Chủ Tịch Lạnh Lùng, Lại Sợ Vợ Khóc

Chương 2: Bồ công anh không lung lay trước gió




Vương Hạo con đi đâu mà bây giờ mới về. - bà Vương tức giận khi thấy anh về bà vội đến hỏi

- Con ở cùng Tiểu Di. - anh bình tĩnh

- Lại là cái thứ con gái không biết điều đó sao? - bà Vương nghe anh nói lòng càng thêm tức giận

- Mẹ à, Tiểu Di là mối tình đầu của con nó rất khó quên. - Vương Hạo xúc động

- Vậy à? Vậy còn Diệp Phàm con bé có tội gì với con mà lại để cho cô dâu đi vào lễ đường một mình. - bà Vương kiềm chế cơn giận xuống

- Sao chứ không phải giờ cưới bị đổi rồi sao? - Vương Hạo ngạc nhiên

- Đổi? Là ai nói với con. - bà Vương thắc mắc

- Là...Tiểu Di. - giọng anh nhỏ dần

- Sao con lại háo sắc như vậy, Tiểu Di nó chỉ muốn con và Diệp Phàm chia cắt thôi. - bà Vương tức giận quá mức không kiềm chế được

- Mẹ đủ rồi thực sự con không hề yêu Diệp Phàm người con yêu là Tiểu Di mẹ hiểu không? - Vương Hạo hét lên

- Con nói cái gì? - bà Vương cố gắng nghe lại từng chữ một

- Con muốn hủy hôn. - Vương Hạo nhìn mẹ mình bằng ánh mắt cầu xin

- Con muốn mẹ chết thì con mới vừa lòng phải không? - bà Vương không chịu nổi nữa cơn tức giận đã lên đến đỉnh điểm

- Mẹ à con không yêu Diệp Phàm bao ngày qua nhờ có Tiểu Di bên cạnh thì con đã nhận ra tình cảm của con chỉ là nhất thời thôi. - Vương Hạo nắm tay mẹ mình

- Bây giờ làm sao mẹ qua nói chuyện với anh chị Diệp đây hả? - bà Vương gục xuống đất

- Con sẽ lấy cô ấy. - một chàng trai bước vào gương mặt lạnh lùng nhìn hai người họ

- Anh hai. - Vương Hạo ngạc nhiên nhìn chàng trai đó

- Em trai càng lớn lại thiếu suy nghĩ hơn trước, cướp được thì lại muốn bỏ. - chàng trai đó lạnh lùng nói chuyện khinh miệt với Vương Hạo

- Anh à em... - Vương Hạo sợ đến muốn quỳ xuống cầu xin

.....

Diệp Phàm nhìn ra cửa sổ lại suy nghĩ gì về người con trai đó người giúp cô quay về đây, nhưng kí ức dường như đã bị lưu mờ.

- Diệp Phàm sao vậy con? - bà Diệp yêu thương xoa đầu cô

- Con muốn tự lập, con muốn tự mình đi làm kiếm sống. - Diệp Phàm nghiêm nghị nhìn mẹ mình

- Hay để mẹ nói với ba cho con vào làm trong tập đoàn. - bà Diệp nắm tay cô

- Trong công ty ai cũng biết con là gì của chủ tịch rồi, họ sẽ không được tự nhiên khi làm việc và con cũng vậy. - Diệp Phàm dịu dàng

- Vậy con muốn làm trong công ty nào để mẹ nhờ chú tư sắp xếp.

- Không cần thiết phải vậy đâu mẹ, con đã tìm được một công ty hợp với ngành con đang học và làm ba tháng thôi con sẽ sang Úc để học tiếp.

- Tùy vào quyết định của con. - bà Diệp cười hiền

---

Sáng hôm sau mặt trời đã lộ trên không toả sáng khắp nơi Diệp Phàm trông thật xinh với chiếc áo len màu da cùng váy màu đen ôm tay cầm một bộ hồ sơ. Tóc úp vừa vặn với khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần của cô, mái tóc màu hạt dẻ trong càng xinh đẹp. Cô bước xuống lầu dặn dò quản gia vài điều - Một lát nữa bác sĩ Lý sẽ sang khám sức khỏe cho ba tôi, bác nhớ vào trong quan sát và kiểm tra thuốc trước khi tiêm hay cho ba tôi uống. Tôi có việc sẽ không ăn cơm trưa nếu ai muốn gặp tôi hẹn họ lần sau, tôi đi đây.

- Dạ cô chủ đi cẩn thận. - quản gia lễ phép, cô bước ra khỏi biệt thự bắt taxi để đi xin việc mặc dù cô có xe riêng nhưng nếu đi đến đó bằng chiếc Lamborghini thì người ta sẽ nghĩ gì về con người của cô. Diệp Phàm ngồi trên xe mở điện thoại ra xem tin tức, chợt cô thấy một tiêu đề “ Cô dâu mới nhà họ Vương một mình ra lễ đường không chú rể “ trên tất cả trang mạng xã hội nổi tiếng đều hiện ra những câu nói không hay dường như có ý chế giễu. “ Cô dâu lệ nhoà chạy ra khỏi lễ đường vì thấy cảnh chồng âu yếm người khác. Nhưng một số người lại cho biết cô dâu và chú rể chỉ kết hôn vì mối quan hệ của hai gia đình “ cố gắng bỏ ngoài tầm mắt hết tất cả cố vui cười vì mình vẫn còn nhiều thứ.

- Cô ơi đến rồi. - bác tài xế nói

- Tôi gửi khỏi thồi. - cô bước xuống taxi nhìn vào bên trong công ty này quả thật rất rộng nhưng cũng rất may trên các tạp chí không có nhắc tới các vụ về tập đoàn nào xác nhập với công ty này nên rất thuận cho việc làm của cô. Bước từng bước vào bên trong yên vị dưới ghế chờ đến lượt mình, bao nhiêu người đều chằm chồ vào nhan sắc của Diệp Phàm thật sự xinh đẹp như thiên sứ mặc dù lớp son của cô rất nhạt nên mới tôn lên nhan sắc kiều diễm của Diệp Phàm. Hai người phụ nữ ngồi kế cô đang xầm xì chuyện gì đấy

- Hôm nay hình như có vị chủ tịch đứng đầu công ty này phỏng vấn đó.

- Không phải công ty này là do giám đốc Lâm điều hành sao? Còn có vị chủ tịch nào nữa.

- Giám đốc Lâm vừa phá sản năm ngoái đã vội bán cổ phần cho vị chủ tịch này, với lại chủ tịch đó ít khi lộ diện lắm nghe nói cũng khá nổi tiếng trong kinh doanh chứng khoán.

Ngồi kế bên nghe hai người họ nói vậy lòng có chút bất an giới chứng khoán ai cũng biết tới Diệp Phúc cha cô nếu là một trong những chủ tịch nổi tiếng trong giới chứng khoán thì hẳn cô sẽ bị phát hiện nhưng họ nói vị chủ tịch ít khi lộ diện thì chắc không biết gì về gia đình Diệp Gia rồi.

- Người tiếp theo mời cô Diệp Phàm vào phỏng vấn. - cô thư kí bước ra nói làm cô ngớ người chỉ mới đăng kí sau hai cô lúc nãy sao lại được vào trước

- Cô cho tôi hỏi có nhầm lẫn gì trong này không? Tôi ở số thứ tự 47 lần mà. - Diệp Phàm tuy là con nhà giàu nhưng phép tắc vẫn là hàng đầu

- Đây là lệnh của chủ tịch chúng tôi. - cô thư kí dịu dàng nói

- Xin gửi lời cảm ơn chủ tịch của cô nhưng ai đến trước thì vào trước, tôi không thể làm theo ý của chủ tịch cô được.

- Cô làm vậy thì đã làm khó tôi rồi. - cô thư kí lo lắng

- Vào trong thì vào đi bày đặt làm giá. - người phụ nữ ngồi sau cô

- Đẹp là có quyền quyến rũ đàn ông sau này chắc được làm bà chủ tịch quá. - người phụ nữ ngồi kế

- Nếu họ đã không ngại để tôi vào thì tôi sẽ phá lệ một lần. - cô bước đi vào trong nhưng cố tình dẫm vào chân của người phụ nữ phía sau khi bước lên làm ả ta la như muốn giết người vì đau, đụng ai không đụng là chọc phải đại tiểu thư nhà họ Diệp. Bước vào trong căn phòng rộng bốn bề đều là tường trắng có máy lạnh trước mặt là 4 vị sẽ phỏng vấn cô còn phía bên phải là một chàng trai lạnh lùng nhìn vào quãng lưng rộng đấy bỗng có một cảm giác quen quen như gặp ở đâu rồi.

- Cô là Diệp Phàm sao? - một vị giám khảo phỏng vấn hỏi

- Phải.

- Cô đã từng thiết kế trang sức chưa? - giám khảo

- Lúc trước tôi có học một khóa thiết kế trang sức bên Mỹ.

- Vậy cô đã tốt nghiệp chưa mà muốn xin vào làm với thời hạn là ba tháng. - giám khảo

- Tôi vẫn còn đang học thạc sĩ nghiên cứu sinh bên Úc.

- Học vấn rộng cũng chưa đủ. - sau một thời gian im lặng thì anh ta lên tiếng cắt đi dòng suy nghĩ của giám khảo phỏng vấn khi biết cô học giỏi như vậy.

- Tôi biết học vấn cho dù có rộng thì vẫn chưa đủ để vào công ty này nhưng có một điều chắc chắn đủ để tôi vào làm. - Diệp Phàm tự tin khiến ai cũng ngớ người

- Là gì? - anh ta bất ngờ trước câu nói đó

- Không mê trai - Diệp Phàm không sợ trời cũng chả sợ đất đường đường chính chính nhấn mạnh từng chữ một

- Gì? - ai cũng bất ngờ trước câu nói đó của cô

- Tôi biết mọi người sẽ thắc mắc về chuyện này nhưng vấn đề ở đây là vị chủ tịch mới sẽ khiến nữ nhân viên thư kí ngoài kia say mê nên chỉ còn mình tôi * “ bồ công anh không lung lay trước gió “ - gương mặt bất khuất đầy tự tin của cô khiến người đang đứng xoay lưng về phía cô hài lòng vô cùng.

* “ bồ công anh không lung lay trước gió “ ý nói cô đủ mạnh mẽ để đứng vững ở công ty này không như những người con gái khác gặp gương mặt tuấn tú của vị chủ tịch trẻ là đã xáo trộn tâm can.

Chuyện nãy, giờ mới kể

Trước lúc vào phòng chờ đứng bên ngoài lấy số báo danh cô vô tình nghe một số cô nhân viên trẻ trò chuyện

- Nghe đâu chủ tịch mới này đẹp trai lắm đó.

- Đẹp trai lắm hả? Trời ơi, chắc vô đây không làm được gì luôn quá.

- Không ngờ giữa phố thị lại có nam nhân đẹp trai còn là chủ tịch tập đoàn của công ty mình.

- Chắc chết quá. Đẹp gì mà đẹp dữ vậy không biết.

Nghe một số cuộc trò chuyện này cô chỉ còn biết cười khổ cho họ, làm việc lại không lo mà lại nghĩ về nam nhân.