Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Chương 8: 8: Nhà Trọ Bí Ẩn





Bên trong căn phòng tối như mực chỉ lờ mờ nhìn thấy hai bên giường đều có người nằm, Tử Bi thận trọng xác nhận người nằm trên giường.

Sau khi xác nhận có ba người, ông liền thu hồi đạo cụ rồi nhấc nhẹ tay lấy mộc bài ra khỏi móc treo, sau đó xoay người trở về phòng.

Tử Bi không hề biết, nói thẳng ra là ông không ngờ tới những hành động lén lút này của ông đã bị một người nằm trên giường phát hiện.

Giấc ngủ của Mạnh Luân luôn không sau nên từ lúc nghe tiếng động bên ngoài anh đã thức, nhưng để chắc chắn anh luôn giữ tư thế nằm im mà nhắn mắt lại, đến khi nghe tiếng bỏ đi của ông ta anh mới mở mắt ra nhìn cánh cửa.

Không cần phải suy nghỉ cũng biết ai là người đang giở trò với phòng anh.

Mạnh Luân ngồi dậy cầm tấm mộc bài trơ trội trên bàn nhỏ gần giường, anh đi ra cửa động tác nhẹ nhàng không để bất kỳ âm thanh nào phát ra.

Mở cửa nhìn lên móc treo của cửa, đúng như anh nghĩ mộc bài đã biến mất, dường như bọn họ muốn đẩy cả căn phòng này vào đường chết.

Mạnh Luân đưa mộc bài cầm trên tay lên muôn treo lên mốc nhưng rồi anh ngừng lại, khẽ nở một nụ cười anh buông lỏng tay cầm mộc bài trở lại vào phòng.

Không phải các người muốn chúng tôi chết sao, vậy thì tôi sẽ cho các người không ngủ yên ổn.


Mạnh Luân híp mắt suy nghĩ, để lại mộc bài lên bàn, anh nhẹ giọng đánh thức Trần Dương cùng Túc Nhan.

"Sao vậy anh.

" Trần Dương vẫn còn mơ màng lẫm bẫm.

"Có chuyện làm, nhanh tỉnh táo đi.

" Không nói quá kĩ càng Mạnh Luân chỉ nói một câu rồi đến cạnh bàn cách giường không xa.

Anh nhìn trên bàn chỉ có một tấm ảnh cùng cái bật lửa tìm được trong phòng, không chút do dự mà anh cầm lên, trong tay anh hiện giờ có một con dao quân dụng cùng bật lửa.

Đây chỉ là những dụng cụ yếu ớt không có bất kỳ sức mạnh thái quá nào, nếu đối đầu trực diện với những thứ không biết tên kia thì không được, nhưng nếu biết cách nắm được lợi thế thì không biết chừng.

Túc Nhan chỉ cần nghe thấy Mạnh Luân kêu, cô liền không chừng chờ thức dậy, cố gắng tỉnh táo rời khỏi giường, nhưng Trần Dương thì không chịu được, cậu cứ lăn qua lộn lại nhưng không muốn mở mắt.

Mạnh Luân thấy vậy chỉ đành bất đắc dĩ mà đi đến gần, giơ chân lên rồi! Đạp.

Không một chút chừng chờ Mạnh Luân đạp Trần Dương lăn thẳng xuống giường.

"A, ui.

" Trần Dương văng thẳng xuống giường, cậu lòm cồm bò dậy ngơ ngác nhìn xung quanh.

Túc Nhan thấy cách hai người tương tác với nhau khá thú vị, phải thân với nhau cở nào mới có thể như thế, trên hết bọn họ còn không phải anh em ruột nữa là.

"Tỉnh rồi thì lại đây.

" Mạnh Luân vừa đi đến cửa vừa nói.


Từ xa anh đã nghe thấy tiếng va chạm, mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn có thể nghe được, bởi vì trong không gian tĩnh lặng thế này chỉ một tiếng động nhỏ cũng thể thể phân biệt được.

"Tiếng gì vậy.

" Túc Nhan theo sau Mạnh Luân, cô nghe được tiếng động kỳ lạ liền không khỏi hỏi.

Mạnh Luân đè lên cánh cửa, trong phòng không có thứ gì đủ nặng và chắc để chắn ngang cửa, chỉ có thể đem thân mình làm vật chắn, nghe Túc Nhan hỏi liền thản nhiên nói "Thứ có thể giết người.

"
"Gì, cái gì.

" Trần Dương vừa tỉnh táo hẳn liền nghe câu nói đầy kinh sợ của Mạnh Luân liền hoảng hốt.

"Được rồi, hôm nay không ngủ được đâu, lại đây cùng chặn cửa đi.

" Mạnh Luân để cả ba cùng nhau chặn, anh không chắc chắn được sức mạnh của thứ đó mạnh đến đâu, nhưng nếu cả ba cùng chặn cửa mà vẫn không đủ sức thì tìm cách khác vậy.

Túc Nhan cùng Trần Dương nghe theo mà đi lại đưa lưng đè lên cửa.

Bè bẹp, bè bẹp, bịch bịch.

Tiếng động từ nhỏ dần dần lớn hơn, giống như có thứ gì đó ở xa đang từ từ đi lại gần.

Hành lang bên ngoài phòng rất yên tĩnh, nên tiếng động của thứ bên ngoài truyền vào tai đang lớn dần.

Phòng của bọn họ nằm ở cuối hành lang vừa nghe thấy tiếng động không gần đến gần liền căng thẳng mà dỏng tai nghe.

Thình thịch, tiếng tim càng ngày càng đập nhanh.

Bịch, tiếng động bên ngoài đã đến ngay trước cửa sau đó dừng lại.

Tim của Trần Dương cùng Túc Nhan đều thắc lại, khuôn mặt hiện lên sự lo sợ bất an.

Cành cạch, tiếng vặn cửa bỗng nhiên phát ra, trong sự yên tĩnh nó lại trở nên cực kỳ chói tai.

Một sức mạnh nào đó đang dần dần đẩy cửa vào.

"Dùng sức đè cửa lại.

" Mạnh Luân thấy sức lực của bên ngoài càng ngày càng gia tăng an liền nhìn hai người bên cạnh khẽ nói.

Túc Nhan cùng Trần Dương mặc dù sợ hãi nhưng không luống cuống, vừa nghe lệnh của Mạnh Luân liền mỗi người một tư thế mà dùng sức đè lên.

Họ có thể cảm nhận được cái sự lạnh lẽo từ bên ngoài cánh cửa truyền vào, đầy sự âm trầm.

"Lạnh quá.

" Thời gian đọ sức càng lâu cái lạnh tràn vào phòng càng nhiều Trần Dương run rẫy.

Sức đẩy vào càng lúc càng lớn, ba người phải dùnh hết sức mới miễn cưởng chóng cự được.


Trần Dương cùng Túc Nhan dùng sức đến mặt mũi tái nhợt, đôi mắc tràn đầy lo sợ song ngược lại dù Mạnh Luân cũng dùng lực đến vẻ mặt cũng trắng bệch nhưng anh rất bình tĩnh, đôi mắt đầy thản nhiên.

Thời gian tích tắt trôi qua, hai bên giằng co càng ngày càng kịch liệt, cánh vửa cũ nát chịu đựng sức lực từ hai bên liền trở nên lung lay nhưng không bị hư tổn chút nào.

Mạnh Luân cảm thấy thời gian cũng đủ rồi liền nhỏ giọng "Chú ý lực đạo, chỉ cần hở khe cửa ra một chút thôi sau đó dùng toàn lực đóng lại, anh sẽ hô khẩu lệnh.

"
Trần Dương cùng Túc Nhan không thắc mắc gì mà gật đầu cái rụp.

"Được rồi hé ra.

" Mạnh Luân nói.

Ba người đồng thời giảm lực để thứ bên ngoài đẩy cửa vào, khoảng cách cửa hé ra vài xentimet thì có một cánh tay chen vào, vừa thấy nó chen vào được cả bàn tay thì Mạnh Luân hô "Đóng.

"
Trong cả quá trình Mạnh Luân vẫn rất bình thản, Túc Nhan cùng Trần Dương cả khuôn mặt đều trắng bệt nhưng lại không luống cuống phạm sai lầm nào.

Cánh cửa theo sức của ba người mà kẹp cánh tay đó lại, một tiếng hét um trời vang lên.

Tiếng kêu của thứ bên ngoài truyền vào tai đầy đau đớn, Mạnh Luân tuy không ngờ tiếng kêu của nó có lực sát thương như thế nhưng không phải không chịu được.

Chỉ một bàn tay mà giằng co giữa hai bên không chỉ không dừng mà còn trở nên kịch liết, thứ bên ngoài vừa hét vừa tông mạnh vào cửa, dường như bên ngoài không chỉ có một, lúc đầu chỉ có một tiếng hét dài sau đó là từng tiếng từng tiếng hét đứt quãng, từ khe hở kẹp chặt bàn tay còn có những ngón tay khác mon men đưa vào, chúng cụp đầu nhón tay cầm lấy cánh cửa.

"Anh Luân, đây là thứ giết người đàn ông kia sao, nó có thứ chất nhầy mà sáng nay chúng ta đã thấy.

" Trần Dương vừa sợ vừa kích thích, đầu cậu bởi vì tiếng hét bên ngoài mà đau như búa bổ nhưng điều đó không ngăn lại được sự hiếu kỳ của cậu đối với thứ bên ngoài.

Bàn tay bị cửa kẹp đúng như Trần Dương nối, nó được bao bộc một lớp chất nhầy kỳ dị bên ngoài, không những chất nhầy không rớt xuống sàn nhà mà giống như nó cũng là bộ phận của cánh tay này, nó bám chậc vào cửa nhưng không lẻn vào trong phòng cũng như làm động tác công kích đối với ba người đang chặn cửa.

Bên ngoài không còn tối đen nữa, dường như mặt trời sắp ló rạng, Mạnh Luân không chừng chờ nữa, anh muốn sát thực suy nghĩ của mình.

Một tay anh cầm con dao, một tay anh cầm bật lửa, vừa ra hiều cho hai người kế bên ráng sức chặn cửa, còn anh vừa nhích từng bước lại gần bàn tay bị kẹp.

"Nó có cháy không.

" Trần Dương thắc mắc, nhìn hành động của Mạnh Luân cậu không khỏi thót tim.

Túc Nhan cũng kinh hãi, nhưng cô cũng muốn biết sẽ thế nào.

Đúng vậy Mạnh Luân cũng không biết đáp án sẽ ra sao, nhưng anh muốn thử.

Những người chơi bình thường trong trường hợp này sẽ tránh thật xa những thứ quái dị này thặm trí run rẫy khóc hét, nhưng nhóm của Mạnh Luân lại đi ngược lại, không những không trốn tránh mà còn mò mẫn thử nghiệm suy nghĩ của mình.

Mạnh Luân không một chút lo sợ mà đến gần bàn tay, bật cái bật lựa lên, một ngọn lửa nhỏ cháy sáng, không chút chừng chờ mà đưa lại gần bàn tay đang bị kẹp bởi cánh cửa.


Rống!
Một tiếng rống đầy đau đớn, nó muốn chọc thủng cả màn nhỉ, bàn tay bị lửa đốt vào không sao cả nhưng chất nhầy bao bọc nó lại bén lửa, từ từ ngọn lửa bùng lên thây thế cho chất nhày bao bọc lại bàn tay.

"A, thế mà cháy kìa.

" Trần Dương ngạc nhiên thốt lên.

Tiếng rống từ một con, đến hai con, sau đó là tất cả cùng rống lớn, ngọn lửa lan ra cả những bàn tay muốn chen vào cửa.

Túc này chúng không những không muốn chen vào trong phòng mà càng muốn hung hăng rút ra.

Tiếng rống đầy đau đớn cùng tiếng đập cửa đầy mãnh liệt.

Nhìn thấy tình thế này liền biết bọn họ đã thành công, Mạnh Luân không tiếp tục đè mạnh nữa mà ra hiệu cho Trần Dương cùng Túc Nhan thả lực để bàn tay kia có thể rút ra.

Vừa thấy bàn tay biến mất khỏi cửa Mạnh Luân liền không nói hai lời mà đóng cửa lại, khoá chốt.

Thử bên ngồi dường như hoảng sợ mà không tiếp tục đập cửa nữa, chúng chỉ rống giận vài tiếng rồi bỏ đi.

Tiếng động chúng tạo ra dữ dội giống như cố ý thể hiện sự tức giận, cùng không cam tâm.

Một trận sinh tử trôi qua Túc Nhan cùng Trần Dương thở hỗn hễn mà trượt xuống cửa ngồi bệt trên sàn.

Mạnh Luân vẫn bình thản mà nhìn cánh cửa sau trận cuồng phong mà không chút sức mẻ liền cảm thán "Cánh cửa này tốt thật, không biết nó được làm bằng gỗ gì nhỉ.

"
Túc Nhan nghe vậy không khỏi câm nín nhìn anh, trong lòng thì không ngừng gào thét Anh là ai vậy, có ai chơi như anh không a a a đây là đại thần giả người mới à.

Mặc dù tiếng lòng của cô rất phong phú nhưng không thể hỏi được.

Sau khi thứ kia hoàn toàn đi mất trả lại không gian im ắng cho tầng này, ba người liền nghe tiếng động của hai phòng khác, dường như tiếng hét của bọn chúng đã đánh thức tất cả người chơi.

Không những vậy chúng còn gây ra sự sợ hãi không nhỏ tới bọn họ.

Một buổi tối đầy kích thích cuối cùng cũng trôi qua, ánh sáng từ mặt trời cũng chiếu rội.

Mạnh Luân vừa thấy liền không chừng chờ mà mở cửa ra.

Bên ngoài hành lang vẫn vậy không có bất kỳ vết tích gì, giống như chuyện đêm qua không hề xảy ra.

Cạch.

Cánh cửa của phòng chéo đối diện được mở ra, Ngô Đoàn cùng Tử Bi thần sắc thanh nhàn đi ra, nhưng khi thấy ba người Mạnh Luân bình an đứng trước cửa thì sắc mặt thay đổi, trong mắt đầy kinh ngạc cùng không thể tin.

"Ngạc nhiên chưa.

" Trần Dương tuy không biết hôm qua mộc bài của họ đã bị lấy nhưng nhìn từ sắc mặt cùng hành động của hai người bọn họ liền biết có trá, không nói hai lời liền nhe răng cười.

Túc Nhan cũng thản nhiên nhìn hai người đối diện, Mạnh Luân thì chả thèm nâng mắt, anh chỉ nhìn xuống sàn sau khi xác định không có vết tích gì liền xoay người vào phòng.

Túc Nhan cũng đi vào, Trần Dương thì giả vờ phất phất tay chúc Ngủ ngon rồi cũng xoay người đi vào.

Cánh cửa ầm một tiếng đóng lại.

"Mẹ nó.

" Ngô Đoàn chửi một tiếng, thần sắc đầy kinh hoàng.


"Sao chứ, sao chứ.

" Tử Bí cũng tím mặt "Tiếng động hôm qua lớn thế mà không thể nào bọn nó còn sống được.

"
Ngô Đoàn từ trong tay biến ra một điếu thuốc, lấy đạo cụ bật lửa của mình ra mà châm lên, rít một hơi, khuôn mặt ông từ từ bình tĩnh lại.

"Chẳng lẽ bọn nó không phải người mới.

" Tử Bi vẫn tiếp tục lầm bầm.

"Không phải.

" Ngô Đoàn chắc chắn nói, phó bản tân thủ rất khó để mua được, lần này ông mua của một người chơi ttung cấp không thể nào sai được.

Tử Bi suy nghĩ lại cảm thấy cũng đúng, hiện tại người chơi nếu muốn tăng chỉ số sống sót thì chỉ vào màn sơ cấp là cùng, không ai muốn vào màn tân thủ cả, bởi vì vào đây đồng nghĩ với việc đánh cược càng cao.

Hai người bọn họ chỉ là bí quá hoá liều mới làm như vậy.

"Không chừng chúng nó tìm được thứ gì tốt để đối phó với chúng không chừng.

" Ngô Đoàn suy đoán.

Tử Bi cảm thấy chính là như vậy, nếu không làm sao bọn chúng thoát được "Giờ phải làm sao đây.

"
"Kêu bọn người kia đến đây.

" Ngô Đoán liếc nhìn cánh cửa đối diện đôi mắt hiện lên sự tối tâm.

Hai người Ngô Đoàn bắt đầu suy nghĩ tính kế, ngược lại bên phía Mạnh Luân thì bình thản, an nhàn.

"Bọn họ động tay động chân với chúng ta.

" Túc Nhan chắc chắn nói.

"Ừm, bọn họ lấy mộc bài.

" Mạnh Luân rất thản nhiên mà gật đầu.

"Quá xấu xa.

" Trần Dương cảm thán.

Mạnh Luân nhún vai không tỏ ý kiến.

"Ngủ thôi, thức cả đêm quá mệt mỏi.

" Túc Nhan cũng không muốn bàn về bọn họ nữa, cô ngáp một cái ngã người lên giường.

Mạnh Luân cùng Trần Dương giơ tay tán thành.

Mặt trời từ từ lên cao ánh sáng từ khắp nới chiếu vào, ba ngưới từ từ chìm vào giấc ngủ say.

.