Chu Tiểu Kiều ở bên cạnh mở cửa xe cho Cổ Lệ Tiệp, vừa bỏ hành lý vào cốp sau vừa nói, "Da mặt cũng thật dày, nói đến là đến."
"Nói đến đương nhiên sẽ đến," Cổ Lệ Tiệp ngồi vào ghế phó lái, "Có một câu thành ngữ là 'Quân vô hí ngôn', đã nghe hay chưa ?"
Chu Tiểu Kiều ngồi vào ghế lái, đóng cửa lại, liếc mắt nhìn qua, "Cắt, đừng chà đạp lên thành ngữ vô tội của người ta." Nhìn Cổ Lệ Tiệp chốc lát, "Cô muốn giữ mái tóc xoăn màu cafe này tới nhà tôi ăn tết sao ?"
"Làm sao ?" Cổ Lệ Tiệp sợ hãi, ôm chặt lấy mái tóc bảo bối, "Cô lại muốn ép tóc tôi thành tóc thẳng sao ?"
"Không phải vậy, tôi làm sao dẫn cô tiến vào cửa Chu gia ?"
"Tôi cũng không phải con dâu nhà các người, có cần yêu cầu hà khắc với tôi vậy không ? Ai nha, không liên quan a, cô cứ đưa tôi tới cửa nhà, tôi tự có biện pháp bãi binh." Cổ Lệ Tiệp vung tay, "Lái xe đi, lái xe !" Nói xong thân thể bỗng nhiên cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, không khỏi đưa tay xoa bụng dưới.
"Ơ ? Sao thế ?" Chu Tiểu Kiều khởi động xe, cười trêu chọc, "Mang thai ?"
"Cô mang thai thì có." Cổ Lệ Tiệp trừng mắt Chu Tiểu Kiều một chút, "Ư." Hít một ngụm khí lạnh, "Tôi chịu chút nội thương...."
"A ha ha ha........." Chu Tiểu Kiều suýt chút nữa cười gục lên vô lăng, "Được rồi, đừng nói đùa, còn nói chịu nội thương, sao cô không nói là vết thương do súng đạn gây ra nhỉ ?"
"Quả thực là chịu vết thương do súng đạn gây ra, có điều không có gì đáng ngại, chỉ là nội thương có chút vướng víu tay chân."
"Ha ha, được rồi."
Ngày mai là giao thừa, Chu ba ba cùng Chu mẫu đều được nghỉ phép, ở trong phòng khách uống trà tán gẫu, thấy Chu Tiểu Kiều dẫn Cổ Lệ Tiệp đi tới, song song đứng lên nghênh tiếp, Chu mẫu cướp bước lên trước, "Tiệp Tiệp đến rồi ?"
"Tiệp Tiệp......." Hai mắt Chu Tiểu Kiều trắng dã, chỉ muốn té xỉu trên đất, bàn tay che miệng, làm thành tư thế buồn nôn.
Chu mẫu ghét bỏ vỗ đầu con gái, "Ôi, nha đầu này lại giở trò." Xoay mặt cười nói với Cổ Lệ Tiệp, "Tiệp Tiệp mới làm tóc xoăn sao ?"
"Đúng vậy," Cổ Lệ Tiệp nghịch ngợm lọn tóc một chút, "Ăn tết mà, làm kiểu tóc mới đón tết ạ."
"Nói cũng đúng, " Chu mẫu đi lại trước mặt Cổ Lệ Tiệp, "Đổi kiểu tóc mới này khiến cho khí chất trên người cũng thay đổi, thành thục hơn rất nhiều."
Cổ Lệ Tiệp thẹn thùng cúi đầu, "Cháu còn sợ a di không thích, dọc đường đi thấp thỏm không ít."
"Giờ là thời đại nào rồi ? Bá Bá và a di văn minh lắm," Chu ba ba đứng ở một bên cười nói, "Bá Bá đã đọc qua tiểu thuyết 《 Xuân Thu nơi đây 》 của cháu rồi, hành văn điền nhã, tình tiết hấp dẫn, vô cùng sáng tạo, quả thực viết không tệ, chẳng trách muốn cải biên thành phim hoạt hình."
Chu Tiểu Kiều bò lên từ sàn nhà, nhăn mũi, chu miệng, hiện lên vẻ bất mãn.
Coi Khổng Tước nữ như bảo bối, hoàn toàn không quan tâm gì đến mình ......... Hai người này thực sự là cha mẹ ruột mình sao ?
Chu mẫu giống như đuổi khỉ con Chu Tiểu Kiều, nói, "Còn không mau lấy món tráng miệng cho Tiệp Tiệp ăn ?"
Chu Tiểu Kiều miết miệng, dậm chân đi ra, chỉ lát sau, bưng hạt thông, hồ đào, hồ trăn, kẹo Từ Phúc đặt lên bàn thủy tinh trong phòng khách, nhìn dáng vẻ sủng nịnh của cha mẹ đang dành cho Khổng Tước nữ, lại lấy hai hộp nước trái cây, một hộp để trước mặt Cổ Lệ Tiệp, cầm một hộp bất mãn ngồi trên ghế sa lông 'xì xì xì' mút, cố ý phát ra âm thanh lớn như vậy, làm cho Chu mẫu nhìn nàng khinh thường một trận.
Tối hôm đó, vì chưa kịp thu dọn phòng khách cho Cổ Lệ Tiệp, Cổ Lệ Tiệp liền ngủ cùng phòng với Chu Tiểu Kiều, sau khi tắt đèn, Cổ Lệ Tiệp điều chỉnh lại tư thế nằm cho thoải mái, chọc ngón tay vào cánh tay Chu Tiểu Kiều.
"Cô nói thế nào với ba mẹ cô vậy ?"
"Tôi còn có thể nói thế nào ? Đành phải nói cô không hài lòng với kịch bản phim hoạt hình 《 Xuân Thu nơi đây 》 , ủy thác cho tôi viết kịch bản, vì năm sau sẽ bắt đầu quay phim, khá là vội, cho nên đến nhà tôi ăn tết và cùng viết kịch bản."
"Không tệ lắm, rất ra dáng biên tập." Cổ Lệ Tiệp nhéo mũi Chu Tiểu Kiều.
"Thu móng vuốt của cô lại." Chu Tiểu Kiều hất tay Cổ Lệ Tiệp ra, "Còn không phải là do cô nói dối như cuội ra sao ?"
"Liên quan gì tới tôi ?" Cổ Lệ Tiệp bất đắc dĩ nhíu mày, "Ngược lại cũng đã được Sở Ấu Cơ đồng ý rồi, chúng ta diễn tiếp cũng không sao."
"Cô còn nói ?" Chu Tiểu Kiều tức giận đến nhíu lông mày, "Mẹ tôi đã đi khắp nơi rêu rao, 'tác giả của 《 Xuân Thu nơi đây 》 là do học sinh của tôi viết."
"Mẹ cô nói đâu sai ?" Cổ Lệ Tiệp nhún vai, "Ấu Cơ vốn là học sinh của cô a." Dừng một chút, nhớ tới một chuyện, "Mẹ cô là quan rất lớn sao ?"
"Mắc mớ gì đến cô ?"
"Hỏi một chút thôi mà." Cảm thấy bụng dưới truyền tới cơn đau đớn, Cổ Lệ Tiệp rên khẽ một tiếng, theo bản năng ngồi bật dậy.
Chu Tiểu Kiều nhận ra dị thường, "Cô làm sao vậy ?"
Một tay Cổ Lệ Tiệp tóm chặt lấy ga giường, nói không ra lời.
"Tôi đang nói chuyện với cô đó !" Chu Tiểu Kiểu ngồi dậy, bật đèn ngủ, "Tôi hỏi cô, cô nên trả lời tôi a."
". . . . . . Đừng lớn tiếng như vậy, " Trán Cổ Lệ Tiệp dầy đặc mồ hôi, cố nén đau nói, "Cẩn thận ba mẹ cô nghe được."
"Cô sẽ không bị thương thật chứ ?" Chu Tiểu Kiều hạ thấp giọng, đưa tay xốc quần áo ngủ của Cổ Lệ Tiệp lên, "Bị thương ở nơi nào ? Chỗ nào ?"
Ngay lúc này, cơn đau của Cổ Lệ Tiệp qua đi, lập tức cắn Chu Tiểu Kiều một cái, "Sao cô lại dám động tay chân với tôi ?"
Chu Tiểu Kiều bị cắn, "Cô bị điên rồi hả ?" Ngã người xuống giường, mặc cho Cổ Lệ Tiệp chọc chọc người nàng, nàng đều không phản ứng.
Ngày hôm sau, đêm 30.
Cung Thanh Hạ cùng Sở Ấu Cơ trở về thành phố H, chia tay ở sân bay, từng người về nhà của mình.
"Bà ngoại ! Cháu về rồi." Sở Ấu Cơ vào đến cửa, nhào vào lồng ngực Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân vuốt ve mái tóc cháu gái, "Cuối cùng cũng coi như cam lòng về nhà."
A Xuân mang hành lý của Sở Ấu Cơ đi vào, đóng cửa phòng, từ ái nhìn tiểu chủ nhân một chút, liền mang hành lý lên lầu.
Lâm Dịch Huyên ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ánh mắt đờ đẫn vô thần.
Sở Ấu Cơ rời khỏi vòng tay Lâm phu nhân, đi về phía Lâm Dịch Huyên, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, "Mẹ, có nhớ Ấu Cơ hay không ?" Cúi đầu chỉnh lại cổ áo giúp Lâm Dịch Huyên.
Điện thoại phòng khách vang lên,
Là Diêu Nhữ Ninh gọi tới.
Sở Ấu Cơ nghe điện, nhẹ nhàng hoán, "Diêu tỷ tỷ !"
"............ Không phải đã bảo em gọi tôi là a di sao ?" Đứa nhỏ này hoàn toàn không để lời nói của nàng trong lòng, Diêu Nhữ Ninh cười cợt, "Đi chơi ở Anh Quốc có vui không ?"
"Ân, rất hài lòng." Sở Ấu Cơ cười khúc khích, "Thanh Hạ tỷ tỷ dẫn em đi từng nơi nàng từng theo học."
Đầu điện thoại bên kia rơi vào trầm mặc.
Sở Ấu Cơ chờ đợi chốc lát, không nhịn được hỏi, "Diêu tỷ tỷ ? Tỷ còn ở đấy không ?"
"Vẫn đang ở."
"Cổ tỷ tỷ năm nay có đón tết với tỷ không ?"
"Khỏi phải nói," Diêu Nhữ Ninh thở dài, không nói tiếp.
"Nếu như Diêu tỷ tỷ không ngại, năm nay đến nhà em đón tết đi."
"A?" Diêu Nhữ Ninh vô cùng bất ngờ, trầm mặc chốc lát, "Như vậy được không ? Có quấy rầy mọi người không ?"
"Sao có thể thế được, nhà em hoan nghênh còn không kịp." Sở Ấu Cơ nói xong nhìn về phía Lâm phu nhân, "Bà nói gì đi chứ ? Bà Ngoại ?"
Lâm phu nhân ở bên cạnh, cũng nghe được đại khái, cười nói, "Đúng vậy a, Nhữ Ninh, hiện tại trong nhà chỉ có 4 người, thêm cô vào, đúng là 'Ngũ phúc lâm môn', nhiều vui vẻ, mau đến đi, cùng ăn trưa với gia đình."
"Cái này ..........." Diêu Nhữ Ninh hắng giọng một cái, "Vậy tôi chuẩn bị một chút .......... Không cần dọn phòng cho tôi đâu, tôi tự dọn là được rồi."
Cũng trong lúc đó, Cung gia.
"Một mình vui vẻ ở nước ngoài," Cung Thanh Hạ vừa vào cửa, đã bị Cung mẫu quở trách, "Mối hôn sự tốt như vậy............"
"Bà nói xong chưa ? Con gái vừa vào cửa đã lảm nhảm như vậy." Cung ba ba ngắt lời cung mẫu, từ ái nhìn con gái một chút, "Thanh Hạ, lên lầu thay quần áo rồi xuống ăn cơm, đừng để ý cái miệng của mẹ con làm gì."
Cung Thanh Hàn theo muội muội lên lầu, "Nghe nói em đi cùng với Ấu Cơ ?"
Cung Thanh Hạ gật gù, "Vừa vặn nàng nghỉ đông, bình thường không có thời gian đi du lịch như vậy."
Hai huynh muội đi vào phòng ngủ, "Em cảm thấy ........" Cung Thanh Hàn tiện tay đóng cửa phòng, "Em cảm thấy Ấu Cơ là cô bé thế nào ?"
Cung Thanh Hạ cảnh giác trong lòng, nhìn ca ca một chút, "Tại sao lại hỏi em ? Anh không có mắt nhìn hay sao ?"
Cung Thanh Hàn nở nụ cười, "Đương nhiên anh có chủ ý của mình, chỉ là muốn nghe một chút cái nhìn của em."
"Không thể trả lời." Cung Thanh Hạ lạnh lùng thốt, mở hành lý ra, bắt đầu mang đồ dùng, quần áo trả lại vị trí cũ.
Cung Thanh Hàn đã sớm quen với thái độ lạnh lùng quái gở của muội muội, không để ý lắm, đi tới trước cửa sổ tự nhủ, "Anh sẽ chờ Ấu Cơ lớn lên, nếu như nàng vẫn cần thời gian, anh vẫn sẽ được đến 40 tuổi."
Động tác của Cung Thanh Hạ dừng lại giữa không trung, quay đầu nhìn ca ca, "Anh thật lòng sao ?"
Cung Thanh Hàn làm mặt nghiêm túc, "Em xem anh giống như đang đùa giỡn sao ?"
Tiếng la của Cung mẫu truyền từ dưới lầu lên, "Hai đứa đang ở trên lầu nói xấu gì mẹ ? ! Có phải là muốn năm sau mới xuống ăn cơm không ?"
Hai huynh muội liếc nhau một cái, từng người lắc đầu cười khổ.
Cho đến khi hai người đi xuống cầu thang, phát hiện trong phòng khách có thêm một người ------- Tần Thành.
Cung Thanh Hạ bất đắc dĩ mím môi.
Không cần phải nói, nhất định là mẹ mật báo .......
"Thanh Hạ." Tần Thành vốn đang ngồi uống trà, nhìn thấy Cung Thanh Hạ, lập tức cười đứng lên, "Tôi nghe nói em trở về, ghé thăm em một chút."
"Không phải tôi đã nói với anh rồi sao ?" Cung Thanh Hạ lạnh lùng thốt, "Mấy năm gần đây tôi chưa có ý định kết hôn, xin đừng quấy rầy tôi."
"Tôi cũng đã nói --------- tôi có thể chờ a, tôi có thể kiên định chờ em."
"Không tệ, huynh đệ, tôi rất thích anh ở điểm này." Cung Thanh Hàn đưa tay vỗ vào lưng Tần Thành, "Chúng ta cùng nhau chờ."
"Cùng nhau chờ ?" Tần thành hỏi người bên cạnh, "Anh ........?"
"Tôi đang chờ một cô bé lớn lên." Cung Thanh Hàn thâm tình nói, "Tôi nguyện ý chờ nàng 15 năm."
"Nếu như tôi đoán không nhầm, người anh nói nhất định là Sở Ấu Cơ ?" Tần Thành cười nói, hắn là một tay tình trường già đời, ngày đó Cung Thanh Hàn dùng ánh mắt như vậy nhìn Sở Ấu Cơ, trong lòng hắn lập tức sáng tỏ, "Tôi ủng hộ anh !" Bởi vì lo lắng cháu trai hắn sẽ mượn tài lực Hi Sở soán ngôi hắn, hắn sẽ ủng hộ bất kì nam nhân nào làm tình địch với Lam Hạo Hiên.
Tác giả có lời muốn nói:
【 Mọi người đã nhìn thấy hai người nói về chuyện bảo bảo ----------- Tiểu Bình Quả sẽ bật mí, Thanh Hạ cùng Ấu Ấu nhất định sẽ có bảo bảo 】