Ánh nắng lúc buổi chiều tà làm cho con người ta cảm thấy rất mát mẽ ,dưới một con đường rộng lớn nhưng vắng vẽ ấy có một hình dáng khá quen thuộc.
Hình dáng cô gái thân hình khá nhỏ nhắn đang ngồi sa sầm trên con đường lớn , phía trước cô có một chiếc xe ô tô màu đen khá sang trọng đang ngừng lại.
Trên chiếc xe ô tô màu đen ấy có một hình dáng quen thuộc , người con thanh niên tuổi tầm hai mươi lăm khuôn mặt đang lạnh lùng đang ngồi tựa đầu vào chiếc ghế trông rất nhàng nhã , người thanh niên này không phải Điềm Cảnh Nghi thì còn ai vào đây chứ.
Điềm Cảnh Nghi lạnh lùng nhìn hướng tài xế nói.
----- Chú đụng trúng người khác rồi mau xuống xem thử có bị làm sao không ?-----
Vị trung niên ngồi bên phía tài xế kia khi nghe thấy lời nói của Điềm Cảnh Nghi liền cúi đầu cung kính đáp.
---- Vâng! vâng! !-------
Mạn Nhu Nhu đang ngồi sa sầm trên mặt đất bộ dạng này của cô trông rất là chật vật những vết thương cũ tuy là nhẹ nhưng lại bị thương tổn tiếp tục.
Trong khi Mạn Nhu Nhu đang chuẩn bị ngồi dậy mà cáu gắt cái tên khốn kiếp nào đi mà không nhìn đường thì lại có một âm thanh vang lên.
-------Vị tiểu thư này đây là tiền đi bệnh viện !-----
Mạn Nhu Nhu khuôn mặt đang rất là cáu gắt và tính khí củng chẳng dễ chịu gì nhưng nghe thấy lời nói và hành động của cái người trước mặt này thì trong lòng tức giận vô cùng.
Mạn Nhu Nhu lạnh lùng đáp.
------ Anh không biết nói lời xin lỗi à ? Đụng vào người khác rồi dùng tiền giải quyết là được hay sao ?Nhìn anh ăn mặc như thế lại không có giáo dưỡng à ? Không biết cái tên khốn kiếp nào mù đôi mắt lại chọn anh làm tài xế ?------
Mạn Nhu Nhu rất tức giận vì hạnh động và lời nói kia của cái tên tài xế kia , chuyện tối hôm qua cô bị đụng nhưng mà không đến mức phải nhận tiền bồi thường dù gì người ta củng được mình về nhà chăm sóc.
Nhưng người khác đưa tiền cho cô làm bồi thường thì bản thân củng chỉ tưởng là một ít thôi nên củng không phụ lại lòng nhiệt tình của người giàu có.
Nhưng ngày hôm nay thấy được cái hành động kinh thường của tên tài xế này thì cô phát điên không thôi , phải nói đến cả cục đất củng có ba phần nóng giận huống chi là người làm bằng da thịt như Mạn Nhu Nhu chứ.
Mạn Nhu Nhu cố gắng dựng chiếc xe lên ngồi trên đó rồi hướng mặt tên tài xế ấy nói.
------Phần tiền thuốc này tôi không cần đâu , xem như là tôi bị A miêu hay A cẩu gì đó đụng trúng mà thôi ! Nếu như anh rảnh thì dùng số tiền đó để học lại cách nói chuyện của mình đi !-------
Phải nói là Mạn Nhu Nhu củng không phải hiền lành gì cả , thấy được cảm giác kinh thường này của tên khốn kiếp này thì liền đáp lại chẳng nể nang đến ai cả.
Khi cô nói ra những lời này với âm thanh khá to ấy thì chắc chắn là người đàn ông ngồi trong xe ấy chắc chắn là củng nghe hết tất cả.
Người thanh niên ngồi phía trong xe ấy tên Điềm Cảnh Nghi nói.
------ Cô bảo ai không có mắt thế ? Tôi không tin là trên đời này không có việc gì mà tiền không giải quyết được !------
Theo hướng âm thanh vừa phát lên Mạn Nhu Nhu theo phản xạ tự nhiên mà quay đầu lại nhìn hướng phát ra tiếng nói ấy đáp.
----- Thì ra anh là ông chủ của cái tên này , nhìn anh trông củng ăn mặc lịch sự nhưng chẳng có mắt tí nào , nên bên cạnh anh mới có tên tài xế không xem ai ra gì ! Đúng là chủ nào thì tớ như thế !------
Người đàn ông tên Điềm Cảnh Nghi khi bước ra phía tên ngoài thì ánh mắt liền khá bất ngờ vì đã nhận ra cô gái trước mặt vì tối hôm qua mình đem về nhà.
Nhưng mà Mạn Nhu Nhu hôm qua đã ngất đi nên chẳng biết là tên khốn kiếp trước mặt là ai cả nên mới có giọng nói và hành động như thế.
.