có mì. - anh nhìn cô bằng một ánh mắt “ giận “ “ giận “ “ giận “

Bước ra khỏi phòng anh căm hận nhìn vào trong - Chờ đi quân tử trả thù trăm năm chưa muộn. - oai vệ xuống lầu ra dáng ông chủ kiêu ngạo lạnh lùng

- Thưa chủ tịch những thứ ngài cần đã chuẩn bị xong tất rồi ạ. - quản gia lễ phép

Anh không nói chi bước nhanh vào bên trong phòng bếp xắn tay áo mặc tạp dề vào và bắt đầu công việc hi sinh thân mình cứu thư ký non nớt, thấy lâu bụng cô đã đói lắm rồi nên xuống lầu xem tình hình thì chứng kiến cảnh chiến đấu bên là nhà bếp bên là ngài chủ tịch đáng kính.

- Anh làm gì vậy? Hoành thánh thì sao lại cắt miếng ra làm gì? - cô chỉ vào tô hoành thánh bị cắt vụng

- Không phải làm hình tròn nhỏ nhỏ sao? - anh ngây thơ hỏi

- Hả bộ có hả? Rồi bỏ qua vậy sao lại để mì chung với trứng làm gì? - cô chỉ vào phần trứng mì trộn chung

- Ướp mì. - anh ngây thơ nói ra khiến cô cười đến mỏi miệng

- Thôi để tôi. - được thế cô ra oai trước với anh khiến đôi mắt long lanh của anh nhìn cô ngưỡng mộ, nhiều khi giấc mơ chỉ là mơ ước tỉnh dậy tắt nguội dòng suy nghĩ bằng lời nói của anh - Khỉ khô tính đứng trên đó làm trò khỉ để ai coi vậy?

- Ê đồ ba trợn tôi không phải “ Khỉ khô “ nghe chưa! - đang mơ mộng thì cô vô cùng tức giận vì anh lại gọi mình bằng cái tên kì cục như vậy.

- Mau xuống ăn đi mì xong rồi. - anh nói với cô tay bưng hai tô mì ra để trên bàn

- Ăn được không? - cô nhìn lo lắng chỉ vào tô mì

- Thức ăn không bỏ vào miệng thì cho vào đâu? Không lẽ... - anh vừa nói vừa nhìn dưới chân của cô khiến cô ngại đỏ mặt xoay vào trong

- Bậy bạ. - cô đỏ mặt mắng anh

- Hả? - anh ngơ ngác nhìn cô

- Anh đầu óc bậy bạ. - cô mắng anh mà mặt cứ đỏ như màu chỉ chảy có một chỗ

- Bậy bạ là cô đó. Tôi nói không ăn định cho Huda hết hay sao? - giờ đến lượt anh mắng cô không hiểu đầu óc cô thế nào mà lại suy bụng ta ra bụng người

- Hả? Huda? - cô ngây thơ hỏi mà miệng cứ run run

- Phải. - anh không để ý đến cô thẳng vào trong lấy thêm ít đồ ăn và nước ngọt mang ra thì cô lại hỏi

- Ở đâu? Huda... Ở... Đâu? - giọng cô run run

- Dưới chân cô. - anh lại cười vì chuẩn bị có trò hay rồi

- Hả?... Chó... Chó aaa tôi sợ chó. - cô ấp úng nhảy tưng lên rồi chạy lại anh khiến cả hai mất thăng bằng ngã ra sau bốn mắt đôi diện môi kề nhau cố đẩy anh ra nhưng lại không cử động được anh ôm cô rồi chìm vào nụ hôn đó, dù có cố thoát nhưng vẫn khó nên cô cũng hoà vào giấc mơ đẹp nơi đó chỉ có tình yêu là vĩnh cửu. Chợt có tiếng điện thoại cô tỉnh dậy đẩy mạnh anh ra nhưng cũng không thoát khỏi cái ôm anh và cô hai người hôn say đắm đến khi hơi thở cả hai đều không còn nhịp nhàng thì anh mới buông ra để nghe điện thoại, cầm lên giọng lạnh lùng - Alo.

[ Anh Hiên em về rồi, anh ở đâu? ]

- Tôi không có gì để nói với cô hết. - khi biết là ai anh vội đi ra sân vườn để nói chuyện

[ Nhưng em thì có, em nhớ anh nhiều lắm. ]

- Nhớ tôi, sao vậy Diệp Thiên không đối tốt với cô hay sao? - anh khinh bỉ

[ Không anh ta chỉ lấy em vì muốn ra mắt ba mẹ anh ta thôi! ]

- Vì vậy mới muốn về lại với tôi sao?

[ Anh đừng nghĩ xấu em, em yêu anh thật mà ]

-... - anh tắt điện thoại tức giận vào trong lại không thấy con khỉ đâu trên bàn để một tờ giấy “ tôi đau bụng đi vệ sinh “ anh buồn cười vì hành động đáng yêu này - Trốn thì đại là trốn đi. - anh vui vẻ nhìn tờ giấy cười

- Phù may quá trốn được rồi tên “ ba trợn “ này gan quá dám cướp nụ hôn đầu của mình. - cô hối hả chạy về phòng tay cầm theo tô mì mặt hơi gian tà một chút hình như đang nghĩ ra điều gì không tốt định hại người thì phải.

...

Trung Quốc

- Mau bỏ ra, tôi muốn gặp Diệp Thiên. - một cô gái mặc chiếc đầm cúp ngực ôm body màu kem xô người bảo vệ làm ầm tập đoàn Diệp Gia

- Không được chủ tịch đang bận mời cô về cho. - anh bảo vệ lịch sự

- Buông ra nếu không muốn bị đuổi. - cô gái đó hung hăng đánh bảo vệ

- Lâm Hoa mới đến đã náo loạn rồi sao? - Diệp Thiên bước đến hai tay ôm hai cô gái xinh đẹp

- Diệp Thiên anh nói em gọi quấy rối Vương Hiên sao chưa trả công cho em. - cô ta nũng nịu chạy đến ôm cánh tay anh vùi đầu vào ngực anh đẩy mấy cô kia ra

- Được rồi, khách sạn năm sao. - anh nựng má cô bỗng điện thoại rung lên là số của Diệp Phàm anh vội vàng đẩy bọn con gái vướng víu đấy ra

- Alo. - anh thay đổi sắc thái tươi vui

[ Anh hai hả? Em nè. ] - chỉ khi nào nói chuyện với anh cô mới thật sự tỏ ra đáng yêu, yếu đuối

- Còn dám “ em nè “ với anh sao? Đi không nói với anh tiếng nào giờ lại nói làm như vô tội hà. - anh bỗng tâm trạng đen tối khi Lâm Hoa vào quậy tập đoàn giờ lại vui vẻ hơn khi được nói chuyện với em gái mình.

[ Lúc đó đi gấp quá mà, thôi anh bớt giận nhe 1 tháng nữa em về rồi. ]

- Em biết 1 tháng 4 tuần 30 ngày không ít đâu. - anh giọng buồn, đợi cô chỉ một thời gian còn có thể nhưng... Ở cùng với người con trai khác khiến anh càng thêm tức nếu không vì chuyện tập đoàn đang ra mắt sản phẩm mới thì chắc hẳn bóng dáng anh đã ở Hàn Quốc tìm cô rồi.

[ Thôi mà. À em phải chuẩn bị đi gặp khách rồi tạm biệt anh trai. ] - giọng cô vội vã

- Được rồi tạm biệt. - anh cúp máy luyến tiếc về cuộc nói chuyện vừa nãy.