Mạn Nhu Nhu nghe thấy những câu nói thâm tình này của hắn thì trong lòng âm thầm chậc chậc chiếc lưỡi nhỏ mà khâm phục hắn.
Phải nói theo cô nghĩ cái tên này vừa điễn trai lại biết mở lời ngoan tiếng ngọt như thế bảo sao những phụ nữ kia không muốn lên giường với hắn mới lạ.
Tuy là Mạn Nhu Nhu suy nghĩ như thế nhưng ngoài mặt vẩn bình thản đáp lời.
----- Tôi thật sự không tin những lời anh vời nói , nếu anh đã thẳng thắn như thế thì tôi củng nói rõ " Tôi chỉ có thể trao cho anh cái thân xác này mà thôi còn về lý trí của tôi chưa có ý nghĩ yêu đương gì cả , còn về phần tự do thì củng mong muốn anh có thể cho tôi được ung dung một chút !"-----
Nghe cô nói như thế thì củng không hiểu sao trong lòng hắn có chút chua sót nhưng củng không hiểu tại làm sao.
Điềm Cảnh Nghi càng nghỉ lại hoảng sợ bỡi vì không biết từ lúc nào bản thân hắn lại để tâm đến từng cái ánh mắt không vui ,thậm chí là nhíu đôi chân mày củng làm hắn lo lắng , phải nói là hắn điên rồi mới đúng.
Điềm Cảnh Nghi hắn cũng không phải cái thứ động vật không não , hắn không dám ép cô vào đường cùng bỡi vì nếu một người nếm đủ đau đớn và thất vọng quá lớn thì sau này có đối tốt như thế nào đi nữa củng không có ý nghĩa.
Điềm Cảnh Nghi hít sâu một hơi để kiềm lấy cảm xúc của mình mà nhẹ nhàng nói.
----- Chỉ cần em ở lại bên cạnh tôi , thì mọi việc khác đều có thể nghe theo ý em ! ------
Nói xong thì hắn củng không đợi cô trả lời mà liền dùng đôi bàn tay to lớn siết chặt lấy thân thể nhỏ bé của cô , cái đầu của hắn tựa vào chiếc cỗ trắng noãn như bông tuyết kia tham lam hít lấy hương thơm làm cho còn người ta mê đắm.
Mạn Nhu Nhu thở phào một hơi mà vui vẽ trong lòng , bỡi bản thân cô củng không tin những lời ngon ngọt mà hắn nói nên chỉ biết cười nhẹ.
Thứ cô quan tâm chỉ là được tự do , hết thời gian một tháng ngắn ngũi thì cô có thể về nhà , đối với cô có thể đồng cảm với việc mà hắn kết hôn với người mà mình không yêu.
Nhưng không có nghĩ là bản thân cô có thể bỏ qua những chuyện uy hiếp có phần hung ác mà hắn đối với mình.
Nếu suy nghĩ lại thì cô củng không chịu thiệt thòi lắm , nhưng thứ cô chán ghét ở đây là giam cầm và uy hiếp thật sự khó chịu vô cùng.
Suy nghĩ xong Mạn Nhu Nhu lại nhẹ nhàng nói.
--- Được ! Tôi sẽ ngoan ngoãn ở lại đây cho đến khi anh đính hôn !---
Nghe câu nói này Điềm Cảnh Nghi hắn lại dở tính trẻ con mà đáp lời.
---- Tôi không thích , nếu em thích thì đi mà đính hôn đi tại sao lại bảo tôi ?----
Tuy là hắn và cô đang nói chuyện , nhưng bàn tay hắn lúc nào củng duy chuyển khắp cơ thể cô làm cho Nhu Nhu cảm thấy rất khó chịu.
Mạn Nhu Nhu nghe thấy câu trả lời của hắn thì trong lòng có chút buồn cười , cái tên này còn có một bộ như thế này hay sao chứ ? thật sự là buồn cười à nha.
Tuy là nghĩ như thế thì đôi mắt cô vẩn tỏa sáng nhìn châm chú vào hắn mà nhẹ nhàng nói.
----- Không phải lúc trước tôi với anh đã ký hợp đồng quy định như thế hay sao ? Không lẽ anh muốn nuốt lời hay sao ? ----
Điềm Cảnh Nghi nở nụ cười ôn hòa hiếm thấy mà đưa bàn tay to lớn xoa xoa lấy cái đầu nhỏ nhắn của cô mà đáp lời.
----Tôi không phải người hay nuốt lời , cùng lắm thì tôi chống đối mấy người đó không kết hôn là được , nếu tôi bị đuổi khỏi nhà ra ngoài đường làm ăn mày thì em có bao nuôi tôi hay không ?-----