Tuy bây giờ đã nửa đêm, thế nhưng đối với thành phố A cuộc chơi về đêm của những con người ở đây chưa kết thúc. Họ vẫn quẩy hết mình đến khi nào kiệt sức mới thôi, nhìn rất ồn ào và náo nhiệt.
Ở một nơi nào đó ở ngoại thành.
Trong một căn phòng xa hoa của một ngôi biệt thự nào đó ở ngoại thành, trên chiếc giường lớn màu trắng kia, có một cô gái đang nằm ngủ.
Có lẽ cô gái đó đang gặp ác mộng, lông mày thanh tú nhíu chặt, khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên trắng bệch, trên người cũng đây mồ hôi, khóe mắt đã có vài giọt lệ chảy ra.
Qua một lúc sau, cô gái đang nằm trên giường choàng tỉnh dậy, con ngươi xám khói mờ sương nhìn lên khoảng không bị bóng đen bao phủ một cách vô hồn, khuôn mặt xinh đẹp cũng ngập tràn trong bi thương và mất mát. Cô gái đó đưa đôi bàn tay đang run rẫy ôm lấy mặt, gục xuống đầu gối của mình. Cô cứ ngồi như thế cho tới khi cô đã bình tĩnh lại, rồi mới bước chân xuống giường. Cô đi đến bên cạnh quầy bar trong phòng rồi sau đó tự rót cho mình một ly rượu whisky.
Kiều Di Hân xoay người, đi đến bên ngoài ban công. Dù bên ngoài gió rất mạnh, với lại bây giờ cũng là nữa đêm, rất là lạnh,thế nhưng cô vẫn cứ thế để mặc gió thổi vào mặt mình, cô muốn nhờ gió làm cho mình tỉnh táo lại.
Cô cứ nghĩ rằng mình đã quên được anh, quên đi đoạn tình cảm đó, quên đi tất cả mọi chuyện có liên quan tới anh, quên đi khoảng thời gian đau khổ đó. Nhưng.... cô đã nhầm, cô vẫn chưa quên được, vẫn không thể từ bỏ đi phần tình cảm đó, cô chỉ là tự lừa mình dối người thôi. Cô ngước mắt lên nhìn mặt trăng, tự hỏi.
"Trăng à! Ngươi có cô đơn không? Ngươi có giống như ta không? Đứng một mình giữa vạn người, cô đơn một mình khi đêm xuống, xung quanh chỉ có bốn bức tường làm bạn. Liệu người đã từng có một ước muốn được người mình yêu để ý chưa? Ahaha... ngươi làm sao hiểu được, ngươi làm gì biết cái gọi là... tình yêu, ngươi làm gì có cảm xúc, ta thật đau lòng. Ước gì ta giống như người, làm một kẻ vô tri vô giác, không có cảm xúc thì ta bây giờ đã không đau khổ như thế này. Ta bây giờ đã không còn nước mắt để khóc, trên khuôn mặt đã không thể nở một nụ cười thật lòng, cũng không thể yêu thêm một ai khác. Ta... đã không thể rồi, thật không thể rồi...." Giữa bóng đêm thanh tịnh, vang lên giọng nói của một cô gái, xen lẫn là tiếng cười của cô ấy, cô ấy đang trò chuyện cùng với ánh trăng ngoài kia. Nghe giọng nói đó thật thê lương, thật khiến người khác đau lòng.
Ánh trăng chiếu lên người cô, bóng cô đổ dài trên sàn nhà, nhìn bóng lưng cô bây giờ thật cô đơn. Cô cầm ly rượu trên tay đong đưa, trên môi tạo ra một đường cong thật đẹp, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác thật bi ai.
Với cô đêm nay lại là một đêm mất ngủ, một đêm bị đau khổ hành hạ.
******
Anh sợ nhất bầu trời đột nhiên tối
Anh sợ nhất bạn bè đột nhiên quan tâm
Anh sợ nhất hồi ức đột nhiên trở lại
Nỗi đau nhói trong lòng chẳng yên lặng
Anh sợ nhất đột nhiên nghe thấy tin tức về em
Nếu như nỗi nhớ có âm thanh
Cũng sẽ khóc vì nỗi đau buồn đó
Chuyện đã như thế này
Cuối cùng cũng để anh thuộc về chính mình
Chỉ còn nước mắt vẫn không lừa được chính mình
Đột nhiên rất nhớ em
Em đang ở nơi nào
Đang vui vẻ hay đang tủi thân
Đột nhiên rất nhớ em
Hồi ức đột nhiên trở lại
Đôi mắt đột nhiên mờ loà
Chúng ta giống như bài ca hay nhất
Chợt biến thành hai bộ phim buồn
Tại sao em
Mang anh đi qua cuộc hành trình khó quên nhất
Rồi lưu lại vật kỷ niệm đau buồn nhất
Chúng ta đã từng ngọt ngào, tươi đẹp thế
Tin tưởng nhau thế
Quyết liệt, say đắm thế
Tại sao chúng ta
Lại bỏ đi hạnh phúc của riêng mình
Và luyến tiếc những gì đã qua
Đột nhiên rất nhớ em
Em đang ở nơi nào
Đang vui vẻ hay đang tủi thân
Đột nhiên rất nhớ em
Hồi ức đột nhiên trở lại
Đôi mắt đột nhiên mờ loà
Anh sợ nhất bầu trời đột nhiên tối
Anh sợ nhất bạn bè đột nhiên quan tâm
Anh sợ nhất hổi ức đột nhiên trở lại
Nỗi đau nhói trong lòng chẳng yên lặng
Anh sợ nhất đột nhiên nghe thấy tin tức về em
Anh sợ nhất cuộc đời này không có em
Không có em ở đây nhưng đột nhiên
Lại nghe thấy tin tức của em.
Giọng hát nhẹ nhàng và thê lương vang lên khắp không gian trong quán bar Black. Trên sân khấu là một chàng trai có gương mặt dễ nhìn, trên mặt đeo kính cận, người hơi gầy, khoảng mười tám, mười chín tuổi. Tuy miệng đang hát, tay đang đánh đàn piano, nhưng đôi mắt sau cặp kính cận đó lại ngập tràn thống khổ nhìn cô gái có gương mặt gần giống chàng trai đang hát đó, đang nằm trong ngực của một người con trai khác ngủ, có lẽ họ là anh em và người anh kia yêu em gái mình, đúng là mối tình đầy ngang trái.
Rất ít người để ý, nên chỉ có Trần Lâm nhìn thấy, còn người bên cạnh cậu hình như là không để ý, chỉ để ý tới rượu thôi. Không biết hôm nay anh ta bị cái gì, mà sau khi nghe chàng trai kia hát bài "đột nhiên rất nhớ em", anh ta càng đáng sợ hơn, hàn khí càng ngày càng tăng.
"Hàn... cậu sao vậy? Từ lúc vào đây, cậu chả nói với tôi câu nào cả. Hôm nay không phải là cậu đi đón Hân nhi à? Không lẽ con bé lại bám theo cậu? Dù đã tám năm rồi..."
"Câm mồm."
Trần Lâm đang nói thì lại bị giọng nói lạnh lẽo như tula của thằng bạn thân rống lên đã khiến anh câm nín hoàn toàn. Có điên mới chọc cậu ta vào lúc này, anh vẫn còn yêu đời lắm, còn chưa lấy vợ nữa mà.
Hai người cứ im lặng như vậy ngồi uống rượu, không ai nói với ai câu gì. Qua một lúc sau, Lãnh Thiên Hàn khàn giọng, ngước nhìn Trần Lâm rồi nói một câu.
"Em ấy không có bám theo tôi nữa, trước mặt người lớn em ấy vẫn vui vẻ nói chuyện với tôi, nhưng..." nói được tới đây ánh mắt của anh trở nên ảm đạm.
"Nhưng sao?"
"Khi không có họ, em ấy liền lạnh lùng với tôi." Anh cúi gằm mặt nhìn ly rượu trong tay.
"Có lẽ con bé đã không còn yêu cậu nữa, hoặc là nó muốn tránh xa cậu ra, không muốn nghĩ đến chuyện đau khổ trong quá khứ nữa. Đây cũng là điều cậu mong muốn từ tám năm trước còn gì? Bây giờ cậu tức điên lên làm cái gì?"
Rống với anh một trận xong Trần Lâm cũng nhảy xuống ghế ở quầy bar, bước chân hướng tới cửa ra của quán bar. Đi được một bước, cậu như nhớ ra chuyện gì đó liền quay lại đứng trước mặt anh.
"Đúng rồi... quên nói với cậu một chuyện, đáng lẽ ra tôi nên nói cho cậu biết chuyện này từ tám năm trước rồi. Hân nhi đã yêu cầu ba mẹ của cậu hủy hôn từ tám năm trước rồi. Nhưng phụ huynh hai bên không đồng ý nên hôn ước mới còn. Mà nếu như bây giờ cô ấy muốn hủy hôn, thì chắc chắn sẽ được."
"Tại sao?"
"Cả hai đều đã trưởng thành hết rồi, đây cũng là điều kiện mà bố mẹ hai bên đồng ý cho hai người hủy hôn."
Trần Lâm cũng không đợi người kia trả lời mà trực tiếp bước ra khỏi quán bar Black.
Qua một lúc sau, Lãnh Thiên Hàn cũng bước ra khỏi quán bar, phóng xe quay về biệt thự của mình ở Cảnh Đế. Sau khi bước vào biệt thự, anh liền lên lầu tắm rửa. Nửa tiếng sau, anh bước ra ngoài phòng tắm, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm ở bên hông. Anh ngồi xuống ghế sofa bằng da ở trong phòng ngủ, anh cầm len ly rượu được người làm đặt sẵn trên bàn bên cạnh.
Lãnh Thiênh Hàn nhìn ly rượu trpng tay mà ngơ ngác, sau đó anh một hơi uống cạn.
Trong đầu lại lóe lên hình ảnh của cô, từ lúc cô bước ra từ cửa kiểm tra an ninh, anh đã luôn nhìn cô, nhìn cô một cách thất thần. Cô bây giờ thật khác, không còn là cô bé hoạt bát, đáng yêu của ngày xưa nữa rồi, cô không còn cười với anh, không còn nhìn anh bằng ánh mắt say mê, không còn bám theo anh như một cái đuôi nữa. Thay vào đó là một cô gái đã trưởng thành, độc lập, thành thục hơn. Sau khi trổ mã hoàn toàn, cô lại càng xinh đẹp hơn, thân hình quyến rũ hơn, nhất là đôi môi căng mọng đó, giống như là đang mời gọi người ta chà đạp lên vậy. Ngày hôn nay, lúc anh cùng mọi người đi đón cô, khi nhìn thấy những người đàn ông đó nhìn cô một cách thèm thuồng, anh đã muốn ngay lập tức giết chết họ, sau đó móc mắt họ ra. Nhưng anh không muốn người khác hiểu lầm rằng anh và cô có tình cảm mờ ám gì đó, vì anh chỉ xem cô như một người em gái, anh không yêu cô, đúng vậy anh không yêu cô.
Anh cũng không biết tại sao bản thân lại tức giận khi người đàn ông khác nhìn cô nữa, có lẽ anh xem cô như em gái nên mới như vậy, không người anh nào chịu được khi em gái mình bị đàn ông nhìn chằm chằm.
Lãnh Thiên Hàn nằm xuống giường, nhắm mắt lại định ngủ, thì trong đầu lại xuất hiện hình bóng của cô, anh rất nhớ cô, khiến anh không thể ngủ được.
Hai con người, ở hai nơi khác nhau, cùng một thời điểm, lại nhung nhớ nhau, lại mất ngủ vì nhau. Một người vì còn yêu người kia nên mất ngủ, còn một người vì nhớ người kia mà mất ngủ. Lãnh Thiên Hàn đã từng đánh mất Kiều Di Hân một lần, liệu lần này anh có nhận ra tình cảm của mình và giữ lấy cô ở bên cạnh hay không? Thì còn tùy vào duyên phận của họ.