Thân xe khoác trên mình màu đen ngọc bóng loáng, quả thực là cực phẩm hoàn mỹ.
Coi như một người mù về xe cũng biết đây là chiếc xe tốt.
Cung Thanh Hạ đối với nó nhất kiến chung tình, sau khi thử xe xong lại càng yêu quý như trân bảo, tiếp nhận giấy kí nhận xe của nhân viên vận chuyển, 'Xoạt Xoạt Xoạt' kí xuống 3 chữ Cung Thanh Hạ ở mục người nhận xe, lúc này mới chú ý đến thông tin trên biên bản, tên xe là "Hắc Kỳ Lân", là xe được khách VIP yêu cầu chế tạo, chỉ có duy nhất một chiếc xe trên thế giới này, khóe môi không khỏi ngoắc ngoắc, Hắc Kỳ Lân ........... Tuy rằng không chắc chắn, nhưng cơ bản có thể đoán ra người tặng xe là ai.
Ha ha, tỷ tỷ có vẻ rất thích.
Trốn cách đó không xa nhìn Cung Thanh Hạ kí nhận Hắc Kỳ Lân, môi nhỏ của Sở Ấu Cơ vui vẻ cong lên.
Nhưng mà một khắc sau nàng không cười được ----------
Một nam nhân với tướng mạo anh tuấn như người mẫu đi về phía Cung Thanh Hạ.
Tần Thành vừa đi vừa cười, vẫy tay với Cung Thanh Hạ, "Thanh Hạ !"
Nhận được tình báo của Cung mẫu, hắn lập tức tới đây ---------- lại dám tặng xe cho người bản thiếu gia yêu, thay vì dùng tiền đấu với bản thiếu gia, tốt nhất là dành món tiền nhỏ ấy về già dưỡng lão đi, thực sự không biết trời cao đất rộng. Không sai, hắn đến đây là để điều tra tình địch.
Có điều làm cho hắn bất ngờ là tình địch không hiện thân, hơn nữa chiếc xe được tặng không rẻ chút nào ........... Nhất định là lão đại gia nào đó ra tay xa hoa, thế nhưng không muốn hiện thân.
Vừa nghĩ như thế, hắn rất nhanh lấy lại tự tin ban đầu.
Sao hắn lại xuất hiện ở đây ........... Nhất định là mẹ mật báo cho hắn.........
Cung Thanh Hạ lạnh lùng liếc nhìn hắn, coi như đã là thân thiết đáp lại rồi, mở cửa xe ngồi vào ghế lái, khởi động xe nghênh ngang rời đi.
"Thanh Hạ !"
Tần Thành trơ mắt nhìn Hắc Kỳ Lân từ từ rời đi, vừa bất ngờ vừa bất đắc dĩ, run lên chốc lát mới nghĩ đến lấy xe đuổi theo.
Nhưng mà, chờ đến khi hắn chạy đến xe của mình, Cung Thanh Hạ đã lái xe chạy trên đường một lúc, một thiếu nữ đạp chiếc xe đạp màu hồng phấn xuất hiện trước đầu xe hắn, tạo thành đường cong chữ S chắn ngang đường hắn đi, xe chuyển hướng trái, thiếu nữ kia cũng hướng về phía trái, hắn chuyển sang hướng phải, xe của nàng cũng chuyển sang hướng phải, vẫn im lìm chắn đường hắn.
Đây không phải làn dành riêng cho ô tô, cũng không thể nói thiếu nữ kia vi phạm luật giao thông, Tần Thành tuy rằng tức giận nhưng không thể phát tác, chỉ có thể chằm chằm nhìn thiếu nữ kia, hy vọng có thể làm đối phương hoảng sợ.
Dai dẳng hồi lâu không đến hồi kết, Tần Thành không nhịn được, hạ cửa kính xe xuống, rống lên với thiếu nữ phía trước.
"Này ! Em có biết đạp xe không đấy ?"
Thiếu nữ quay đầu lại, "Tôi còn đang muốn hỏi anh có biết lái xe hay không ?" Ngữ điệu không chút khách khí, nhưng giọng nói vẫn ôn nhu như cũ.
.............. Oa.................. Tiểu mỹ nhân thanh thuần như vậy .............. hẳn là bước ra từ cổ tích...........
Thân vốn là cậu ấm phong lưu, Tần Thành va chạm rất nhiều người trên xã hội, nhưng Sở Ấu Cơ vừa quay đầu lại đã là hắn như mê như say, trợn mắt ngoác miệng ------------- Hắn là playboy bao nhiêu năm, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy............
Ngay vào lúc này ----------
Cách không xa chỗ thiếu nữ xinh đẹp kia có một chiếc xe đạp màu lam chạy tới, ha ha chào hỏi Sở Ấu Cơ.
"Ấu Cơ !"
Môi Sở Ấu Cơ triển khai thành vòng tròn, "Lớp trưởng ?" Người vừa gọi nàng chính là lớp trưởng --- Lam Hạo Hiên.
Tần Thành vừa mới lấy lại tinh thần, nhìn thấy cháu ngoại không khỏi sững sờ, "Hạo Hiên ?"
Lam Hạo Hiên nhảy xuống xe, "Ồ ? Cậu ? Sao cậu lại ở chỗ này ?"
Hai người kia là thân thích sao ?
Sở Ấu Cơ bất ngờ, không khỏi nhíu mày.
Tần Thành chỉ về phía thiếu nữ vừa làm đầu hắn bốc khói kia, hỏi cháu ngoại, "Hai người quen nhau sao ?"
"Đúng vậy, nàng là ......... bạn học với cháu !" Lam Hạo Hiên trả lời có chút cà lăm, khuôn mặt trắng nõn lập tức ửng hồng đến tận mang tai.
Tần Thanh rất nhanh hiểu chuyện gì xảy ra, không khỏi nở nụ cười, "A haha, tiểu tử ngươi !"
Sở Ấu Cơ chưa dừng lại, vẫn thong thả đạp xe trên đường, mắt thấy người trong lòng đang rời đi, Lam Hạo Hiên gấp gáp đuổi theo, "Cậu, cháu đi trước a." Bỏ lại Tần Thành, đạp xe đuổi theo Sở Ấu Cơ.
Tần Thành nói từ phía sau, "Hạo Hiên, mắt nhìn người của cháu không tệ chút nào ! Cậu yêu cháu !" Xe của Cung Thanh Hạ đã biến mất khỏi tầm mắt, đuổi theo cũng không kịp, hắn liền quay đầu xe về nhà.
Cung Thanh Hạ lái Hắc Kỳ Lân vẫn chưa rời đi, mà đang đứng ở ven đường chờ tiểu nữ sinh.
Vừa nãy, lúc xe Tần Thành xuất hiện trong gương chiếu hậu, tiểu nữ sinh đạp xe đồng thời xuất hiện.
Nàng suýt chút nữa quay đầu xe trở lại xách tiểu nữ sinh lên xe chất vấn một trận ----------- thần thần bí bí tặng xe cho nàng còn chưa tính, lại liều lĩnh đạp xe ra ngoài, hơn nữa còn dám liều mạng chặn xe Tần Thành, hắn lên cơn điên lái xe đâm thẳng thì sao ? --------- Tần Thành là một người sẵn sàng đâm bị thương rồi bồi thường tiền viện phí cho người ta.
Chung quy vẫn là nhịn lại, nàng không muốn lộ thân phận thật của Sở Ấu Cơ cho Tần Thành biết -------- bất kể là thân phận chủ tịch của tập đoàn Hi Sở hay là thân phận ẩn ý bên trong.
Vẫn chưa xã giao câu nào với Lam Hạo Hiên, Sở Ấu Cơ rất nhanh vọt tới, nhìn thấy Hắc Kỳ Lân đỗ ở ven đường, không khỏi dừng xe lại.
Tỷ tỷ ?
Lam Hạo Hiên không biết nguyên do, thân thiết hỏi, "Sao vậy Ấu Cơ ?"
Cung Thanh Hạ nhìn qua cửa kính, chợt nhìn thấy tiểu nam sinh, tự giễu lắc đầu ------------- Tần Thành đi rồi, tiểu nam sinh lại đến.
Đây không phải nam sinh muốn thổ lộ với Ấu Cơ sao ?
Mới rời đi chốc lát ............ Thực là nhiều chuyện phát sinh........
Vừa còn trách tiểu nữ sinh ghen tuông không chút tin tưởng nàng, ai biết vị dấm chua này lại lan sang mình, cảm thấy chẳng thoải mái chút nào, hiện tại đến phiên nàng đứng ngồi không yên.
Hạ cửa kính xe xuống, tằng hắng một cái, mắt vẫn nhìn phía trước, trên mặt cũng không biểu lộ điều gì.
Lam Hạo Hiên đã nhìn thấy Cung Thanh Hạ hai, ba lần, rất nhanh nhận ra nàng, bật thốt lên, "Ấu Cơ, vị tỷ tỷ kia chính là người cứu bạn !" Lúc này chợt hiểu tại sao Sở Ấu Cơ dừng lại.
Sở Ấu Cơ có chút thẹn thùng, "Lớp trưởng, bạn đi trước đi, mình có chút chuyện."
Lam Hạo Hiên gật gù, "Được, bạn cùng tỷ tỷ tán gẫu đi." Đạp xe như bay.
Xe đạp hồng phấn được bỏ lại cốp sau, tiểu nữ sinh ngồi vào vị trí phó lái, Cung Thanh Hạ khởi động Hắc Kỳ Lân rời đi.
Trong xe được bật điều hòa ấm áp, nhưng không khí lạnh buốt.
Sở Ấu Cơ cố gắng phá vỡ không khí trầm mặc, "Tỷ tỷ có thích chiếc xe này không ?"
"Em không thấy được sao ?" Giọng nói âm 20 độ.
Sở Ấu Cơ cười lúng túng, "Tỷ tỷ thích là tốt rồi."
Cung Thanh Hạ cũng không đáp lời.
Sở Ấu Cơ nhất thời không tìm được đề tài.
Trong xe rơi vào vắng lặng.
Vắng lặng giằng co mười mấy phút, Sở Ấu Cơ bỗng "Bạo phát", oan ức cong miệng nhỏ, "Em có làm gì đi chăng nữa cũng không kéo tình cảm lên được, tặng quà tết cho tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng giận, cứ tiếp tục như vậy, quan hệ của em cùng tỷ tỷ mãi mãi thế này sao ?"
"Chờ em trưởng thành rồi hãng trở lại nổi nóng với tôi." Vẫn là giọng nói dưới độ c.
"............" Giọng nói Sở Ấu Cơ lập tức yếu xìu, vẫn lí nhí, "Em chưa nổi nóng với tỷ tỷ."
Nói xong lén lút nhìn Cung thanh Hạ chút, thấy nàng vẫn lạnh lùng nén giận, cuống quýt thu hồi tầm mắt, cắn môi dưới, buông đầu nhỏ xuống.
Cung Thanh Hạ hắng giọng một cái, "Cuối năm rồi, chịu khó ở nhà chiếu cố bà ngoại một chút, không nên tùy tiện ra ngoài."
"Vâng." Bé ngoan Sở Ấu Cơ gật đầu, "Biết rồi," Trong lòng âm thầm thở dài, lần phong ba này xem ra đã qua đi.........
Ngày hôm sau là đêm 30.
Lâm phu nhân dậy rất sớm, yên lặng đứng trước cửa sổ chốt lát, đi lên phòng ngủ của cháu gái gõ cửa, "Ấu Ấu, dậy chưa ?"
Sở Ấu Cơ vuốt mắt mở cửa, "Bà ngoại ?"
"Nhanh mặc quần áo vào, cùng bà đi đón mẹ về ăn tết,"
"............ Ơ"
Trước đây đều không đón mẹ về ăn tết, sao năm nay lại ........ ?
Sở Ấu Cơ có chút bất ngờ.
Có điều như vậy cũng tốt .......... Một mình mẹ ở viện điều dưỡng cũng rất cô đơn ..............
Nghĩ nghĩ chốc lát, bắt đầu tán thành cách làm của bà ngoại.
Trên đường.
Lâm phu nhân nhìn ra cửa sổ nói, "Những ngày qua bà suy nghĩ rất nhiều, ở viện điều dưỡng tuy rằng không khí trong lành hơn ở nhà, còn các điều kiện khác, nhà chúng ta cũng không kém viện điều dưỡng là bao."
Sở Ấu Cơ gật đầu, "Cháu cũng cảm thấy như vậy."
"Hơn nữa mấy năm qua, bệnh tình của mẹ cháu cũng không chuyển biến chút nào, cũng có thể là do không có người thân bên cạnh..........."
"Ý của bà là muốn đón mẹ về nhà chăm sóc."
Lâm phu nhân gật gù, "Bà quả thực có ý này, nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của cháu."
"Cháu hoàn toàn tán thành, chúng ta có thể tự mình chăm sóc mẹ, một ngày 24h cần làm những gì, chúng ta có thể tham khảo ý kiến của chuyên gia a."
Lâm phu nhân sờ đầu cháu gái, "Hiếm thấy người hiểu chuyện như cháu." Nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, có một số việc không thể để cho cháu biết.
Khiến Sở Ấu Cơ bất ngờ chính là Bác sĩ Trịnh không kinh ngạc gì với ý kiến của hai người, tựa hồ như đã sớm chuẩn bị tâm lí, hơn nữa còn bàn giao cho y tá thu thập đồ đạc cho Lâm Dịch Huyên từ trước, thật giống như chỉ chờ hai người đến đón về.
Sở Ấu Cơ âm thầm nghĩ, "Nhất định là bà ngoại đã sớm gọi điện cho viện điều dưỡng."
Mùng 1 đầu năm.
Cung Thanh Hạ mang theo quà đến chúc tết Lâm phu nhân, nghe nói Lâm Dịch Huyên xuất viện, liền cùng Sở Ấu Cơ lên phòng thăm hỏi.
Còn trẻ như vậy.
Thời khắc nhìn thấy Lâm Dịch Huyên, Cung Thanh Hạ không khỏi choáng váng, thậm chí còn quên cảm thán hai mẹ con giống nhau như đúc.
Lúc lấy lại tinh thần, trên mặt nổi lên tầng ửng hồng, lấy tay vén tóc mai, nhưng thật ra là che đi khuôn mặt mình lúc này.
Sở Ấu Cơ thu hết vào tầm mắt, cười cười, lập tức nói với Lâm Dịch Huyên, "Mẹ, Thanh Hạ tỷ tỷ tới thăm mẹ."