Bên ngoài cửa sổ chim ca líu lo, những tia sáng ban mai ấm áp xuyên qua lớp kính dày chiếu vào căn phòng ngủ.
Bên trong căn phòng màu xanh da trời, có một mỹ nhân đang chìm say trong giấc ngủ, nhưng mà có một điều rất kì lạ, dưới viền mắt của mỹ nhân lại có quầng thâm. Có lẽ, tối hôm qua, cô ấy lại mất ngủ.
Bên ngoài, một con chim đậu trên cành cây bên cạnh cửa sổ, vang lên tiếng hót líu ló.
Bên trong, trên chiếc giường kingsize đó mỹ nhân hồi nãy đã bắt đầu động đậy. Đôi mắt xinh đẹp mở ra, con ngươi xám tro mơ màng nhìn về phía trước. Ngay lúc này đây, ánh mắt của cô không còn lạnh lẽo nữa mà thay vào đó là một đôi mắt mơ màng, không nhiễm một chút cát bụi.
Cô vén chăn lên, đi dép rồi bước vào phòng tắm. Cô đứng dưới vòi nước, hai tay chống lên tường, để mặc những giọt nước xả lên người. Quần áo ngủ trên người vì bị ướt mà dính sát cơ thể cô làm lộ ra đường cong cơ thể hoàn hảo. Hơn một tiếng sau cô mới bước ra khỏi phòng tắm, trên người đã thay bộ đồ ngủ bị ướt hồi nãy thành áo choàng bông màu trắng.
Cô lấy máy sấy tóc đặt trong tủ bàn trang điểm rồi bắt đầu sấy khô tóc, những lọn tóc dài xoăn bay rối tung lên mặt cô. Khi tóc cô khô rồi cô mới bắt đầu thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Ông quản gia thấy cô xuống lầu liền hỏi cô muốn ăn gì thì cô chỉ mỉm cười rồi lắc đầu đi ra ngoài. Ông quản gia hiểu ý cũng không ngăn cản cô mà chỉ dặn cô cẩn thận. Ông nhìn theo bóng lưng kiêu ngạo mà man mát cô đơn ấy lắc đầu, đã biết sẽ đau khổ sao vẫn cứ muốn trở lại, thà không gặp không thấy, lòng sẽ không tổn thương như vậy.
********
"Hàn, tối nay bọn tôi định tổ chức tiệc tẩy trần cho tiểu Hân cậu có đến không?" Hàn triệt vào thẳng vấn đề cần hỏi.
"Ở đâu?" Lãnh Thiên Hàn lạnh lùng hỏi.
"Ở nhà hàng Thanh Lam của tôi, tối nay lúc 7pm."
"Tôi sẽ đi." Anh bỏ tài liệu trên tay xuống, liếc nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Hàn Triệt nghe được đáp án mình cần liền bỏ đi, không chào tạm biệt người đàn ông kia một tiếng. Hắn ta còn muốn sống nha, dù hắn có là lão đại của bang Sát Thần cũng không dám ở lại trong văn phòng làm việc này đâu, cái loại lạnh lẽo đó, thật khiến anh nghĩ đến việc bản thân đang bị nhốt trong kho đông lạnh vậy.
Sau khi cánh của phòng làm việc đóng lại, Thiên Hàn chau mày nhìn tập tài liệu cần anh giải quyết gấp, nhưng mà anh cũng không thể không đi được, bởi vì anh biết tối nay cô sẽ tới. Thiên Hàn nghĩ thế liền bắt tay giải quyết đống giấy tờ trên tay, nhưng anh không làm được, đầu óc lại cứ nghĩ đến cô. Anh biết mình sẽ không thể tập trung làm việc được liền ôm chồng tài liệu đó vào phòng tổng giám đốc, sau đó vứt đống giấy tờ đó lên bàn làm việc của Thái Nghiêu, rồi liền xoay lưng rời đi.
Thái Nghiêu nhìn đống tài liệu trên bàn mà tức đến nghẹn "đệch mợ, thằng cha này lại bị cái gì vậy. Cho dù tôi có là tổng giám đốc, cậu là chủ tịch thì cậu cũng không nên ném cho tôi một chồng tài liệu như thế này chứ." Ánh mắt ai oán nhìn bóng lưng ai kia, giờ mới năm giờ chiều, còn mười lăm phút nữa mới tới giờ tan sở mà, cậu nhìn lên trần nhà mà than thở, thật không biết cậu lựa chọn vào công ti anh làm việc là đúng hay là sai nữa.
Thiên Hàn sau khi ra khỏi phòng tổng giám đốc liền lái xe chạy về biệt thự, anh tuy là biết mình làm vậy là hơi quá đáng với Thái Nghiêu nhưng mà anh không muốn đánh mất cơ hội gặp được cô. Thiên Hàn anh có lẽ đã yêu tiểu Hân từ rất lâu rồi, nhưng mà do lúc nào cô cũng ở bên anh nên anh mới không nhận ra mình yêu cô ấy. Anh cứ nghĩ đó là tình thương của một người anh trai dành cho một cô gái, bây giờ nghĩ lại anh mới thấy mình đúng là đầu gỗ mà. Bây giờ anh chỉ băn khoăn một chuyện nữa thôi, anh muốn biết được tình cảm mà anh dành cho cô sâu đậm bao nhiêu? Anh chỉ là cảm thấy dù yêu nhưng nếu đối phương không yêu mình thì cũng nên buông tay, anh chỉ cần cô được hạnh phúc.
Xe của anh sau khi vượt qua kiểm tra an ninh liền lái vào, muốn bước vào nơi này thì phải vượt qua kiểm tra nghiêm ngặt, không được sơ xuất. Tuy anh là chủ nhân của tòa biệt thự này nhưng vẫn bị kiểm tra, lần trước anh bị ám sát cũng là có người đã giả mạo anh, may mắn lần đó anh thoát chết.
Quản gia thấy cậu chủ nhà mình đã về liền ra chào đón, lúc ông nhìn thấy cậu chủ đang mỉm cười với mình thì ông liền ngốc nghếch nhìn lên bầu trời trong xanh, thầm nghĩ "Hôm nay nhìn trời đẹp thế này mà, chắc tí là có bão đây, phải nói bà xã lấy quần áo phơi bên ngoài mới được". Lãnh Thiên Hàn nhìn khuôn mặt đang dại ra của quản gia liền khó hiểu rồi làm ngờ đi lên lầu "mặt mình có dính nhọ hả?"
Anh bắt đầu tắm rửa rồi chọn cho mình một bộ vest cao cấp màu xám tro. Bộ vest này như là được làm riêng cho anh vậy, ôm trọn dáng người thon dài, cao to của anh anh, làm lộ ra dáng người hoàn mỹ, tản ra khí chất cao quí, lạnh lùng. Đôi mắt đen láy nhìn người trong gương híp lại, đôi môi bạc tình khẽ cong lên, càng thêm mê hoặc lòng người hơn, tăng lên mùi vị đàn ông đã trưởng thành cho anh. Lãnh Thiên Hàn nhìn người trong gương mà gật đầu hài lòng, tối nay anh muốn mình thật hoàn hảo khi đứng trước mặt cô. Anh muốn cô để ý đến anh, liệu có thể không?
Lãnh Thiên Hàn đi xuống lầu, dặn dò quản gia không cần chờ mình rồi mới lái xe rời khỏi biệt thự. Lúc xe anh dừng trước cửa nhà hàng thì vẫn còn rất sớm, một tiếng sau mới diễn ra bữa tiệc, anh liền được người ta dẫn lên phòng nghỉ cho khách ở tầng ba để nghỉ ngơi.
*********
Bên trong trung tâm thương mại COCO ngay lúc này đây đang rất nổi loạn, chuyện là trước mắt bọn họ đang diễn ra một khung cảnh rất diễm lệ. Một cô gái xinh đẹp đang bị một chàng trai người Mĩ ôm chặt vào lòng, còn thì cái gì đó nữa vào tai của cô gái khiến cô gái đó cười khanh khách, làm cho mọi người si mê. Mà cô gái xinh đẹp đó đang bị ôm không ai khác chính là nữ nhân vật chính của chúng ta, Kiều Di Hân.
Sau khi hai người nói cái gì đó liền khoác vai nhau đi mua sắm quần áo, đi ăn rồi mới kéo nhau đi về.
********
L thật tò mò nha, không biết anh chàng người Mĩ xuất hiện hôm nay là ai nha? Có phải là bạn trai của Hân tỉ không đây? Ối! Con đường truy thê của Hàn ca ca sẽ như thế nào đây?
Thật mong chờ.