Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái Kiều Di Hân đã đi được ba năm rồi. Đối với ai thời gian cũng trôi qua thật nhanh, nhưng đối với Lãnh Thiên Hàn thì ba năm này cứ như ngàn năm. Bởi vì, anh đang mong nhớ một người, nhớ đến muốn điên luôn rồi.
"Chủ tịch, chúng tôi tìm thấy Kiều tiểu thư rồi."
"Cô ấy đang ở đâu?"
"Kiều tiểu thư đang ở Paris."
Người đàn ông đang ngồi trên ghế liền ra lệnh cho người kia chuẩn bị máy bay còn mình thì lấy áo khoác mặc vào.
**********
Ai cũng nói Paris là thành phố lãng mạn, nhưng đối với anh thì thành phố này chỉ mang cho anh khổ đau mà thôi.
Ánh mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào hai cái bóng lưng ngoài kia, đang cười đùa vui vẻ, người con trai khoác tay lên vai người con gái, mà cô gái đó cũng không đẩy ra mà lại mỉm cười vui vẻ.
Lãnh Thiên Hàn nhìn đôi trai gái ở phía xa kia mà chỉ biết cười khổ, anh cứ thế mà đi theo phía sau họ một cách thầm lặng, nhìn họ tới công viên, nhìn họ đi mua sắm, nhìn họ đi ăn và nhìn họ ôm nhau chào tạm biệt trước cửa. Anh rất muốn xông lên tách hai người kia ra nhưng anh lấy tư cách gì đây?
Mà anh cũng không biết mấy năm nay mình bị làm sao nữa, lúc nào cũng nghĩ tới cô, muốn được nhìn thấy cô, muốn được ôm lấy cô... Có lẽ là do cô yêu anh mà anh lại không ghét cô, mà cô giờ đây đã buông tay anh, đã không lưu luyến gì anh rồi.
Khi chàng trai kia đi về anh mới đi ra từ chỗ mình nấp, anh cứ thế đứng ở dưới nhà cô, cứ như một thằng điên đứng ở đó cho tới khi trời gần sáng anh mới rời đi.
Tối nay anh còn có một buổi tiệc cần tham gia nữa.
******
7pm, biệt thự Hoàng gia.
Bữa tiệc hôm nay là mừng sinh nhật thứ mười tám của con gái Hoàng gia. Trong bữa tiệc toàn là những người không thể đụng chạm được.
Lúc Lãnh Thiên Hàn tới, anh lại vô tình gặp được cô, Kiều Di Hân. Cô hôm nay vận một bộ đầm ôm sát eo màu trắng, nhìn rất tao nhã, có thể nói bộ đầm màu trắng của cô rất hợp với bộ vest màu trắng của anh. Cô đang nói chuyện rất say sưa với người đàn ông bên cạnh nên không để ý tới anh, mà hôm nay anh lại đeo mặt nạ nên cô mới không biết. Anh cứ đứng nhìn cô như thế cho tới khi cô đeo mặt nạ đi vào anh mới theo bước cô vào sau.
Có một chuyện anh cảm thấy kì quái, đây đâu phải là bữa tiệc hóa trang đâu mà cô phải đeo mặt nạ, những người đeo mặt nạ chỉ toàn là bên hắc đạo hoặc là một số người có địa vị lớn mới cần đeo thôi.
Lúc này trên bục liền nghe thấy giọng nói ồm ồm của một ông lão, ông lão này không ai khác, chính là người đứng đầu của Hoàng gia.
"Các vị khách quý thân mến, cảm ơn tất cả các vị đã bớt một chút thời gian để đến dự tiệc của công ti chúng tôi. Ngày hôm nay, Hoàng gia của chúng tôi rất vinh hạnh được Chủ tịch của tập đoàn L thị đến dự và ngài ấy cũng muốn gửi cho chúng ta một bài hát nhân dịp ngày hôm nay, mời ngài."
Sau một tràng vỗ tay từ các quan khách mọi người liền nhìn thấy một cô gái mặc một chiếc đầm trắng, dù bị mặt nạ che khuất nhưng vẫn không dấu được nét đẹp của cô.
Lãnh Thiên Hàn nhìn cô gái trước mặt mà giật mình, đây chẳng phải là Hân nhi hay sao..
Cô gái đó vừa đánh đàn vừa cất lên tiếng hát nhẹ nhàng.
"Trời đêm dần trở lạnh
Trăm hoa rơi rụng thành sương
Người nơi phương xa trông về chốn ấy
Tầm mắt thu hết cả ánh chiều
Tự nhủ không hoài niệm nhưng lại chẳng thể quên
Từng cánh hoa đào lạnh lẽo
Kiếp trước vì sao người lại buông tay
Để hôm nay biển lòng ta mờ mịt
Mà vẫn cố tỏ vẻ không đau, không bận lòng, không miễn cưỡng
Đều là giả dối
Bóng đêm lạnh lẽo càng khiễn nỗi nhớ nhung đong đầy thành sông
Hóa thành tình ái cố chấp bao vây lấy ta
Người thương vung tay kêu ngạo đi qua năm tháng nhàn nhạt
Hương thơm nhè nhẹ tan vào trong nước
Ý trời lạnh lẽo khiến một thân hoa sắc phiêu bạc
Rơi xuống trần gian làm thương tổn tình ta
Vượt qua sinh kiếp nào khó bằng tình kiếp
Vết thương trong lòng, còn có vài phần oán hận từ kiếp trước
Vẫn còn vài phần oán hận từ kiếp trước
Tóc đã từng pha sương
Cũng từng vì người mà quay về chốn cũ
Năm tháng dài đăng đẳng
Sao có thể lãng phí thời gian
Cứ đi lang tháng
Rồi cũng trưởng thành
Hoa đào lạnh lẽo sáng rực
Kiếp này lại càng rực rỡ
Chỉ cần một đóa nở rộ trong lòng ta
Cũng đủ để sánh đôi bên nhau ba đời ba kiếp
Nước chảy xuôi một dòng
Bóng đêm lạnh lẽo càng khiễn nỗi nhớ nhung đong đầy thành sông
Hóa thành tình ái cố chấp bao vây lấy ta
Người thương vung tay kêu ngạo đi qua năm tháng nhàn nhạt
Hương thơm nhè nhẹ tan vào trong nước
Ý trời lạnh lẽo khiến một thân hoa sắc phiêu bạc
Rơi xuống trần gian làm thương tổn tình ta
Vượt qua sinh kiếp nào khó bằng tình kiếp
Vết thương trong lòng, còn có vài phần oán hận từ kiếp trước
Ba đời ba kiếp cô quạnh chợt bừng tỉnh như giấc mộng
Năm tháng đợi chờ phút chốc lau khô dòng lệ
Nếu như hồi ức vẫn không đủ để đôi ta nhận ra nhau
Thì hãy để tình cảm lưu lạc xuống cửu trần
Mười dặm xa xăm biết khi nào còn giữ được nét xuân
Lại thấy một ngọn gió còn đọng lại dưới tán cây
Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình
Đừng để cho ân oán yêu hận đánh mất nét thanh khiết của hoa
Sinh kiếp ta nguyện lưu lạc nơi trần thế."
Bài hát đó khiến cho cả hội trường im lặng, dường như ai cũng cảm nhận được nỗi đau qua giọng hát của cô, sau cùng vẫn là một tràng pháo tay. Cô gái đó bước xuống đài rồi đi ra ngoài, anh thấy thế liền đi theo cô, nhưng anh lại chợt hối hận với quyết định của mình, anh thấy cô đang ôm hôn với một chàng trai khác, tim anh nhói đau, giống như có hàng ngàn vết dao đang chém anh vậy.
Bây giờ anh mới hối hận với quyết định của mình, đáng lẽ anh không nên qua đây, anh nên ở trong nước là tốt rồi. Anh phải về nước thôi, đúng vậy anh phải về thôi.