Chủ Tịch Lạnh Lùng, Lại Sợ Vợ Khóc

Chương 11: Gặp nhau là một cái duyên




Một năm sau

Mối tình tuy đẹp nhưng một câu chia tay cũng biệt ly, dinh thự tuy xa hoa nhưng kẻ đi người ở vẫn cô đơn. Từ khi cô rời xa anh con người lạnh lùng lại thêm phần tàn nhẫn trong tim mãi hận người con gái cho anh hạnh phúc rồi để anh ở lại với đau thương, Mẫn Phàm trở về anh cũng không biết là chuyện vui hay chuyện buồn. Anh trở thành người phong lưu xem phụ nữ là một trò chơi chán rồi thì bỏ Mẫn Phàm ở lại cũng không thể thay thế hình bóng của cô được, quản gia đã kể mọi chuyện khi anh say xỉn đã nói gì và làm cô tổn thương ra sao! Kẻ ở lại chỉ biết uống rượu giải sầu hay phong lưu mà phát tiết, cho người tìm cô suốt một năm vẫn không thấy để rồi một thông tin khiến anh bàng hoàng " Đứa con phiêu bạt của anh đang ở nước Úc học tại trường Bách Tiên "

Một năm qua cô vùi đầu vào chuyện học hành đến nay đã sắp được nghỉ hè nên thay vì ngồi nhà ôm hình anh khóc thì cô đi làm việc tại trường mẫu giáo " Bách Tiên " dành cho những đứa trẻ ở Trung Quốc, lớp học đang vui reo hát rồi giờ ra chơi đến cô và trò cũng không biết. Một cậu bé ngồi gần cửa sổ gương mặt lạnh lùng vô cảm càng nhìn cô càng thấy giống một người nào đó, cô lại gần cậu bé - Chào em.

-...- cậu bé vẫn im lặng không quan tâm

- Em sao vậy? Không đi chơi cùng các bạn sao? - Diệp Phàm vẫn tiếp tục hỏi

-... Bọn họ không muốn chơi với đứa không có cha mẹ như em. - cậu bé im lặng hồi lâu mới lên tiếng trả lời

- Nếu em nghĩ thoáng hơn thì sao? Nhỡ các bạn sẽ chơi với em thì sao? - cô xoa đầu cậu bé, một cô bé buộc tóc hai bên thắt nơ chạy lại xoè tay ra trên đấy là một viên kẹo sô-cô-la

- Tiểu Tần cậu ăn đi. - cô bé đáng yêu đưa cho cậu bé ấy viên kẹo ngọt ngào

- Tiểu Yên cậu ăn chưa? - cậu bé cầm lên rồi hỏi

- Mình ăn rồi. - cô bé cười rất tươi

- Cậu lừa mình, ngày thường mỗi khi ăn sô-cô-la là miệng cậu dính rất nhiều sôcôla. - cậu bé lạnh lùng nhìn rồi phán

- Tiểu Yên không phải lúc sáng em mang rất nhiều kẹo sao đâu hết rồi? - thấy kì lạ Diệp Phàm bèn hỏi

- Dạ em ăn hết rồi ạ. - cô bé cúi mặt xuống không dám ngước lên

- Không thể đây chỉ mới là tiết học đầu em ăn nhanh như vậy bao giờ chứ! - cô ngạc nhiên lẫn tức giận

- Tiểu Yên nói thật cho mình biết là ai lấy kẹo của cậu. - cậu bé đứng bật dậy để tay vào túi quần lạnh lùng nói

- Là... Là... Tiểu Hùng. - cô bé ấp úng sợ sệt

- Lại là nó sao? - cậu bé đứng dậy đi thật nhanh khiến cô cùng Tiểu Yên chạy theo không kịp, dừng lại trước một nhóm học sinh đang chia nhau số kẹo sô-cô-la rồi cười híp cả mắt cậu bé nhào tới xô mọi người ra ánh mắt như muốn giết người nhìn về phía cậu bé mập mạp rồi chạy đến đánh, cào mặt cậu bé dữ dội.

...

Trong một hành lang vị hiệu trưởng cùng một người phụ nữ ngang ngược chửi mắng cô thậm tệ - Nè giáo viên Diệp Phàm không phải cô không biết đây là ai hay sao? Là Mạnh thiếu gia vậy mà cô lại để cho thằng ranh con không cha không mẹ này đánh đến mức trọng thương, cô chắc không muốn sống rồi.

- Chuyện này tôi không bỏ qua dễ dàng vậy đâu, nhất là cô đó chỉ là thân phận hèn mọn trong xã hội này mà muốn một bước lên bà hoàng sao? - người phụ nữ có vẻ bề ngoài sang trọng nhưng miệng lưỡi thì đanh đá chua ngoa

- Lỗi do tôi sơ xuất tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm. - cô cúi đầu

- Không cần thiết. - một giọng nói đàn ông quen thuộc phát ra từ phía cửa quay mặt lại nhìn kinh ngạc khi thấy đấy là anh, anh thay đổi rất nhiều tóc bây giờ không còn màu đen mà chuyển hẳn sang màu hạt dẻ, gương mặt điển trai vẫn còn cộng thêm ánh mắt sắt bén nhìn người phụ nữ kia khinh bỉ

- Anh là ai? - hiệu trưởng tức giận về hành động vô lễ của anh đối với cổ đông đứng thứ hai của trường mặc cho Mạnh phu nhân kéo áo ra hiệu gì đó

- Ông hiệu trưởng trường thật to gan kể cả con trai ta cũng không tha. - anh lạnh lùng nhìn ông ta

- Con trai gì ngươi là giả mạo thằng tiểu tử kia là trẻ mồ côi đó. - ông ta ghét ai mà phách lối

- Hiệu trưởng im lặng... Dạ thưa chủ tịch Vương tôi đây không biết đã đụng chạm đến con trai của ngài. - bà ta gục đầu sợ sệt nghe tới đây ông hiệu trưởng cũng lạnh toát mồ hôi nhìn qua lại mấy lần thấy cô có vẻ không sợ nên ông ta bèn cất lời - Cô giáo Diệp thật là đáng trách, để cho Mạnh thiếu gia và Vương thiếu gia đánh nhau cô thật là như mụ dì ghẻ của người ta. Cô xem, cô xem bây giờ hai phụ huynh đều không vừa lòng.

- Ông là hiệu trưởng Tống đúng không? - anh lạnh lùng nhìn tên hiệu trưởng

- Vâng là tôi. - ông ta lo lo sợ sợ mức đổ cả mồ hôi tay

- Chung quản gia. - một người đàn ông bước vào cung kính nhìn anh rồi lại nhìn cô, lại là người quen không thể không chào hỏi, cô quay lại dịu dàng nói - Chung quản gia lâu qua không gặp.

- Phu nhân, lâu quá không gặp người vẫn khỏe chứ? - Chung quản gia đã thay đổi hẳn thay đổi đối với cô lúc trước cung kính hơn và trìu mến hơn

- Phu nhân thì tôi thấy... - lời chưa kịp nói đã bị anh cướp đi

- Phu nhân tôi thật sự gần đây lại càng xinh đẹp. - anh ra hiệu bởi ánh mắt không cho cô nói thêm vì biết cô càng nói thì giá trị của cô trước mặt ông hiệu trưởng kia càng ngày càng thêm bẩn thỉu.

- Ông biết mình phát xử lý thế nào rồi đúng không? - anh lạnh lùng bước đến nắm tay cô kéo ra ngoài trước khi đi còn quay sang quản gia lạnh giọng

...

Hành lang trường học vắng bóng người anh kéo tay cô đi trên con đường dài nhiều màu sắc ấy đôi tay khẽ run lên vì đau nhưng vẫn cứ kệ để anh kéo, cô không phải là một mẫu người anh cần tìm hà khắc chi phải đến đây nắm tay kéo cô về những tháng ngày hạnh phúc giờ đây sao mà nó lại xa xôi đến thế, giật tay mình ra cô lạnh lùng bước đi không một chút gì gọi là nuối tiếc nhưng rồi đến khi anh ôm cô từ phía sau khiến cô muốn đi cũng chẳng được.

- Đừng đi có được không? - giọng anh nhỏ dần

- Chúng ta chia tay rồi, tôi đi hay ở cũng không liên quan đến anh. - ngoài miệng thì tuyệt tình nhưng trong lòng đầy những giọt nước mắt

- Anh chưa đồng ý có nghĩa là chưa chia tay. - anh lạnh lùng một chút lại ôm cô thêm chặc

- Anh đừng cố chấp nữa tôi không phải Mẫn Phàm càng không phải là người trong mắt anh. - giờ đây muốn không khóc cũng chẳng được nước mắt lại rơi anh lại đau lòng

- Anh xin lỗi. - anh ôm cô vào lòng người con gái anh yêu bao nhiêu lần thì bây giờ cũng sẽ yêu cô không bao giờ thay đổi, từ phía xa có tiến bước chân cô nhanh chóng rời xa vòng tay yêu thương của anh lau nhanh mấy giọt nước mắt còn động lại. Một người đàn ông gương mặt khá điển trai lạnh lùng bước đến theo sau là cô bé Tiểu Yên đáng yêu, hắn ta gặp cô bèn đi lại dịu giọng - Diệp Phàm lần trước em hứa sẽ dùng bữa cùng anh mà.

- Ờ em quên. Tối nay... - lại một lần nữa chưa nói được trọn câu thì cái tên họ Vương kia cướp lời

- Tối nay "vợ yêu" của tôi bận rồi. - anh khó chịu khi thấy hai người nói chuyện thân mật quá mức

- Anh nói xàm gì thế hả? - cô tức giận

- Anh nói đúng thôi! Chào chủ tịch Phong sao anh lại có nhã hứng với " vợ " của tôi vậy? - anh nhìn cô cười đểu rồi lại lạnh giọng đối với người đứng trước mặt

- Chủ tịch Vương yên tâm tôi đã điều tra rồi anh và Diệp Phàm chỉ có quá khứ nên tôi nghĩ ngày nào đó anh chưa phải chồng cô ấy thì tôi còn có cơ hội. - hắn ta nhìn anh khinh bỉ

- Thứ mà tôi muốn có thì nhất định sẽ có được, chủ tịch Phong nên rút lui đi bởi có đấu thì anh vẫn thua. - anh bắt đầu tức giận

- Đừng nghĩ bản thân làm vua của thiên hạ, chủ tịch Vương à tôi cũng muốn nói cho anh biết " Thứ gì thuộc về tôi thì sẽ không thuộc về người khác ". - hắn ta cũng chả chịu thua hai người ngang tài ngang sức khó mà quyết định

- Phong Thiên, Vương Hiên đây là trường học nếu hai người muốn cãi nhau thì ra ngoài giùm tôi. - cô xoay lưng bước đi

- Đúng là chả đáng làm ba của Vương Tần tôi. - cậu bé đứng dựa vào tường lạnh nhạt nhìn anh

- Thằng bé này muốn chết sao? - anh tức giận vì cậu bé dám lên mặt dạy đời anh

- Vương đại nhân, ngài xem xem cô Diệp xinh đẹp như vậy lại còn là người học cao hiểu rộng, gia đình trên dưới sang giàu ngài tự xem lại mình đi... - nói rồi cậu bé bước đi để lại cho anh một quả tức sắp nổ Phong Thiên thì thật sự vui không gì tả nổi cười mà muốn lảo đảo luôn

- Ba à, ba có hơn gì ba của Tiểu Tần đâu mà cười người ta thậm chí ba còn tệ hơn thế đấy. - Tiểu Yên nhún vai trề môi rồi chạy theo cậu bé Tiểu Tần, sau một lúc tịnh tâm thì anh và Phong Thiên cũng bỏ đi nhưng kết thúc không phải là lời tạm biệt mà là hai ánh mắt toé lửa

...

Tối nay sương đêm hơi lạnh cô mệt mỏi bước xuống nhà xe bỗng trên nóc xe xuất hiện bó hoa xinh đẹp nhưng đấy là hoa hồng trắng cô rất ghét, mở tấm thiệp đặt kế đó " Hoa hồng trắng anh biết em rất ghét nhưng những thứ mình chưa biết rõ đã ghét thì thật không công bằng, anh mong em hãy suy nghĩ về những chuyện đã qua và hãy nhớ thứ mình thích chưa hẳn đã hoàn hảo và ngược lại. Kí tên H " cô trầm tư lại là người ẩn danh này rốt cuộc anh ta ai mà có vẻ biết rõ mọi chuyện như vậy " những suy nghĩ ngày một lớn dần người tên " H " này rốt cuộc biết bao nhiêu về cô. Thoát khỏi dòng suy nghĩ khi có một cuộc gọi từ Tiểu Yên - Alo Tiểu Yên em gọi cô có việc gì?

[ Cô ơi, hôm nay em có rất nhiều bài tập không hiểu cô có thể đến nhà hàng Trung Quốc giảng lại giùm em được không? ]

- Tất nhiên là được cô đến ngay mà.

[ Dạ cảm ơn cô ]

Kết thúc cuộc gọi cô nhanh chóng vào xe chạy đi theo những cơn gió lạnh mùa Thu, dừng lại trước nhà hàng Trung Quốc cô mệt mỏi bước vào ánh mắt chợt xen chút ngạc nhiên khi có cả anh và Tiểu Tần ở đây, anh thấy hành động đáng yêu đó không thể không trêu chọc - Em làm gì mà ngạc nhiên như con cọp lần đầu gặp con chim vậy?

- Hả? - cô khó hiểu trước câu nói của anh

- Thì cọp ở mặt đất lần đầu thấy chim bay trên bầu trời nên ngạc nhiên. - anh giải thích rồi cười thầm khiến cô càng lúc càng không hiểu, bước vào trong cô gặp Tiểu Yên, Phong Thiên thấy cô hắn liền đứng bật dậy kéo ghế ra lịch sự mời cô ngồi - Diệp Phàm em ngồi đi.

- Ờ, cảm ơn anh. - cô ngồi xuống lòng có chút xíu bất an

- Vậy tôi không khách sáo. - anh đi đến ngồi xuống chỗ kế cô cậu bé Tiểu Tần thì lại ngồi gần Tiểu Yên

- Chủ tịch Vương ngài sao cứ thích phá hoại hạnh phúc gia đình người ta thế. - hắn không vui khi anh đã quá tự nhiên

- Tôi thích thế thôi. - anh thật tình đã quá tự nhiên sao? Nhưng thế cũng chả sao miễn được gần cô là vui rồi, cô thấy bầu không khí căng thẳng bèn nói - À tôi quên mất hai vị phụ huynh, thứ bảy tuần này trường tổ chức đi cắm trại trong rừng mong hai vị có nhã hứng đi chung.

- Tất nhiên là đi. - hai người đồng thanh khiến cô cảm thấy thích thú cãi nhau như chó với mèo giờ lại thành ra như vậy thật không hiểu nổi, cô quay lại giảng bài cho Tiểu Yên còn cậu bé Tiểu Tần thì lại nhìn anh không hiểu nổi. Việc anh có con riêng cô đây không có quyền quyết định nhận hay không nhưng thứ cô thắc mắc là mẹ cậu bé này rốt cuộc là ai, gương mặt cậu bé đôi phần giống anh đôi phần lại giống cô.