Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng Tôi

Chương 34: 34: Bất Lực !





Mạn Nhu Nhu trong lòng ủy khuất không thôi ,cho dù là lúc bị hắn sỉ nhục đi chăng nữa cô củng chẳng tức giận như lúc này.

Cần thì gọi đến liền đến ,chán thì lại vứt đi không thương tiếc như thế xem cô là món đồ hay sao ? Mạn Nhu Nhu quyết tâm không đi đến gặp cái tên đó liền vô vệ sinh cá nhân một lác rồi lại trèo lên giường khép đôi mắt.

Nhưng mà trong đâu cô cảm thấy không ổn lắm , giọng nói của hắn lúc nảy hình như là say sỉn thì phải ? Còn không lái nổi xe ? Mẹ nó lở hắn xảy ra chuyện gì thì không phải cô là người dán tiếp hại hay sao ?.

Sau một hồi đấu tranh tâm lý Mạn Nhu Nhu liền khoắc trên mình một chiếc quần bò kèm theo chiếc áo rộng che đi cơ thể quyến rũ của mình ,khoắc lên ngoài thêm cái áo khoắc che hết cả thân thể mang theo một cái khẩu trang mới tiến ra khỏi nhà.

Bỡi vì địa chỉ cái tên kia gửi là một quán bar nên cô mới ăn mặt như thế vì không muốn ai chú ý tới mình.

Một lác sau , cô đứng trước một quán bar sa hoa và lộng lẩy xung quanh đang có nhiều người vui chơi , nhảy nhót và ca hát.

Bước vào bên trong , xuất hiện trước mặt cô là những người ăn mặt sang trọng , còn về phụ nữ thì trang điểm xinh đẹp đặc biệt là ăn mặt thiếu vải đến mức làm cho người ta muốn phát dục.


Nhìn vào hướng mà hắn chỉ thì xuất hiện trước mặt là hình dáng quen thuộc kia đang say sỉn trên chiếc ghế sang trọng , hai tay thì ôm ấp hai người phụ nữ xinh đẹp ăn mặt quyến rũ còn rất thiếu vải.

Phía dưới chân hắn có hai người con gái khác đang quỳ dưói chân hắn mà rót rưọu củng khá là xinh đẹp.

Mạn Nhu Nhu trong lòng khâm phục những người có tiền này thật là biết sài tiền nha , Nhu Nhu tiến đến trước mặt hắn nói.

---- Anh đang vui vẽ như thế gọi tôi đến làm gì ? Nhìn phong thái tay ôm phải ấp của anh nào giống người không lái nổi xe chứ ?----
Nghe được lời trách móc của cô thì Điềm Cảnh Nghi liền ngẩn đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng nói.

------ Này ! Giúp tôi trả hết chi phí ở đây rồi dìu tôi về nhà , mau lên ?----
Giọng nói như ra lệnh của hắn truyền vào bên tai , làm cho cô giận muốn sôi máu nhưng nghĩ lại hoàn cảnh ở đây liền kiềm né xuống mà nói.

--- Được ! Mấy người giúp tôi tính chi phí bàn này ?-----
Nhu Nhu hướng ánh mắt về phía những người bên cạnh hắn, mấy người đó liền nhanh chóng đứng dậy lễ phép chào hắn một cái rồi đi mất.


Khoảng vài hơi thở sau , có một vị phụ nữ xinh đẹp tới trước mặt cô lễ phép nói.

---- Thưa cô ! Chi phí của anh Điềm là hai vạn ! mời cô thanh toán giúp !----
Nghe xong Mạn Nhu Nhu muốn phun cả máu , mẹ nó cái tên này đúng là biết sài tiền a nhìn những thứ rượu trên bàn cũng chẳng tới giá đó nữa ấy chứ ?.

Mạn Nhu Nhu nhanh chóng cầm điện thoại mà quét mã thanh toán , sau khi xong xui thì cô dùng ánh mắt tức giận mà đi tới không nói hai lời dìu hắn bước ra khỏi quán bar.

Khi ra bên ngoài Nhu Nhu tức giận nói.

---- Bây giờ tôi thuê xe bảo họ đưa anh về nhà có được không ?---
Điềm Cảnh Nghi một bộ nữa tĩnh nữa mơ đáp.

---- Tôi không muốn về nhà ?----
Nói xong hắn liền ngủ thiếp đi trên vai cô , Mạn Nhu Nhu dùng ánh mắt bất lực nhìn cái tên này một cái rồi gọi một chiếc taxi.

Nhu Nhu dìu hắn lên xe và cô ngồi bên cạnh , chiếc xe lao đi hướng nhà cô * Bình Yên *mà phóng tới.

.