Chớp mắt một cái, cây cối trong tiểu khu đều đã trụi lá.
Ừ, mùa đông sắp tới rồi.
Một tay Chu Tiểu Kiều cầm bọc sách, tay còn lại xách một túi nilon, trong túi nilon đó là đồ ăn dự trữ cho ngày Chủ nhật. Không sai, nàng vừa mới tiến hành một cuộc càn quét nhà sách cùng siêu thị, vì lẽ đó, thành quả đầy rẫy như vậy.
Tuy rằng xách đồ trong tay vô cùng lỉnh kỉnh, nhưng bước chân vẫn ung dung như không.
Cũng không phải do thể lực tốt.
Mà là tâm tình rất vui vẻ.
Vẫn luôn muốn hấp dẫn sự chú ý của tác giả Manh Nhược, mỗi ngày đều cố gắng là người comment đầu tiên trong các hoạt động của Manh Nhược, mọi thời mọi khắc đều quan tâm hoạt động của Manh Nhược, có bất cứ hoạt động gì, đều là người đầu tiên like và comment, vân vân ....
Đáng tiếc, dường như Manh Nhược căn bản không quan tâm đến comment của độc giả, hơn nữa cực kì ít khi đăng hoạt động, cũng chưa tham gia các hoạt động công chúng nào khác.
Tất cả cố gắng của Chu Tiểu Kiều, đều coi như muối bỏ bể.
Cứ như vậy cũng không ổn, nhất định phải nghĩ ra cách khác.
Vắt óc suy nghĩ, trầm tư suy nghĩ, rốt cục nghĩ thông suốt -------- quyết định là người chuyên comment công kích Manh Nhược.
Cuối tuần này, cô quyết định sẽ comment hoặc đăng bài đánh giá 《 Xuân Thu nơi đây 》, số sách mới mua này sẽ trở thành "Vũ khí'" công kích Manh Nhược.
Manh Nhược, để xem cô có chú ý tới tôi hay không ?
Chu Tiểu Kiều đắc ý hất cằm.
Sáng hôm sau, tại Lâm gia.
Sở Ấu Cơ vẫn đang gửi tin nhắn xin lỗi Cung Thanh Hạ ------ những ngày qua đã trở thành thói quen, biên tập viên gọi điện thoại đến cho nàng, cơ hồ giọng nói như muốn phát hỏa -------------
"Manh Nhược, mau xem một chút, cô hãy mau xem comment bên dưới của 《 Xuân Thu nơi đây 》 đi."
Sở Ấu Cơ cũng không phản đối, "Ý kiến của mỗi người, mỗi độc giả đọc xong đều có quyền biểu đạt suy nghĩ của mình."
"Không phải như vậy," giọng nói của biên tập viên vô cùng lo lắng, "Nếu như chỉ là comment phát biểu cảm nghĩ bình thường thì tôi cũng ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng người này bình luận vô cùng sắc sảo, ngay cả tôi lập nick ảo bình luận phản bác cũng bại trận ............" Những từ cuối cùng bị hạ thấp đến nỗi không nghe rõ được, nhưng nháy mắt chốt lại, "Vì lẽ đó, cô nhất định phải đứng ra."
"Nhưng mà......." Sở Ấu Cơ nghiêng đầu nhỏ, "Tôi không có tâm trạng a." Tỷ tỷ đến giờ vẫn chưa để ý đến mình.
Biên tập viên kiên trì khuyên bảo, "Tôi nhìn bình luận kia, thật không có tâm trạng ăn cơm, nhưng vẫn cứ phải ăn a." Rất muốn khóc, nàng không có kinh nghiệm khuyên bảo trẻ nhỏ ------- đến tột cùng phải làm thế nào mới dụ dỗ được đứa bé kia đây ??
Dưới lầu truyền tới tiếng la của a Xuân, "Ấu Ấu ! Cung tổng tới rồi."
Tỷ tỷ đến rồi? !
Sở Ấu Cơ vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ, "Cái kia, tôi còn có việc, gác máy trước đây." Bỏ di động lại, chạy xuống lầu.
"Thanh Hạ tỷ tỷ!"
Nhào vào trong lòng Cung Thanh Hạ, ôm chặt lấy, đầu nhỏ cọ cọ vào ngực Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ cứng đờ cả người, nửa ngày mới hắng giọng nói, "Ặc..... Được rồi !"
"Sao 1 tuần rồi tỷ tỷ không trả lời tin nhắn cùng nhận điện thoại của em ?"
"Tôi bình thường không nhắn tin, điện thoại sao ? ....... Tôi khá bận."
"Nhưng 2 giờ đêm em gọi tới, điện thoại vẫn 'số máy đang bận'." Thật sự là bận đến vậy sao ?
"Ừ, vì lẽ đó, tôi thật sự rất bận."
".........." Sở Ấu Cơ ngẩng đầu, chớp lông mi, cố gắng tìm kiếm thông tin từ ánh mắt của Cung Thanh Hạ, "Tỷ tỷ không giận em thật sao ?"
Cung Thanh Hạ đầu tiên là nhìn chăm chú đứa bé kia, sau đó nheo mắt lại, giọng nói có nhiệt độ hơn chút, "Vì lẽ đó, hôm nay em vẫn định không để tôi vào thư phòng kia sao ?"
Xem ra, tỷ tỷ quả thực vẫn giận a...............
"Không phải a, em chỉ cảm thấy phòng kia bừa bộn, tỷ tỷ nếu muốn xem, em liền dẫn tỷ tỷ thăm quan." Đã thu dọn 'sạch sẽ' rồi.
Cung Thanh Hạ vẫn vô cùng lạnh lùng, "Muốn xem ? Tại sao tôi phải muốn xem ?"
Nói gì cũng không ổn rồi .........
Sở Ấu Cơ dắt tay Cung Thanh Hạ, "Đi theo em, tỷ tỷ tới thăm quan chút đi."
Vẻ mặt Cung Thanh Hạ lúc này mới hòa hoãn lại.
Đi vào phòng, Cung Thanh Hạ đánh giá qua gian phòng một chút, nói rằng, "Một tuần lễ, căn phòng này biến hóa cũng nhiều đi."
"......Không có a, chỉ là dọn dẹp sạch sẽ lại một chút."
Cung Thanh Hạ nhìn chăm chú đứa bé, "Thật sao ?"
Sở Ấu Cơ vội vã gật đầu, "Vâng." Đảo mắt như muốn lẩn tránh.
Cung Thanh Hạ nhìn thấy, nhíu mày, "Coi như là vậy đi."
Sở Ấu Cơ tò mò nghĩ.
Mình nói có chỗ nào không ổn sao ? Hay là do tỷ tỷ đã luyện thành Hỏa Nhãn Kim Tinh* ?
(Hỏa Nhãn Kim Tinh*: Ánh mắt có thể nhìn rõ thật, giả, thiện, ác, là ánh mắt mà Tôn Ngộ Không đã luyện được khi bị nung trong lòng bát quái."
"Chiếc ghế sô pha này cũng thật độc đáo."
Ghế sô pha này hình dáng như quả táo bị cắn một ngụm lớn, lỗ hổng chính là nơi để ngồi xuống.
Cung Thanh Hạ đi vòng quanh ghế sô pha, gật gù đánh giá.
Tuần trước ở trong phòng ngủ của đứa bé kia không tìm thấy điểm gì trẻ thơ, ngày hôm nay ở thư phòng, rút cục toại nguyện. Bốn kệ sách lớn chứa rất nhiều sách. Trong lòng luôn cảm thấy búp bê sứ kia đang giấu điều gì đó, hy vọng có thể thông qua hành động của đứa bé kia đoán ra gì đó.
Khuôn mặt Sở Ấu Cơ ửng hồng, "Đó là quà sinh nhật năm ngoái a di mua cho." Cảm thấy thẹn thùng.
Cung Thanh Hạ đi tới bàn đọc sách, mở laptop lên.
"Tuyệt đối đừng mở máy......."
Sở Ấu Cơ bật thốt, văn bản Word vẫn để ở trên màn hình, mở máy lên rất dễ bị nhìn thấy.
Cung Thanh Hạ tựa như nghe được tiếng hô của Sở Ấu Cơ, đóng laptop lại, ngón tay gõ gõ lên laptop, xoay người nhìn búp bê sứ.
Sở Ấu Cơ theo bản năng lùi người lại, rụt cổ ------ hoàn toàn không ngờ rằng, Cung Thanh Hạ đột nhiên xoay người.
Không biết tại sao, nàng ở trước mặt Cung Thanh Hạ, mọi cử chỉ, hành động như là đứa trẻ vậy, như Ngọc Thố chạy tới nhân gian thì càn quấy oai phong lẫm liệt, nhưng khi gặp Hằng Nga, thì ngoan ngoãn biến thành thỏ ngọc nhỏ nhắn.
Cung Thanh Hạ cười như không cười, cúi đầu nhìn túi đồ mới mua, khẽ mím môi ngẩng đầu, đem túi đồ đưa cho đứa bé.
Gì vậy ?
Sở Ấu Cơ đón trong tay, đôi mắt chớp chớp, mở túi ra, hô hoán thất thanh, "Là khăn quàng cổ ?", lấy ra đeo lên cổ, cười khúc khích với Cung Thanh Hạ.
"................" Cung Thanh Hạ hắng giọng một cái, khịt khịt mũi, nhìn chăm chú búp bê sứ một chút, "Cũng không tệ lắm."
"Cảm ơn tỷ tỷ."
"Ặc, không cần."
Sở Ấu Cơ nhìn thấy điện thoại có người gọi tới, Cung Thanh Hạ xoay người nhìn một chút, trên màn hình hiện lên "Biên Tập.", mỉm cười, "Biên tập tìm em kìa."
"Không cần để ý đến nàng," Sở Ấu Cơ đứng ở trước gương nhìn một chút, "Tỷ tỷ cảm thấy phải phối đồ thế nào mới hợp với khăn quàng cổ này ?"
"Thật sự không cần để ý tới nàng sao ?" Cung Thanh Hạ đi tới trước mặt Sở Ấu Cơ, quàng khăn lại cho nàng, "Kết hợp với áo len sẽ hợp hơn một chút."
Sở Ấu Cơ ở trước gương vô cùng hoạt bát, "Quả thực hợp hơn." Yêu ai yêu cả đường đi.
Cung Thanh Hạ cười cười.
Nàng muốn hỏi đứa bé kia đến tột cùng là đang viết gì ? Còn có cả Biên Tập nữa ?
Nhưng vẫn là tạm tha.
Bởi vì cảm thấy, đứa bé kia sẽ không nói cho nàng.
Lại giống như lần trước, nhất định không chịu dẫn nàng vào phòng.
Đến thời điểm làm cho đứa bé kia tiến thoái lưỡng nan, có khi còn phải không để ý đến đứa bé kia 1 hoặc 2 tuần lễ, có khi còn lâu hơn.
Những tháng ngày giận dỗi ấy, quả thực chẳng vui vẻ chút nào.
Như tuần trước, những lúc bỏ chặn số đứa bé kia ra, xem những tin nhắn đứa bé gửi tới xin lỗi, xem xem đứa bé kia có gọi cho mình hay không đã trở thành thói quen của nàng.
Biên tập vẫn kiên cường gọi tới, một cuộc lại một cuộc, trong phòng, tiếng điện thoại vang lên liên tục.
Cung Thanh Hạ đi tới trước bàn, cầm điện thoại lên, "Có muốn tôi nghe giúp em hay không ?"
"Không được." Sở Ấu Cơ sợ hãi, chạy tới túm lấy điện thoại, cười với Cung Thanh Hạ, "Ha Ha, không cần để ý tới nàng là được."
Trong lòng thì đang oán giận, biên tập làm gì không biết, thật giống như có chuyện khẩn cấp, làm dâu trăm họ, độc giả bình luận là tốt lắm rồi, cần gì phải làm to chuyện lên vậy ?
"Thật sao ?" Cung Thanh Hạ nhìn đồng hồ một chút, "Luật sư Đường ước chừng muốn gặp tôi, cũng sắp tới giờ rồi."
Sở Ấu Cơ xị mắt xuống, "...... Ơ ?"
Cung Thanh Hạ đi mấy bước, xoay người, "Ấu Cơ ?"
Sở Ấu Cơ ngẩng đầu lên, "Hả ?"
"Phải bảo vệ mình thật tốt."
"..........?'
"Trên đường đi học về, nếu có người lạ theo dõi em, nhớ gọi điện cho tôi."
Sở Ấu Cơ máy móc gật đầu, "Vâng." Kỳ thực nàng vẫn chưa hiểu ý của Cung Thanh Hạ.
__________________________
Chương này là quà bù hôm qua không ra chương cho mọi người, tại hạ khô máu rồi T____T
Tớ Tên Kun