Chủ Tịch Lạnh Lùng, Lại Sợ Vợ Khóc

Chương 12: Quá khứ ngủ quên đã lâu




Khung cảnh đẹp tuyệt vời nàng và chàng cùng nhau " cởi áo cho nhau " giữa một khu biệt thự sang trọng ở gần biển, người đàn ông mệt mỏi ngồi tựa ghế sofa chỉ khoác áo bông tắm lộ thân hình cường tráng khiến phụ nữ mê hoặc

- Bước đầu chia cắt Vương Hiên và Điệp Phàm đã xong anh còn muốn gì nữa. - người phụ nữ ngồi dậy khăn choàng lên cơ thể lạnh lùng nhưng yểu điệu nói

- Tôi muốn hai người họ không muốn nhìn nhau huống chi là nói chuyện. - người đàn ông lạnh lùng như một tảng băng

- Em không hiểu sao anh lại yêu chính em gái của mình? - người con gái ghen tị xen chút xíu ngạc nhiên

- Được nếu muốn biết thì tôi kể em nghe. - người đàn ông khi nãy chẳng ai khác ngoài Diệp Thiên

---------------

17 năm về trước

Trong một căn nhà lụp xụp người phụ nữ mệt mỏi nằm trên giường bệnh tật giật vật con người gương mặt tái dần, có một cậu bé 10 tuổi đi vào lo lắng cất giọng - Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ đừng bỏ con có được không?

- Tiểu Nghị nghe mẹ nói con hiện tại là con trai của gia tộc Diệp Gia, đứa con trai của họ đã mất tích là do mẹ làm vì mẹ muốn con được một cuộc sống hạnh phúc. Con bây giờ mau chóng sang nhà họ đưa miếng ngọc bội này thì chắc chắn họ sẽ nói con là con trai họ. - người phụ nữ mệt mỏi nhưng cố gắng nói hết những lời cân dặn

- Mẹ ơi, Tiểu Nghị không muốn xa mẹ đâu hu hu - cậu bé khóc như mưa ôm người phụ nữ

- Mẹ cũng không muốn xa con nhưng con phải vào gia đình....đó thứ nhất trả thù cho ba con..., thứ hai phải... trở thành người giàu...có nhất thế...giới. - người phụ nữ trút hết hơi thở cuối cùng nói hết mọi chuyện

- Mẹ ơi đừng bỏ Tiểu Nghị, mẹ ơi.... - cậu bé cứ khóc lóc ôm người phụ nữ.

Trước cổng của biệt thự sang trọng một người phụ nữ chạy ra khi nghe tin đã tìm được đứa con trai của mình bà vui như mở hội, một chiếc xe du lịch chạy đến người đàn ông bước xuống là ông Diệp thời trẻ khoan dung nói với vợ mình - Em à, anh đã gặp con thằng bé có miếng ngọc bội.

- Thật sao anh mau mau cho em gặp con. - bà Diệp níu níu tay ông

- Chú Tư mau đưa thằng bé ra. - người đàn ông phía sau được lệnh đi đến mở cửa và dẫn cậu bé xuống, gương mặt lạnh lùng của cậu bé không ai chú ý còn bà Diệp chạy nhào đến ôm cậu bé.

- Diệp Thiên con về với mẹ rồi, mẹ mừng quá. - bà Diệp mừng rỡ ôm cậu bé đến mức sắp thở không nổi nữa

...

Diệp Thiên ngồi trong căn phòng lớn đối diện với hai người là ông Diệp và bà Diệp, quản gia nghiêm túc giới thiệu - Thưa thiếu gia đây là Chủ Tịch Diệp Phúc, còn đó là Phu Nhân Bạch Thiên Hoa là mẹ và ba của thiếu gia. Còn..

- Anh hai em là Diệp Phàm. - cô bé đáng yêu chạy ra giơ tay lên chào hỏi từ đó cậu bé bắt đầu thấy thích cô bé này

- Chào em. - cậu bé nắm lấy tay hai đứa trẻ cùng cười, cứ thế ngày qua ngày Phàm Thiên chơi chung với nhau vui vẻ và Thiên đã nãy sinh chút tình cảm với Phàm khi hai người gần nhau, đến một ngày tin động trời đến với cậu bé từ ông quản gia khi thông báo cho Diệp Phàm và cậu nghe được - Thưa Tiểu Thư, ông bà chủ đã quyết định hôn ước của người với gia đình Vương Gia đấy là đại thiếu gia Vương Hiên.

Cô chỉ im lặng khiến cậu khó hiểu, bèn trầm giọng quan tâm - Em sao vậy? Định làm theo ý họ?

- Không muốn cũng khó, ba mẹ rất thương em nhưng gia tộc ta đều coi việc cưới sinh là phận của người lớn con nít chúng ta không có quyền đòi hỏi. Phận làm con phải trả công sinh dưỡng, không sao em sẽ làm được sẽ đính hôn với đại thiếu gia Vương Hiên. - gương mặt cô suy tư

- Nhất định anh phải là chú rể của em. - cậu nắm tay lại quay đầu bước đi cho dù anh nói gì cũng chỉ biết im lặng lắng nghe nhưng lại chẳng nghe được câu nói khi nãy

...

- Lễ đính hôn sắp bắt đầu, tôi và cô phải phá hỏng nó. - cậu bé chững chạc khoanh tay nhìn cô bé gái xinh xắn phía sau

- Tôi có thể sao? - cô bé bất lực

- Được có tôi ở đây không cần thiết phải lo lắng - cậu bé nói rồi bước đi cứ như là đang bỏ mặt cô bé ở lại

...

Bữa tiệc diễn ra linh đình khung cảnh bốn bề đều được trang trí đèn màu, hoa văn, rèm cửa sang trọng... Diệp Phàm xinh xắn với chiếc đầm màu hồng tung tăng bước xuống theo sau là một cô gái giống y như cô, quản gia bèn hỏi - Tiểu thư, Tiêu tiểu thư mời đi lối này

- Quản gia anh trai cháu đâu. - cô âm trầm

- Dạ thưa thiếu gia có việc đi gấp vẫn chưa thấy về. - ông ta suy tư

-... - cô im lặng bước xuống còn cô bé gái phía sau chắc mọi người cũng đã biết là ai rồi chứ Tiêu Mẫn Phàm thật sự, cô bé chạy đến chỗ Diệp Phàm đang đứng nhét tờ giấy trắng gì đó vào tay cô bé. Giở ra đọc là nét chữ rất đẹp mực đen nội dung là " Sống không thấy người, chết không thấy xác. Cô bé hiện tại anh trai cô đang bị chúng tôi bắt cóc nếu không muốn thằng bé này bị thương thì mau đến nhà kho gần trung tâm thành phố. " cô lo lắng sợ hãi định nói với cha mẹ mình thì Mẫn Phàm nắm tay lại - Diệp Phàm cậu đừng đi nguy hiểm lắm.

- Mình đi nói với ba mẹ. - Diệp Phàm định bỏ đi nhưng Mẫn Phàm kéo lại cô bé dịu dàng nhìn bằng đôi mắt lo sợ - Mau cứu Diệp Thiên.

Không thể ngăn nổi những giọt nước mắt lăn dài và đều trên gương mặt xinh đẹp của Mẫn Phàm cô đành im lặng bước ra ngoài dẫu lòng biết sắp đến giờ cử hành lễ đính hôn nhưng trong tình thế này không đi cũng khó lòng. Chạy ra khỏi nhà với lấy chiếc xe đạp vượt qua mọi con đường để rồi bắt gặp được ánh mắt của một cậu bé dịu dàng nhìn cô, Diệp Phàm chợt hét lên - Anh Thiên.

- Diệp Phàm anh ở đây. - cậu bé vẫy tay

- Anh hai... " két - rầm " - cô đang nói rồi chạy một mạch sang bên kia đường bỗng chiếc xe tải thắn gấp tông vào người cô chuyện gì đến cũng đến, giờ cử hành đã trễ 20 phút nhưng bóng hình cô vẫn chưa thấy cả nhà người nào người nấy cũng hoang mang, lo lắng.

- Con trai, con gái của tôi, chúng đi đâu rồi? - bà Diệp lo lắng

- Thưa phu nhân, khi nãy thiếu gia đi ra ngoài sau một lúc thì tiểu thư mất tích. - quản gia nghiêm túc nói

- Giờ khách khứa đã đến đầy đủ không biết chúng đi đâu nữa. - ông Diệp lo lắng xen chút bực tức - Quản gia mau cho người đi tìm chúng

- Dạ thưa chủ tịch. - ông quản gia nhận lệnh sau đó bỏ đi chợt Mẫn Phàm đi đến giả vờ khóc cho là kế hoạch đã thành công nhưng cô nào biết con đường hai người vẽ sẵn lại lệch sang ngã tư, Mẫn Phàm bèn nói - Hay để cháu cùng Vương thiếu gia đính hôn rồi sau khi tìm ra Diệp Phàm cháu sẽ im lặng bỏ đi dù sao đi chăng nữa thì cháu với Diệp Phàm y nhau mà.

- Đã leo lên lưng cọp rồi thì ta đành... - ông Diệp trong lòng một xíu cũng không vui luôn nghĩ về đứa con gái cưng hiện tại đang ở đâu ra sau? Mẫn Phàm vui trong lòng thấy gương mặt đó bà Diệp càng căm ghét cô ta hơn, bà quyết định không tham dự buổi lễ chỉ diện cớ mệt không xuống nhà, quản gia vừa biết được tin của cô liền lập tức thông báo cho bà Diệp biết, tâm tình đã không vui nghe được tin dữ bà Diệp như chết đứng chạy thật nhanh xuống lầu báo tin cho ông Diệp và cản tiệc đính hôn này lại nhưng vô dụng mọi nghi thức đã xong, cha xứ đứng dậy tuyên bố - Kể từ giờ ta tuyên bố hai đứa con đã có hôn ước mãi không xa rời.

- Khoan đã. - bà Diệp lớn tiếng

- Em à xảy ra chuyện gì sao? - ông Diệp thấy vợ có vẻ lo lắng nên cũng suy tư

" Chát " bà Diệp đi xuống tát thẳng vào mặt của Mẫn Phàm cô bé sợ sệt khóc lóc dựa vào lòng của Vương Hiên càng khiến bà thêm phần khó chịu, ông Diệp thấy vợ có biểu hiện lạ bèn đi thẳng lên phòng kéo bà theo.

- Thiên Hoa em làm sao vậy hả? Mẫn Phàm con bé vô tội - ông Diệp buồn lòng vợ

- Anh mau đưa con bé đi đi em không muốn nhìn thấy nó nữa. - bà Diệp mọi chuyện đều biết nhưng lại không biết Diệp Thiên là người đứng sau tất cả chỉ biết Mẫn Phàm là kẻ tiện nhân hãm hại con gái của mình

- Em à... - ông đang định khuyên can bà nhưng rồi lại thôi

- Diệp Phàm con gái mình bị xe tông rồi kìa ông quản gia đã đến bệnh viện, anh anh mau đưa em đến đó. - bà Diệp khóc hết nước mắt

- Sao Diệp Phàm con gái cưng của tôi nó bị gì à? - ông Diệp vừa nghe đã sợ sệt lo lắng

Bà Diệp chỉ nhìn rồi khóc ông Diệp cũng hiểu nổi buồn này vì biết bà rất yêu thương Diệp Phàm nên mới sai trái nhìn vậy, khi đến bệnh viện bà Diệp chạy ngay đến phòng cấp cứu nhìn qua ô cửa sổ nhỏ của phòng cấp cứu thấy gương mặt xanh xao của con gái mà lòng bà trĩu nặng. Bác sĩ đến gần giọng hơi buồn - Thưa chủ tịch, phu nhân Diệp tiểu thư đã tỉnh nhưng hiện tại quá khứ của cô đã không còn có thể nói là mất trí nhớ những việc gần đây nhất sẽ càng khó nhớ, tôi mong gia đình có thể vui vì cô gái đã qua cơn nguy hiểm.

- Con gái tôi... - bà Diệp ngã xuống đất dựa vào lòng của ông Diệp tiếp tục khóc còn riêng Diệp Thiên lại ân hận khi khiến cô ra nông nỗi này.

........

- Sao anh không nhờ Mẫn Phàm thật giúp anh mà lại là em? - nói tới đây chắc mọi người cũng biết là ai rồi

- Thiên Vi không phải em muốn được vào gia đình Vương Gia hay sao? - Diệp Thiên giọng càng chút càng lạnh lùng

- Em hiểu rồi! Nhưng có điều tôi muốn hỏi. - cô ta trầm ngâm

- Hỏi đi! - anh ra lệnh

- Mẫn Phàm thật sự đang ở đâu? - cô ta rụt rè

- Chuyện này không liên quan đến em. - anh trợn mắt đôi với loại phụ nữ không ra gì như vậy anh không cần thiết phải trả lời.