Chủ Thần Quật Khởi

Chương 10: Trở Về




- Huýt huýt!

Nhìn thấy Vương Ấn đang xông thẳng đến, trong ánh mắt của Saman lộ ra vẻ hoảng loạn hiếm thấy, tiếng tiêu chói tai không ngừng vang lên.

Sóng âm vô hình ngưng trọng trong không khí, dường như biến thành mũi tên tẩm độc có thể lấy mạng người!

Vương Ấn lại như linh xà gấp gáp uốn khúc trườn tới, thỉnh thoảng cúi đầu khom người né tránh chất độc vô hình, đột ngột xuất hiện trước mặt Saman, trường mâu đâm xuống như muốn một giáo giết chết tên yêu nhân ngoại tộc này.

Phốc!

Tay phải của Saman máu bắn tung tóe, cây tiêu bằng xương rơi xuống đất, Ngô Minh căn chuẩn thời cơ, một mũi tên bay ra suýt chút nữa đã lấy được mạng kẻ này.

- Các ngươi… đều phải chết!!!

Saman oán độc nhìn Vương Ấn và Ngô Minh, miệng dùng ngôn ngữ Đại Hạ khô khan cứng nhắc mà nguyền rủa, cũng không thèm để ý đến vết thương trên tay mà vớ lấy trống phép, dùng lực nện xuống một cái!

Tùng!

Tiếng trống dữ dội hơn lần trước truyền đến, trong tích tắc khiến Ngô Minh cảm thấy máu trong cơ thể đông cứng lại, bên tai như nghe thấy oan hồn đang khóc than rít gào, hai mắt nổi đóm đóm, suýt nữa thì ngất xỉu.

Dáng vẻ của Vương Ấn lại càng không xong.

Trường mâu sắp đâm tới lại mềm oặt buông thõng xuống, mũi miệng xuất huyết, tai chảy ra hai hàng máu!

Một tiếng vỗ lại có thể khiến hai cao thủ bị thương!

Chỉ là chiêu thức này có vẻ không được dùng thường xuyên, Ngô Minh nhìn thấy Saman sau khi vỗ xuống một cái liền loạng choạng, gần như ngã nhào tại chỗ.

Hắn khà khà cười gằn, lại lấy ra một con bọ cạp đen từ trong cái túi đeo bên hông bắn lên mặt Vương Ấn.

- Á!

Hét thảm một tiếng, Vương Ấn tránh không kịp, khuôn mặt bị bọ cạp chích, trong giây lát liền ngã lăn trên mặt đất, không phát ra âm thanh nào nữa.

- Độc vật thật độc!

Ngô Minh dường như cảm thấy gánh nặng ngàn cân đang tập trung lên người mình, lại như đang trong cơn ác mộng không cách nào tỉnh lại, chỉ thấy ánh mắt âm hiểm của tên Saman đã nhìn chằm chằm qua đây, thế lửa phía sau nhỏ dần, thân ảnh cùng tiếng hò hét của đám kỵ binh người Hồ lại xuất hiện.

- Cử động đi! Mau cử động!

Ngô Minh liều mạng điên cuồng hét lớn trong lòng, khí huyết trong chớp mắt lên đến đỉnh điểm, đột nhiên răng rắc một tiếng như cái gì đó bị đánh vỡ, một tia chân khí vô cùng thuần khiết xuất hiện ở đan điền sau đó nhanh chóng di chuyển tới toàn thân.

- Chân Khí cảnh

Cảm thấy đã khôi phục năng lực hành động, thậm chí thân thể còn trở nên mạnh mẽ hơn, Ngô Minh lập tức nhận ra võ thuật của mình đã có đột phá.

- Xem ra vừa rồi Saman đã sử dụng một loại công kích theo phạm vi, hơn nữa khoảng cách càng gần, sát thương càng lớn. Vương Ấn tuy là Chân Khí cảnh, thế nhưng đứng quá gần nên thất khiếu đổ máu. Mình đứng xa hơn thì khí huyết chỉ thỉnh thoảng hỗn loạn đôi chút, sau khi đột phá Chân Khí cảnh liền có thể áp chế xuống…

Ngô Minh trong lòng biến đổi, bề ngoài lại vô cùng chậm rãi đi tới, Saman bình thường luôn tự đắc với nụ cười ác độc thì nay trên mặt lại lộ vẻ kinh hoàng, vừa nhìn chằm chằm đối phương vừa lấy ra một con rết hai đuôi.

- Người Hán... Ngươi sắp chết rất thảm…

Saman thu lại trống phép mà vô cùng đau lòng, cầm con rết lên phía trước, cười gằn mà nói: “Ta phải lột da các ngươi đem làm trống…”

- Tự lột da mình đi!

Ngô Minh đột nhiên ngẩng đầu cười xán lạn, tay giương cung nạp tên, một mũi tên nanh sói bay vút lên.

Sau khi mũi tên bắn ra hắn không hề do dự nạp tên tiếp tục bắn.

Hai mũi tên nanh sói nối đuôi nhau bay tới, Saman không ngờ Ngô Minh vẫn có thể cử động, quay đầu vội vàng lùi lại, trên người hiện ra một tầng đỏ như máu đánh văng mũi tên đầu tiên, lại trốn không thoát mũi tên thứ hai!

Phốc!

Máu trên cổ bắn ra tung tóe, Saman té nhào trên mặt đất, mặt nạ rơi xuống lộ ra gương mặt lạnh lùng âm hiểm: “Không… Không thể nào…”

- Xèo xèo!

Giờ phút này hắn bi thương trăm bề, hơi thở yếu dần, độc vật trên tay ngay lập tức không nghe theo khống chế, con rết hai đuôi rít lên một tiếng rồi cắn ngón tay cái của hắn khiến Saman chết ngay tức khắc.

- Đáng tiếc…

Ngô Minh nghe lời nhắc nhở của Chủ Thần Điện nhìn đám kỵ binh đang xông tới cách đó không xa, còn có chi chít côn trùng đang bò lên thi thể của Saman, không cam lòng lùi lại phía sau, nhanh chóng ẩn mình vào trong hẻm tối.

Mặc dù trống phép và cây tiêu của Saman có vẻ là đồ tốt, trên người có khi còn có bí kíp ma thuật gì gì đó, thế nhưng tầng côn trùng lúc nhúc đen xì kia lại khiến Ngô Minh sởn da gà.

Khó khăn lắm mới giết chết được kẻ địch, giờ lại vì mò mẫm thi thể mà chết thì cũng quá oan uổng rồi!

Trong cơn đại loạn, Ngô Minh nhẹ nhàng di chuyển qua lại trong thôn một cách dễ dàng, đi đến phía sau một sân vườn tráng lệ, đào một lớp đất lên rồi nhấc một phiến đá.

- Huynh tới rồi!

Dưới tia sáng leo lắt, đôi mắt của người đẹp lấp lánh như ánh sao đêm.

- Ừ!

Ngô Minh nhìn xung quanh một lúc, đột nhiên đánh ra hai chưởng đạp đổ bức tường gạch, lại lách mình tiến vào trong tích tắc, sau đó đậy phiến đá lên trên.

Ầm!

Tiếng nổ vang dội trên nền đất, hiển nhiên lối vào đã bị lấp kín.

Trong bóng tối chỉ có hơi thở thơm ngát của Hoàng Oanh bên cạnh, Ngô Minh thở dài một hơi.

- Tên cầm đầu đám người Hồ chết rồi? - Hoàng Oanh hỏi.

- Đương nhiên rồi… Tiếp theo chúng ta cứ ở đây đợi thời hạn đến thôi!

Ngô Minh nỗ lực điều tức, phục hồi thể lực bị hao tổn trước đó, hai tai không ngừng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Trong hơi nóng nhè nhẹ, các loại âm thanh không ngừng truyền đến “Người Hồ rút rồi!”: “Cháy rồi!”: “Mau dập lửa cứu người!” cũng không khiến Ngô Minh bận tâm.

Mấy đêm này hắn ở cùng Hoàng Oanh, không phải để làm những việc phóng đãng như Tần Hổ tưởng tượng mà là đi khảo sát địa hình, đào hầm ngầm.

Hắn cũng chính là người âm thầm phóng hỏa.

Toàn bộ thôn Đại Thanh, vòng ngoài là khu tập trung nông dân nghèo khó, đều là nhà tranh vách đất, đốt cái là cháy, Ngô Minh chọn nơi này cũng vì khu nhà giàu có đều nằm ở trung tâm, lại xây bằng gạch ngói giống như từ đường và nhà lý trưởng, rất khó bắt lửa, thôn dân lại hay hội họp ở đó, để bảo toàn tính mạng nhất định sẽ dốc toàn lực dập lửa, ảnh hưởng cực thấp.

Hoàng Oanh trầm mặc, cũng không hỏi tại sao lại phải trốn.

Dù sao trước có Tần Hổ phản bội, sau lại có Ngô Minh phóng hỏa, cho dù là vì thôn, nói ra chỉ sợ càng kích động quần chúng, có khi còn bị đánh chết tươi.

Thế nhưng không phóng hỏa lại càng không xong.

Người Hồ một khi đại thắng, nhất định sẽ giết chóc kinh hoàng hơn.

Hơn nữa, Ngô Minh cũng đã suy nghĩ thấu đáo, nếu như lẩn trốn có thể dễ dàng qua ải thì ngay từ đầu đã có thể làm rùa đen rút đầu rồi.

Saman của người Hồ có năng lực tìm kiếm linh hồn, nhất định phải lập bẫy giết chết, nếu không thì muốn bắt mình còn không phải việc nằm trong lòng bàn tay hay sao.

Lúc này cho dù là bên nào thắng cũng không làm khó được mình nữa.

Hỗn loạn tiếp tục kéo dài một đêm.

Đến ngày thứ hai, thông qua cửa thông gió Ngô Minh vẫn nghe được những tiếng khóc than, đi kèm với đó là âm thanh đại loại như “Bắt lấy đôi gian phu dâm phụ kia!”: “Thiêu chết đám người ngoài kia!” truyền đến, hiển nhiên là thôn dân đang lấy chuyện của hắn và Tần Hổ ra để trút giận.

- Huynh không tức giận chứ?

Tiếng nói của Hoàng Oanh truyền tới: “Nếu không phải huynh hành sự quả quyết, có lẽ toàn bộ người thôn Đại Thanh đều chết hết rồi!”

- Đã sớm nghĩ tới, phiền lòng có ích chi?

Ngô Minh nhắm mắt lại: “Hoàng Oanh cô nương nếu như còn sức thì tranh thủ nghỉ ngơi đi, dù sao vẫn phải sống khổ thêm một khoảng thời gian nữa!”

Trong hầm có chuẩn bị một ít lương khô và nước sạch, hoàn toàn có thể vượt qua thời gian còn lại, thế nhưng Ngô Minh vẫn có thói quen giữ gìn thể lực, đề phòng biến cố lớn có thể xảy ra.

Lúc này anh đang tập trung tinh thần cảm nhận từng tia chân khí sinh ra tại đan điền, sau đó lưu chuyển toàn thân.

- Thật là trong họa có phúc… Không ngờ mặc dù đã đánh giá cao Saman kia, thế nhưng thực lực của đối phương vẫn nằm ngoài sức tưởng tượng…- Ngô Minh thầm nghĩ.

Lần này anh đã tính toán hết mọi thứ, chỉ để sót thực lực kinh người của Saman, hắn thậm chí có thể công kích trong phạm vi lớn!

Nếu như không có Vương Ấn gánh vác, bản thân lại đột phá ngay lúc lâm trận, tình thế sẽ vô cùng hung hiểm.

- Dù sao… cuối cùng cũng đạt đến Chân Khí cảnh rồi!

Ngô Minh dồn khí xuống đan điền, cảm nhận thấy năng lượng mạnh hơn trước đó đến mấy lần liền vui mừng.

Võ thuật ở thế giới này, Nhục Thân cảnh khi bắt đầu luyện bao gồm chín tầng: Định Tâm, Bì Nhục, Cân Cốt, Nội Tráng, Chân Khí, Tiên Thiên, Ngoại Cương, Nội Cương, Cực Biến.

Định Tâm chính là bắt đầu con đường tu luyện, Bì Nhục, Cân Cốt, Nội Tráng sau đó đều là để không ngừng mài dũa thịt khiếu, rèn luyện khí huyết, gân cốt, cơ thịt, là quá trình nền tảng cho Nội Tráng.

Tên công tử bột trước kia có rất nhiều tài nguyên, trên thực tế đã hoàn thành bước cơ bản từ lâu, chỉ là luyện tập và tâm tính thiếu sót nên mới kẹt tại cửa ải Nội Tráng, chậm chạp không hóa thành chân khí.

Lúc này đổi thành Ngô Minh, đột phá trong trận huyết chiến lại vô cùng thuận lợi, nước chảy thành sông.

Trong bóng tối, không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, cuộc sống trôi qua khá gian nan.

Ngô Minh lại tìm vui trong gian khổ, nghiên cứu sự tiến triển võ thuật của mình:

- Sau khi hóa thành chân khí, mỗi một hành động của người luyện võ sẽ mạnh mẽ hơn người thường, sau đó không ngừng bồi dưỡng khuếch đại chân khí, lấp đầy đan điền, khiếu huyệt, kinh mạch, tẩy luyện toàn thân để đạt đến Tiên Thiên!

- Chỉ là… không luyện võ không được sao? Làm khiên thịt không có tiền đồ, có muốn quay về ở cùng mấy tên đạo sĩ cấp thấp và đạo sĩ tầng Luyện Khí xem thử không… Không! Có Chủ Thần Điện ở đây, há chẳng phải thích đi đường nào thì có đường đó hay sao? Chỉ cần có đủ điểm thưởng! À không, thành tích là được!

- Vô Danh công tử?!

Đang lúc Ngô Minh trầm tư suy nghĩ, bên cạnh truyền đến tiếng gọi trầm thấp của Hoàng Oanh, uyển chuyển ôn nhu còn mang theo một chút run rẩy, có chút không nói nên lời.

- Sao vậy?

Ngô Minh hơi ngẩn ra, lập tức có một cơ thể thơm ngát rúc vào lòng anh, bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của người đẹp: “Ơn cứu mạng… thiếp không có gì để báo đáp, chỉ có thể…”

Sống qua hai kiếp, Ngô Minh đã sớm không phải là kẻ quân tử giữ gìn lễ tiết, huống chi tình cảnh ngặt nghèo giữa sống và chết càng dễ dàng kích thích dục vọng của nam nhân.

Lập tức không hề từ chối, hai tay bắt đầu sờ loạn…

Hoàng Oanh uyển chuyển phối hợp, hai người đang muốn tiến thêm bước nữa thì một thanh âm to lớn khoáng đạt không hợp thời vang lên:

- Hoàn thành nhiệm vụ tuyến đầu! Luân Hồi Giả trở về!

Trong giây lát, cảm giác trời đất quay cuồng truyền đến, Ngô Minh chỉ có thể âm thầm dựng thẳng ngón tay giữa với Chủ Thần Điện, lập tức trước mắt biến thành màu đen.

- Đây là… đâu?

Ngô Minh đứng trong hư không nhìn cảnh tượng như thời kì hồng hoang, hỗn độn sơ khai xung quanh, giật thót người: “Không thấy Hoàng Oanh, xem ra mỗi người đã về lại không gian riêng của mình rồi sao?”

- Nhiệm vụ hoàn thành! Bắt đầu tổng kết!

Âm thanh chấn động tâm hồn truyền đến, trong giây lát một màn sáng hiện ra trước mặt Ngô Minh.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy phía trên khung cảnh hỗn độn hoang sơ là một tòa Quỳnh Lâu Thiên Cung to lớn hùng vĩ, ngạo nghễ sừng sững như một sự tồn tại vĩnh hằng, vượt ra ngoài vũ trụ, tỏa ra ánh hào quang muôn trượng mà không một ngôn từ nào có thể miêu tả được!