Chủ Tịch Đang Viết Chữ

Chương 46: Chuyện Phát Sinh






Kỳ nghỉ xuân đã sắp qua đi.
Cung Thanh Hạ bận đến túi bụi, hơn nữa không muốn nghe mẹ lải nhải về Tần Thành, liền mỗi ngày đều ngủ lại Vân Đỉnh của Hi Sở.
Trái tim Sở Ấu Cơ mỗi ngày đều bay đến tòa Vân Đỉnh kia, rất lâu mới có thể vào giấc, trong mộng đều sẽ xuất hiện thân thể băng thanh hoàn mỹ .......... Rốt cục, trước ngày đi học 2 ngày, mang theo bài tập nghỉ tết, quang minh chính đại đăng đường nhập thất.
Cung Thanh Hạ đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc từ tầng 68 lên Vân Đỉnh, ra cửa thang máy nhìn thấy Sở Ấu Cơ đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, nhàn nhạt hỏi một câu, không có chút bất ngờ nào, "Em đã đến rồi."
"Vâng, hai ngày nữa là nhập học, vẫn có chút bài tập nghỉ tết em chưa làm xong." Giọng nói ôn nhu, lông mi chớp chớp, đôi mắt trong trẻo đung đưa chờ mong.
Cung Thanh Hạ nhẹ nhàng tằng hắng, đi tới máy uống nước, tự rót cho mình một chén trà Long Tĩnh, bưng lên uống một hớp, đi tới bên cạnh tiểu nữ sinh ngồi xuống, "Là bài tập nào ? Để tôi xem một chút."
Sở Ấu Cơ mở sách bài tập ra, đưa tới cho Cung Thanh Hạ, "Là những bài tập được đánh dấu kia."
Lão quản gia đi tới, cung kính hỏi, "Chủ tịch ăn cơm tối ở đây sao ?"
Sở Ấu Cơ gật đầu, "Đêm nay cháu ở lại đây."
Cung Thanh Hạ biết tiểu nữ sinh đang nghĩ gì trong đầu, nhưng mặt vẫn không biến sắc, từng chút từng chút giảng giải bài tập cho tiểu nữ sinh, cuối cùng đứng lên, bỏ lại một câu, "Ngoại trừ phòng của tôi, 4 phòng ngủ còn lại em chọn cái nào cũng được." Đi vào phòng của mình, "Ầm !" Đóng cửa lại.
Sở Ấu Cơ đáng thương bị hóa đá trong nháy mắt, một dự cảm bất thường xông lên đầu -------- ánh mắt đầu tiên Cung Thanh Hạ nhìn nàng đã không có cảm giác bình thường, đó là một ánh mắt vô cùng xa lạ, chưa bao giờ xuất hiện trong con ngươi của Cung Thanh Hạ.
Đến lúc này, nàng mới đột nhiên nhớ tới, từ ngày mùng 2 tết rời khỏi Cung gia, hai người vẫn chưa từng gặp lại, hơn nữa từ mùng 5 trở đi, hai nàng cũng không gọi điện cho nhau -------- Cung Thanh Hạ không gọi cho nàng, nàng gọi tới Cung Thanh Hạ cũng không nghe máy.
Nàng luôn nghĩ rằng kỳ nghỉ xuân kết thúc nên Cung Thanh Hạ rất bận việc công ty, không có thời gian tâm sự như trước, ngày hôm nay mới hoàn toàn giác ngộ mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Mấy ngày qua .......... Đến tốt cùng là xảy ra chuyện gì .............
Sở Ấu Cơ mờ mịt đứng trong phòng khách rộng lớn, như rơi vào sương mù vạn dặm.
Lão quản gia chẳng biết đi tới bên cạnh từ lúc nào, "Chủ tịch định ngủ lại ở phòng nào ? Tôi gọi người chuẩn bị cho ngài."
Sở Ấu Cơ liếc mắt nhìn hắn một chút, "Ngài tùy tiện chọn cho cháu một phòng là được." Đỡ ghế sô pha ngồi xuống.
Một bên khác, Cung Thanh Hạ dựa người vào gối đầu giường, để laptop trên gối, đang xem một bộ tiểu thuyết.
"....... Chỉ thấy thiếu niên mặc bạch y từ trên mái nhà bay xuống, khăn gấm màu trắng buộc trán, thắt lưng thêu một đóa hoa Cung Phấn, vạt áo song phiêu, hào quang vạn trượng, khiến cho ánh trăng chiếu xuống cũng bị phai mờ ......"
Trường Ninh công chúa xuyên nam trang tuấn tú vậy sao ?
Khóe môi Cung Thanh Hạ co rụt một hồi.
Kỳ thực cuốn tiểu thuyết này nàng đã đọc không dưới mười lần, tối hôm nay lại xem lại một lượt.
Rất khó hình dung tâm tình của nàng khi xem tiểu thuyết ------------- mọi người đều nói người sống đấu không lại người chết, nhưng trên thực tế, người sống làm sao đấu thắng người trong tiểu thuyết ? Nhìn Trường Ninh công chúa này, quả thực là hoàn mỹ không cần bàn cãi.
Đây là ý nghĩ khi tâm tình của nàng bình tĩnh lại.
Nàng đối với Sở Ấu Cơ vẫn luôn mang nghi hoặc trong lòng, ánh mắt của đứa bé trong lần đầu tiên gặp gỡ .....rồi đêm ấy ở Hà Lan, khó có thể nói ....., vẫn mơ hồ cảm thấy tất cả mọi chuyện liên quan đến nội dung sáng tác của tiểu nữ sinh ----------- đứa nhỏ này đầu tiên là không dẫn nàng vào thư phòng sáng tác, sau đó có dẫn nàng đi, nhưng chắc chắn là đã dọn dẹp căn phòng kia.
Tuy nói như thế, nhưng nàng từ nhỏ tiếp thu nền giáo dục phương tây, luôn tôn trọng quyền riêng tư của người khác, cho rằng kể cả là người yêu của nhau đi chăng nữa, vẫn nên lưu lại cho đối phương không gian riêng tư, vì lẽ đã nhịn xuống, không muốn vạch trần đáp án này.
Nhưng một tuần trước ------
Nửa đêm, Đường Tuyết Nhu gọi điện đến, kinh thiên động địa hô to, "Trời ạ ! Thanh Hạ ! Tác giả của 《 Xuân Thu nơi đây 》lại là Manh Nhược."
"Xuân thu nơi đây ......." Cung Thanh Hạ đang trong cơn mông lung, "Hình như tôi có xem qua chương trình trên TV ...... Tác giả Manh Nhược ........ làm sao vậy ?" Sao phải hô to gọi nhỏ như thế chứ ?
"Manh Nhược chính là Ấu Cơ a ! Thanh Hạ."
"........ Thật không ?" Cung Thanh Hạ cố gắng bình tĩnh, "Hóa ra nàng có tài như vậy," Nếu như nàng nhớ không nhầm, 《 Xuân Thu nơi đây 》có hơn mười triệu độc giả, đây tuyệt đối không phải lượng độc của tác giả bình thường, ngoại trừ được truyền thông rầm rộ, nếu không nhất định tác giả phải có tài văn chương cùng linh khí.
"Cô biết, sau tai nạn trên không của Sở gia kia, Sở lão tiên sinh chỉ định cháu gái còn lại duy nhất của mình là người kế thừa toàn bộ sản nghiệp , sau đó tiến thêm một bước, chính là chủ tịch của tập đoàn Hi Sở ------- nàng tuy rằng chưa tròn 18 tuổi, nhưng hoàn toàn đủ năng lực hành vi dân sự, cũng vì sáng tác có thể gia tăng thu nhập cho nàng, trước đây việc thu thập tài liệu là do tôi làm, tôi biết bút danh của nàng là Manh Nhược, cũng biết tên mấy tiểu thuyết của nàng, nhưng chưa quan tâm nội dung, vẫn cho là những truyện cổ tích gì đó....."
"Vậy cô hôm nay ?"
"Vừa xem xong tài liệu, tiện tay mở TV, vừa vặn thấy được chương trình phát lại, nói là website văn học nào đó tổ chức họp tác giả hàng năm, bởi vì tác giả Manh Nhược của 《 Xuân Thu nơi đây 》 không dự họp , gây lên bất mãn mãnh liệt, cùng với việc MC xảy ra xung đột, tạo thành sự kiện dẫm đạp, tôi lúc đó cảm thấy tên Manh Nhược kia quen thuộc, lúc này mới nhớ tới là bút danh của Sở Ấu Cơ ! Sau đó tìm tài liệu xác thực lại, quả thực đúng là nàng."
Cung Thanh Hạ cố gắng làm cho giọng nói mình bình thường, "Ừ ! Biết rồi."
"Thanh Hạ ! Cô có thể bình tĩnh vậy sao ?! Tiểu Ấu Ấu nổi tiếng như vậy, chúng ta là tiền bối, cũng nên kinh hỉ cho nàng mới đúng."
"Đây cũng coi như việc có ích cho xã hội, có thể không cần xuất đầu lộ diện, chỉ dùng văn tự giao lưu cùng độc giả,"
"Nhưng là ..."
"Đã muộn, tôi muốn ngủ, gác máy đây."
Cung Thanh Hạ cúp điện thoại, ngơ ngác xuất thần nửa ngày, xuống giường tìm laptop, tìm tòi tác phẩm của Manh Nhược, vẫn chưa quan tâm đến số lượng độc giả của 《 Xuân Thu nơi đây 》, mà là mở ra danh sách tác phẩm của tiểu nữ sinh, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền sấm vang chớp giật trong đầu, bỏ ra một đêm ngồi đọc, ngã đờ trên giường.
Cung mẫu đến gọi con gái ăn sáng, gõ cửa hồi lâu không có người đáp lại, liền mở khóa cửa đi vào, nhất thời vô cùng sợ hãi, "Thanh Hạ ! Thanh Hạ ! Con làm sao vậy ?"
"Con không sao," Cung Thanh Hạ chính là Cung Thanh Hạ, ngồi dậy như không có gì xảy ra, nhẹ như mây gió nói, "Mơ giấc mộng đẹp, đang ngồi nhớ lại thôi, mẹ không cần lo lắng."
Cung mẫu che ngực một cái, "Con làm mẹ sợ hết hồn."