Chư Thiên Tế

Quyển 2 - Chương 2: Đi trước




- Ta sẽ cố gắng gấp bội, Bạch ly đại ca, Huyền thiên tông đại ca, sau này trên đường gặp phải ma thú, cứ giao cho ta.

Lăng nguyệt chiến ý mười phần nói. Mà thanh niên áo xanh tên là Huyền thiên tông kia quan sát Lăng nguyệt trong chốc lát rồi gật đầu. Tính cách hai người Lăng nguyệt, Bạch tuyền tuyền có chút trẻ con, ồn ào trong chốc lát rồi cũng cảm thấy mỏi mệt, người nào người nấy đều tự về chỗ của mình lấy ra túi ngủ nghỉ ngơi.

Về phần gác đêm....

Sợ rằng nếu Bạch ly không nói, với kinh nghiệm sinh tồn của hai người, hoàn toàn không biết rằng nghỉ ngơi giữa chốn hoang sơn dã lĩnh này cần phải có người canh gác ma thú.

- Huyền thiên tông, thương thế của ngươi sao rồi?

Sau khi Lăng nguyệt, Bạch tuyền tuyền đi ngủ, Bạch ly dời mắt nhìn về phía Huyền thiên tông.

- Thương thế...Đến lúc cần khôi phục thì sẽ khôi phục.

Bạch ly khẽ gật đầu, ngược lại cũng hiểu được lời này của hắn.

- Cũng phải, nếu ta không có đoán sai... Những về thương này... là do chính ngươi...

- Có một số việc nếu như đã xảy ra thì tất nhiên sẽ có nguyên nhân của nó. Về phần nguyên nhân vì sao, thì không cần phải hỏi quá kỹ càng. Giống như là ngươi vậy, lấy hình thái nhân loại hành tẩu, chẳng phải là cũng vì nguyên nhân đặc thù hay sao?

Huyền thiên tông nói, cũng không vì lời này của Bạch ly mà có chút gì rung động.

Có lẽ nói nhìn qua cả người hắn có chút trầm lặng

- Cũng phải, mỗi người làm bất cứ việc gì đều có nguyên nhân của mình. Không nên quá miệt mài the đuổi, là ta suy nghĩ nhiều. Cần giúp đỡ gì, cứ mở miệng. Chí ít lúc này chúng ta vẫn là một tiểu đội. Mà ta chính là thủ lĩnh của chi tiểu đội nhỏ này, không phải sao?

- Tiểu đội...

Huyền thiên tông lẩm bẩm lại hai từ này, sau đó quét mắt nhìn Lăng nguyệt, nở một nụ cười nhợt nhạt.

- Thực sự chỉ là một tiểu đội sao? 

- Đương nhiên 

Bạch ly ung dung chắn tầm mắt của Huyền thiên tông nhìn về phía Lăng nguyệt.

- Giống như người vừa mới nói. Mỗi người làm bất cứ việc gì đều có nguyên nhân của nó. Chúng ta không cần miệt mài theo đuổi những thứ này. Chúng ta chỉ quan tâm tới hiện tại mà thôi. Trước mắt chúng ta chỉ cần biết chúng ta là một tiểu đội, Lăng nguyệt chính hảo hữu xông xáo đi đầu, ngươi là một thành viên khác trong chúng ta, còn ta là ca ca của Tuyền tuyền, là đội trưởng của tiểu đội này, thế là đủ rồi. Về phần những việc khác.. sau này hãy nói.

- Ừ, vậy thì chờ sau này hãy nói.

- Huyền thiên tông gật đầu cười khẽ.

- Nhưng mà nghiêm khắc mà nói, số lượng thành viên của đội ngũ chúng ta cũng không nhiều lắm, nhưng mà đội hình lại không nhỏ đâu.

- Ha ha... Một đội ngũ như vậy, bảo đảm mọi người chúng ta đến được Thánh quang đế đô một cách an toàn, tuyệt đối không có vấn đề gì, không phải sao?

- Đương nhiên.

Huyền thiên tông cười đáp lại.

Cuối cùng nhìn thoáng qua chuôi kiếm quang hoa nội liễm, giống như là một thanh kiếm đúc từ đồng thau nói.

- Kiếm không tồi.

- Đúng vậy!

Bạch ly nhẹ nhàng vuốt ve thanh bội kiếm, sau đó nhìn về phía thàn kiếm màu ám hồng trong tay Huyền thiên tông.

- Kiếm của ngươi, cũng rất tốt!

- Ha ha.

A!

Tiếng hét mười phần trung khí, quanh quẩn giữa sơn lâm, giữa ánh ban mai, khiến lũ chim đang ngủ giật mình.

Bên bờ sông, Lăng nguyệt hăm hở cầm trong tay thanh thần kiếm màu xanh nhạt chém xuống liên tiếp. Kiếm khí cường đại lập tức chém nát một con ma thú cao giai đang bổ nhào tới. Sau đó kiếm phong chuyển hướng, một con ma thú khác còn chưa kịp đến gần đã tiếp bước con ma thú kia. Con ma thú cuối cùng dường như cảm thấy nhân loại trước mắt không vô hại như dáng vẻ bề ngoài, gầm nhẹ một tiếng xoay đầu muốn chạy trốn.

- Tới rồi thì hãy lưu lại đi.

Lăng nguyệt hét lớn, đề khí ngưng thần, đâm ra một kiếm. Một đạo kiếm khí màu xanh thẳm cắt hư không. Cho dù con ma thú kia đã cách đó trăm thước nhưng vẫn bị xuyên thủng, máu me văng tung tóe. Con thú rên lên một tiếng, ngã xuống, rất nhanh liền tắt thở.

- Lợi hại, lợi hại! Nhanh, Lăng nguyệt, nhanh lên đi xem nó có ma tinh hay không?

Cách đókhông xa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch tuyền tuyền tràn trề hưng phấn, nhìn về phía xác mấy con thú nói. Dáng vẻ cao hứng giống như là người đánh chết những con thú này không phải là Lăng nguyệt mà chính là nàng.

- Được rồi!

Lăng nguyệt hào hứng đáp lời, bội kiếm trong tay rạch xuống. Kiếm phong bén nhọn lập tức phá nát đầu của mấy con ma thú.

- Lăng nguyệt, không cần tìm, không phải ma thú cấp vương giả, không có ma tinh.

Bạch ly khẽ lắc đầu nói.

- Vâng!

Lăng nguyệt đáp lời, cẩn thận đảo mắt nhìn qua vết rạch trên đầu con thú, nhưng mà dường như cảm thấy có chút buồn nôn, rốt cục đành phải bỏ đi ý nghĩ tìm kiếm. Cuối cùng hắn thu kiếm, sau đó nhan chóng chạy tới cạnh dòng sông, gột rửa thanh kiếm.

- Tiểu Lăng nguyệt à, thanh kiếm này của ngươi đúng là bảo bối, chỉ một ngày mà cần phải gột rửa nhiều lần như vậy.

- Cái này, ta chỉ không muốn nó bị bẩn mà thôi.

- Đi thôi, đi thôi.. So với ta còn thích sạch sẽ hơn. Thực sự không hiểu vì sao một người xinh đẹp khả ái đến như vậy lại là một nam hài.

- Ặc....

Huyền thiên tông lặng lẽ đứng một bên, cười tủm tỉm nhìn Bạch tuyền tuyền.

- Kỳ thực, trên thế giới này có rất nhiều chủng tộc cao đẳng bởi vì số lượng thưa thớt, vì duy trì nòi dống đã tiến hóa thành loài lưỡng tính.

- Loài lưỡng tính?

Nghe được lời này của Huyền thiên tông, thần sắc Bạch tuyền tuyền biến thành cổ quái, không ngừng xăm xoi từ trên xuống dưới khắp người Lăng nguyệt, khiến cho hắn cảm thấy lạnh cả gáy.

- Huyền thiên tông đại ca, huynh không được hãm hại ta như vậy, ta là một nam hài thuần túy.

- Phải, nói không chừng chính ngươi còn không biết thì sao?

- Tự thân ta làm sao ta lại không biết?

Lăng nguyệt tiếp tục kháng nghị, chỉ là giọng điệu có chút yếu ớt.

Dường như Bạch tuyền tuyền ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nghiêm mặt nói.

- Nhất định phải nghiệm chứng!

- Không thể nào!

- Được rồi!

Cuối cùng vẫn là Bạch ly có chút không đành lòng lên tiếng.

- Huyền thiên tông, Tuyền tuyền, hai người đừng có trêu ghẹo Lăng nguyệt nữa. Qua ngọn núi này, chúng ta sẽ bước vào phạm vi của Thánh quang đế đô. Vì tránh cho việc lỡ đường, tốt hơn hết chúng ta nên bắt đầu lên đường thôi.

- Tốt!

Lăng nguyệt là người thứ nhất lớn tiếng ủng hộ.

- Ta đi mở đi, ta đi mở đường! Huyền thiên tông đại ca, Bạch ly đại ca, Tuyền tuyền, mọi người cứ nghỉ ngơi. Mọi việc, cứ giao cho ta!

Nói xong lập tức chạy thẳng về phía khu rừng.

- Lăng nguyệt, ngươi đứng lại đó. Chúng ta cò chưa có nghiệm chứng mà!

Bạch ly nhìn Bạch tuyền tuyền đuổi theo, khẽ lắc đầu, quay đầu nói với Huyền thiên tông.

- Chúng ta cũng đi thôi!