Chú Thiền Ký

Chương 15




Ngày hôm sau, Nhan Chú mang theo Nhan Tín cùng gần trăm người hầu hộ vệ xuất phát, nói là đi Thục Trung bàn chuyện làm ăn, kỳ thật là ra khỏi Đại Biệt sơn, xuôi theo Trường Giang, thẳng hướng Giang Ninh.

Lý thị đến tột cùng có bao nhiêu an bài trong Nhan phủ, lòng hắn tuy đoán được đại khái, những vẫn luôn luôn bất an. Có điều chuyến đi Giang Ninh có quan hệ trọng đại, cũng chỉ có thể nhanh đi rồi sớm trở về.

Trước khi đi, luôn mãi dặn dò Liễu Lan Tuấn phải trông nom Tiểu Thiền thật tốt.

Vật nhỏ cùng hắn dỗi, một câu cũng không nói cùng hắn. Bất quá khi xuất môn, vẫn nhìn thấy nàng, nàng gầy teo nhưng mang theo bụng to đứng ở cửa, lần đầu tiên trong mười mấy năm qua hắn thấy lo lắng.

Nơi đây, giờ phút này chân chính thành nhà của hắn. Trong nhà có nữ nhân cùng thai nhi.

Giang Ninh, đời Đường gọi là Thăng Châu, sang đời Ngô chuyển thành Kim Lăng, nay lại đổi tên Giang Ninh. Cũng là đô thành, phồn hoa không nói chơi. So với Bắc Địa chiến loạn, nơi này quả thực chính là hoa đào thắng địa.

Nhan Chú mệnh lệnh một trăm thị vệ phân tán ra ở trong vài khách sạn, chính mình độc thân đi nhà chồng của Úc Tú.

Canh ba, trong Lý phủ hộ vệ sâm nghiêm.

Nhan Chú mặc một thân y phục dạ hành, thả người vài cái đã lẻn vào trong. Hướng tới một sương phòng đèn đuốc sáng chưng trong tiểu viện phía đông bắc, Nhan Úc Tú cùng trượng phu của nàng là Lý Đàm Lý Hậu Khanh đã chuẩn bị sẵn trà ngồi đợi.

“Tam thúc, ” thiếu phụ nhìn Nhan Chú vừa bước vào, hạ thấp người hành lễ.”Mau mời ngồi!”

Nhan gia ngũ tiểu thư là tuyệt đỉnh mỹ nữ, lúc trước, Lý thị vì lung lạc Lý Đàm mà trăm phương nghìn kế tác hợp cọc nhân duyên này.

Vội vàng qua bốn năm, giai nhân như trước a!

“Úc Tú, cũng là ngươi đẹp nhất!” Nhan Chú khóe miệng kéo kéo.”Thật sự là tiện nghi Hậu Khanh này xú tiểu tử!”

Nhan Úc Tú liếc một cái xem thường: “Tam thúc, Hậu Khanh nhà ta cũng là vô song mỹ nam, ta cùng hắn ai cũng chưa tiện nghi ai.”

“Chậc chậc chậc, mới gả lại đây vài năm, đã cùng tam thúc tranh luận, thật sự là dạy dỗ tốt!” Nhan Chú liếc liếc Lý Đàm đang ngồi ngay ngắn một bên.

Lý Đàm mỉm cười, đứng lên ôm lấy Úc Tú.

Lý Đàm Lý Hậu Khanh là bà con xa của Lý thị, tổ tiên là Huyền Tông Vương Tử. Lý gia bọn họ coi như là sinh ra trong loạn thế, trải qua ba triều đại, quyền thế tài phú vẫn lừng lẫy một thời, hoàn toàn không có xu hướng lụi bại. Trong đó đương nhiên không thể thiếu tác dụng của Lý Đàm mạnh vì gạo bạo vì tiền.

Lúc này, Lý Đàm dương lên tuấn mi, mắt phượng liếc: “Nhan lão Tam, may mà ngươi là thúc thúc của Úc Tú, bằng không lấy ngươi háo sắc hoang dâm, Tú nhi nhà ta nửa lời cũng lười nói với ngươi!”

“A ha ha ha — Úc Tú, ta vụng trộm nói cho ngươi, vị này vô song mỹ nam nhà ngươi lúc trước ở Thục Trung một đêm ngự bảy nữ, ngày thứ hai thắt lưng không đứng dậy nổi, vẫn là ta đem hắn cõng rời khỏi Câu Lan Viện. Háo sắc hoang dâm, có thể cùng hắn so sánh sao?”

“Phi! Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý? Mấy cô nương đó toàn bộ bị bộ dạng hung tướng của ngươi dọa vỡ mật, đương nhiên đều hướng đến ta! Hắc hắc… “

“Hảo, không đánh đã khai, Úc Tú ngươi nghe thấy, sắc ma tự động hiện hình!”

Úc Tú nhìn tam thúc cùng trượng phu, một đôi bạn tốt cãi cọ, “Xì” cười ra tiếng. Thúc thúc khi nào thì trở nên như vậy… Như vậy…? Nàng cũng hình dung không ra.

Trong trí nhớ của nàng, Nhan gia tam lão gia tính tình tối tăm, hỉ giận khó dò, nhớ rõ sâu nhất là tiếng gầm gừ trong Hòa Phong Uyển, toàn bộ Nhan gia đều nghe được. Hơn nữa chỉ có bề ngoài đẹp mặt, đúng như lời đồn, Nhan Chú ở Nhan gia chính là “Ác ma”. Nhưng hôm nay… Chẳng lẽ những gì Lý thị nói đều là sự thật?

Nữ tử như thế nào có thể làm cho thúc thúc trở nên giống một con người?

Ba người ngồi xuống, Lý Đàm nói: “Còn sợ lão Tam ngươi không kịp đâu!”

“Ngươi nói sự tình khẩn cấp, ta còn có thể không bay nhanh tới?”

“Lý Thăng chuẩn bị động thủ!” Lý Đàm thu liễm tươi cười nói.

“Nhanh như vậy?” Nhan Chú cả kinh. “Sự tình một chút mặt ngoài cũng không biến, chỉ dựa vào nội tuyến của Lý Ngọc Kha, Lý Thăng làm sao dám?”

“Hắn cũng là bị buộc không còn cách nào khác.” Lý Đàm nhấp một ngụm trà. “Hắn đã hơn năm mươi, có thể sống thêm được bao nhiêu năm? Loại chuyện cố hết sức lại không cần thiết lấy lòng phải thừa dịp còn chưa chết thay con chuẩn bị thật tốt, mới có thể yên tâm ra đi a!”

“Hắn rốt cuộc muốn như thế nào, dù đem Nhan gia diệt hết, cũng không thể lấy vào tay.”

“Cơ bản nay hắn cũng không muốn lấy!” Lý Đàm hừ lạnh.”Những gì hắn không chiếm được, hắn có thể hủy diệt!”

Nhan Chú năm ngón tay nắm chặt: “Nhan gia không chỉ có một chỗ cơ nghiệp, hắn còn có thể vươn cánh tay đến Thục trung, Đại Lý hay sao?”

“Lão Tam, tứ cô nương nhà ngươi không phải còn tại Đại Biệt sơn sao?” Lý Đàm híp lại mắt phượng.

“Cái gì?” Úc Tú kinh hô. “Tứ cô không rời đi?” Nàng cũng không biết, ngoại nhân như Lý Đàm lại rõ ràng!

Nhan Chú trong mắt chợt lóe lên lệ sắc, cắn chặt răng: “Lý Ngọc Kha nói?”

“Còn có thể là ai?”

“Lý Thăng độc địa, hắn chỉ cần phái hai vạn người đốt trụi ngọn núi, lập vòng vây, dù là tài nữ có một không hai Nhan Thịnh Đức hoặc là Nhan Chú ngươi tuyệt thế kiêu hùng, các ngươi cũng phải đói chết!”

Một trận khí lạnh chạy lên lưng Nhan Chú, hắn tính toán không bỏ sót, nhưng đều là đoán chắc người ta không dám cứng rắn, không nghĩ tới tiện nhân Lý Ngọc Kha kia lại đem tuyệt mật tin tức nắm bắt rõ ràng.

Kia… Hắn cả người giật mình, Lý thị an bài ở Nhan gia khẳng định nhiều hơn so với hắn biết đến rất nhiều!

Tiểu Thiền… Nguy hiểm!

Nghĩ vậy, người âm trầm như hắn cũng thiếu kiên nhẫn.

Lý Đàm cùng Úc Tú nhìn nhau, đối với Nhan Chú đột nhiên ngốc ở nơi nào, trên trán đổ mồ hôi lạnh rất ngạc nhiên!

“Nhan lão Tam!” Lý Đàm đẩy hắn, kết quả không chạm được vào quần áo hắn, hắn đã nhảy dựng lên nâng tay đánh ra một chưởng.

“Ngươi làm sao? Tâm thần không yên. Hiện nay chúng ta hiểu được tính tình lão tiểu tử Lý Thăng kia, việc sẽ dễ làm hơn.” Hắn thấy Nhan Chú vẫn nhăn lại mày rậm, đảo mắt hỏi: “Lão Tam, ngươi như thế nào không mang Tiểu Thiền cùng nhau lại đây?”

Nhan Chú cả người run lên, nhắm mắt thở dài: ” khả năng ta đã làm chuyện hối hận nhất trong đời!”

Úc Tú hướng tới Lý Đàm nháy mắt, Nhan Chú đã nói: “Úc Tú không cần làm cho Hậu Khanh hỏi ta. Tiểu Thiền là nàng dâu của Thập Tứ.”

Cho dù đã muốn biết đại khái, Úc Tú vẫn kinh ngạc.

Ngược lại là Lý Đàm, không thấy kỳ quái, có chuyện gì là tên kia không làm được đâu?

“Vốn chuẩn bị cùng nàng thành thân trước, lại đối phó Lý Thăng.” Nhan Chú nói tiếp.

Lý Đàm giật mình, lập tức nói: “Chúc mừng Nhan huynh, chúc mừng Nhan huynh!” Sau đó cợt nhả. “Không nói dối ngươi, sớm biết rằng ngươi chiếm đoạt tân quả phụ của con ngươi, ta còn sợ ngươi không kiêng kỵ đụng đến Tú nhi nhà ta, thế thì không hay ho rồi! Nay không sợ — “

“Phi phi phi!” Lý Đàm nói còn chưa dứt lời, mỹ nữ lão bà đã đánh lại đây.”Nói linh tinh cái gì a!”

Lý Đàm vừa trốn vừa nói: “Ta nói, tam thúc nhà ngươi tìm được chân ái, sẽ không trêu hoa ghẹo bướm, ta cuối cùng yên tâm — “

Nhan Chú nhìn tiểu vợ chồng cãi nhau ầm ĩ, trong lòng phiền muộn nhẹ đi không ít, biết Lý Đàm là vì trấn an hắn.

Ai, chỉ mong trở về còn kịp!

Tiểu Thiền ở nhà trông mòn con mắt.

Cục cưng trong bụng sắp bảy tháng, Nhan Chú đột nhiên nói muốn đi Thục Trung bàn việc buôn bán! Khả năng thật sự là “Phụ nữ có thai nhiều tác quái”, nàng tức giận đến một câu cũng không nói với hắn. Hiện tại ngẫm lại lại thấy hối hận, cái gì cũng không nói nha!

Chờ hắn trở về, cục cưng sợ đã sớm rơi xuống đất!

Nàng cười tủm tỉm đem chân nhỏ đang đạp trong bụng ấn về: “Úc Lăng nha, ngoan cục cưng! Qua ba tháng nữa sẽ được gặp mặt nương!”

“Tam thẩm thẩm –” tam thiếu phu nhân Liễu Lan Tuấn gọi Tiểu Thiền.

“Trời ạ!” Tiểu Thiền vuốt cục cưng trong bụng nói.”Úc Lăng, ngươi xem các nàng gọi nương ngươi não cả đầu!”

Nàng nói với Lan Tuấn: “Cầu ngươi, đừng tiếp tục gọi ta như vậy!”

Liễu Lan Tuấn từ khi Nhan Chú xuất môn, liền đơn giản chuyển đến ở cùng Tiểu Thiền. Trong lòng nàng hiểu được, tiểu nha đầu này chính là mối quan tâm của tam lão gia, như thế nào đều phải chăm sóc bảo hộ thật tốt.

“Không được, tam thúc dặn dò! Nhất định phải gọi như vậy!”

“Nhưng hiện tại hắn không có ở đây a!”

“Tam thẩm thẩm cũng đừng làm cho tiểu bối chúng ta khó xử…” Lan Tuấn vẻ mặt đau khổ.

“Ai –” Tiểu Thiền buồn bực thở dài.

Đột nhiên, Trầm mama tiến vào: “Tiểu phu nhân, tam thiếu nãi, nhị phu nhân dẫn theo một đoàn người hướng bên này đi tới!”

“Cái gì?” Liễu Lan Tuấn thầm kêu không tốt. “Như thế nào không thấy ai đến báo?!”

Nhan Chú rời đi, chỉ dẫn theo một trăm người hầu hộ vệ, còn lại toàn bộ để cho nàng chỉ huy. Nàng đem tám phần an bài ở phụ cận. Hơn nữa, cho tới nay, thế lực của Lý thị cũng không quá lớn a!

Liễu Lan Tuấn phân phó đầu lĩnh thị vệ trong hiên: “Nhan Lễ, cẩn thận che chở tam phu nhân!”

“Vâng!” hán tử hào phóng lớn tiếng tuân mệnh.

Lan Tuấn rút kiếm chạy ra ngoài hiên, quả nhiên Lý thị mang theo một đám người hùng hổ tới gần.

Nhìn đến trong đám người có những ai, tâm nàng đều lạnh một nửa. Tất cả đều là lão nhân thủ hạ của Bùi thị vì Nhan gia xuất lực hơn mười năm!

Liễu Lan Tuấn là con dâu của Bùi thị, nhưng lúc trước hôn sự cùng Úc Hiển là từ Nhan Chú một tay an bài, phụ thân Tương Long cùng Nhan Chú cũng là cùng một nhịp thở, nàng ở Nhan gia xem như là người của Nhan gia tam lão gia. Từ khi Bùi thị rời phủ trở về nhà mẹ đẻ ở Võ Xương, thủ hạ của Bùi thị tự nhiên liền đứng về phía nàng, không thể tưởng được, đều bị Lý thị tóm lấy!

Nếu Nhan Chú ở đây, cho bọn hắn một trăm lá gan bọn hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nay…

Lý thị đoan trang yên lặng, không đợi Lan Tuấn mở miệng, đã nói: “Tam thiếu nãi, ngươi là đương gia trong Nhan gia, theo lý trưởng bối như chúng ta cũng phải lễ nhượng ba phần. Nhưng lần này, chúng ta muốn rõ ràng yêu nghiệt họa thủy Nhan gia, ngươi ngàn lần không thể ngăn cản!”

“Nhị thẩm thẩm nói đùa, giữa ban ngày ban mặt nào có yêu nghiệt? Nói sau có chuyện gì cũng muốn đợi tam thúc trở về…”

“Lan Tuấn lời này liền sai lầm rồi!” Lý thị chính nghĩa nói.”Ngươi rốt cuộc còn trẻ, yêu nghiệt quấn quít lấy là tam thúc thúc, muốn đợi hắn không ở nhà, chúng ta mới có thể thay hắn trừ bỏ dâm phụ kia!” Nói xong nàng cũng không nhìn Liễu Lan Tuấn, hướng hai bên nháy mắt, mấy chục đại hán lao ra.

Trong mắt Lan Tuấn phun ra hỏa, khinh ngâm một tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ: “Vậy thì thứ co chất tức vô lễ!”

Bọn thị vệ phía sau Lan Tuấn cũng rút ra binh khí, sắp xếp trận trước hiên, huyết chiến là không thể tránh được!

Đột nhiên, trong hiên truyền ra tiếng thét chói tai của Tiểu Thiền cùng tiếng kinh hô của thị vệ, cửa hiên phía sau Lan Tuấn bị mở ra từ bên trong, Nhan Lễ nắm lấy tóc tai bù xù Tiểu Thiền đi ra.

“Nhan lễ, ngươi làm gì?” Kiếm Lan Tuấn chỉ Nhan Lễ hét lớn. “Ngươi dám phản bội tam gia sao? Hiện thời quay đầu còn kịp!”

Nhan Lễ lộ vẻ sầu thảm mà cười: “Tam thiếu nãi, không phải Nhan Lễ phản chủ, một nhà già trẻ nhà ta đều ở trên tay nàng —”

Lý thị cắt đứt lời nói của hắn, ha ha cười khẽ: “Cha mẹ Nhan Lễ thấu hiểu đại nghĩa, dốc hết sức đồng ý loại bỏ loạn luân thông dâm dâm phụ, đưa cho Nhan thị một cái trong sạch! Nhan Lễ có hiếu, đương nhiên nghe theo!”

Lạnh lẽo đao đặt tại trên cổ, Tiểu Thiền bị dọa mặt không còn chút máu.

Như thế nào bình thường trầm mặc đần độn Nhan Lễ một chốc liền đem đao hướng tới… Nhị phu nhân… Trong mắt tia sáng oán độc như vậy, nàng hận ta như vậy sao… Còn có nhiều người như vậy, ta lại không đắc tội bọn họ…

Lý thị nhìn Tiểu Thiền, nụ cười tàn nhẫn dần dần tràn ra khóe miệng: “Lan Tuấn, chúng ta cũng không làm khó ngươi, chúng ta thương lượng muốn toàn tộc tập thể xử trí Lý Tiểu Thiền, đến lúc đó ngươi cũng có thể dự thính!”

Lan Tuấn ném chuột sợ vỡ đồ, mắt thấy Tiểu Thiền bị người mang đi, lòng như lửa đốt lại hết cách.

Nàng quay đầu nhìn bọn thị vệ, trong lòng sinh ra cảm giác lạnh lẽo, thầm nghĩ: “Nơi này còn không biết có bao nhiêu người mang dị tâm! Tam thúc, ngươi mau trở lại!”