-Bụp !!!-
Bỗng dưng từ thiên không đáp xuống một con voi xám cực kì to lớn, giáp trụ trang bị từ đầu đến chân, cứ như thế ung dung lao thẳng vào biển người mà dẫm đạp.
“Ngũ Chiêm Tốt lúc này mới có mặt, trừ tên Độc Hành Xa còn lại đi là đủ đội hình.” Lãnh Nhã Cơ nói ra.
Bên này chiến tuyến, tại doanh trại Triệu Quốc, mấy vị võ quan áo đỏ đang ngồi trên đống lửa.
“Không xong rồi, Cung Đình Xạ Tuyến của bọn chúng gần như đã đủ, đã vậy Ngũ Chiêm Tốt cả năm tên đều có mặt, phen này Hắc Bạch Cấm Vệ chưa chắc có khả năng chống đỡ !!”
“Hừ, vốn dĩ lực lượng Hắc Bạch Cấm Vệ không phải là yếu, nhưng, đại vương trận này không ra chỉ đạo, lòng quân đánh dĩ nhiên bị rối loạn !!” Một tên khác tiếp lời.
Lưu Phàm nhìn con voi lớn ấy, bất giác nở nụ cười, không bao lâu sau đã phát giác trên lưng voi có năm ông thầy bói.
Thầy bói...
Voi...
“Thầy bói xem voi ??? Bọn hắn năm người là năm con tốt của bàn cờ ???” Lưu Phàm buột mồm nói lớn.
“Không sai, quạt nan trên tay bọn hắn đều là vũ khí tầm xa cả, thần khí do bọn hắn nắm giữ là Hi Sinh Giới, trong một ngày sẽ chỉ được phép sử dụng một thần thông, nhưng, sẽ có gấp mười lần uy lực !!” Thạch Sanh nói ra.
“Nói cách khác, thần thông triệu hồi con voi xám này đã mạnh hơn thường ngày 10 lần ??” Lưu Phàm mở to miệng cảm thán.
“Không sai, tuy chỉ là vị trí con tốt, nhưng, Ngũ Chiêm Tốt không phải dạng vừa đâu, bọn hắn luôn là xung phong và có khả năng đột phá lớn nhất trong trận chiến !!!” Thạch Sanh đáp lời.
Hắc Bạch Cấm Vệ tản hết ra, voi xám qua đó giảm đi sức ảnh hưởng rất nhiều, mỗi lần cùng lắm chỉ giết được hai tên, ngược lại còn nhận vào không ít sát thương.
“Trọng Đạt Pháo thứ hai là ai ??” Lưu Phàm bỗng nhiên nhớ ra.
“À thì...Lan Thiên Cám, chung quy việc bắn chết một con vàng anh trong tổ chim cũng đòi hỏi nhiều kĩ năng lắm !!” Thạch Sanh cười khổ.
“Mấy tên kia, bọn ta tuy tàn nhưng không phế, các ngươi lành lặn mà cứ đứng xem như vậy sau, mau xách cổ xuống đây !!!” Một ông thầy bói gào lên.
Việc triệu hồi con voi xám này không phải điều đơn giản, nó thứ nhất là rất lớn, thứ hai là năng lượng để duy trì cũng rất nhiều, chính bởi vậy mới cần đến năm người hợp sức. Cung Đình Xạ Tuyến toàn thể loại quái nhân, căn bản không phải lính tráng có tính kỉ luật như Hắc Bạch Cấm Vệ, khả năng cũng thua xa một bậc.
“Hửm, Lệ Thanh, ngươi làm sao bật được Toàn Thể trạng thái ở đây ???” Lưu Phàm nhìn Băng Nhân trước mắt, hỏi.
Lý Lệ Thanh chủ tu là Băng hệ, nàng lúc này dung nhập toàn phần vào Băng Thạch, toàn thân đều kết lấy sương giá, dung nhan cũng được tôn lên mấy phần không sai. Khi sử dụng Huyễn Thiên Mãn Thương, Lý Lệ Thanh có thể tấn công bằng tất cả các loại nguyên tố, chỉ cần có đạn.
“Toàn Cấm Giới không phải không có hạn chế, nó không ngắt mạch ma pháp lúc đang thi triển được, đồng thời là không có tác dụng lên chức năng của khí cụ, còn nữa, người đừng đứng gần những người khác, thế chỉ là ảnh hưởng đến khả năng thi triển Tiễn Khí của bọn hắn.” Lý Lệ Thanh đáp lời.
Lưu Phàm:...
Hắc Bạch Cấm Vệ đang thua thế, Cung Đình Xạ Tuyến đều là tân huyết mạch, là thế hệ mới của Âu Lạc, có kĩ năng chiến đấu và năng lực cực kì đa dạng và bá đạo, không như những lão quái vật cứng nhắc và già gân này.
Nhưng, nói gì thì nói, cả đội ngũ Cung Đình Xạ Tuyến chỉ có Lãnh Nhã Cơ, Thạch Sanh, Lan Thiên Cám và con voi xám kia là vượt qua tu vi của Hắc Bạch Cấm Vệ, còn lại vẫn đều rất khó khăn.
“Khải giáp của mấy tên này thực sự quá cứng, ngay cả khi phong ấn ma pháp vẫn không thể xé nát dễ dàng !!” Lưu Phàm như khóc ròng cảm thán.
Không bao lâu sau mọi chuyện bắt đầu phát sinh chuyển biến, Hắc Bạch Cấm Vệ bỗng nhiên di chuyển cực kì quỷ dị, Tiễn Khí của cả đội Cung Đình Xạ Tuyến không còn có khả năng bắn trúng nữa, tất nhiên là trừ Lãnh Nhã Cơ.
“Bọn hắn còn 89 người.” Lưu Phàm nói ra.
“Sao ngươi đếm chuẩn thế ??”
“Một mắt của ta là Lôi Nhãn Kim Tinh, đừng hòng có sinh vật nào thoát khỏi, đếm nhanh cũng là dễ hiểu.” Lưu Phàm đáp.
“Vốn dĩ bọn chúng là như vậy, cờ vây lúc nào cũng không có chuyện xảy ra chiến thắng tuyệt đối, cả hai bên đều phải tiêu hao, nhưng, quan trọng là phải từ cái tiêu hao ấy xây dựng nên nước đi tiếp theo, nhờ vào đó mà kiếm được lợi thế.” Lãnh Nhã Cơ nhận xét.
“Chúng ta chắc sắp cạn linh lực rồi, ngược lại bọn chúng có vẻ khá là thanh thản đó, tựa như chưa mất gi nhiều...” Đinh Tùng nói.
Cứ như vậy, trận thế bắt đầu trở nên cân bằng, Cung Đình Xạ Tuyến đã bắt đầu cẩn thận hơn.
“Bọn chúng...không phải 89.” Lưu Phàm bỗng dưng phá tan bầu không khí ảm đạm này, nói.
“Không phải ngươi vừa khẳng định chắc như đinh đóng cột sao ???”
“Ta nói là 89 người, nhưng, trong số những kẻ đang đứng kia, có những kẻ không phải là sinh vật sống !!” Lưu Phàm đáp lời.
“Chắc chắn là thần thông của Hắc Bạch Vô Thường, khốn thật, phen này đụng phải Thần Cấp.” Lãnh Nhã Cơ nghiến răng cay đắng.
Thoáng mấy chữ Thần Cấp vụt qua, tất thảy đều như khựng lại một chút, căn bản không dễ chơi như vậy. Thạch Sanh kì thực đang tự áp chế tu vi ở Siêu Cấp, không thể sử dụng khả năng dung hợp ở tiên cấp, nếu không hắn đã không đứng nổi đến lúc này.
Nói cách khác, Tiên Cấp đã là kinh thiên, Thần Cấp mà còn muốn trêu vào ??
“Có thể để Vô Danh lo được không ??”
“Hắn đã và đang đối chọi rồi, nhưng, không phải ở Nhân giới mà thôi...” Lưu Phàm mắt lấp lóe Lôi Nhãn Kim Tinh, nói.
“Nếu vậy thần thông này của kẻ nào ??”
“Ta đã nhìn thấy hắn, các ngươi cứ việc tiếp tục.” Lưu Phàm vận chuyển nhãn lực quét khắp chiến trường, nói.
...
“Báo, có kẻ đã phát giác ra Khôi Lỗi Sư, yêu cầu cứu viện !!!” Một tên lính hớt hải chạy vào trại của Triệu Quốc, hét lên.
“Mau, cho dù dồn hết lực lượng cũng phải ngăn lại, còn hắn còn thở là chúng ta còn gỡ !!” Quan áo đỏ cũng nóng vội không kém, nói.
Một đội tinh binh Triệu Quốc nháy mắt được cử đi, Lưu Phàm dĩ nhiên đã phát giác, nhưng, hắn căn bản không có cách nào tránh mặt. Chiến tranh thủ thành thế này, ấy đã là quá nhẹ nhàng, máu mình chưa đổ, người mình chưa chết, phải cố gắng giữ thế trận này.
“Phụ Hoàng, ngươi không định tham chiến sao ??”
“Khả năng của ta không bằng bọn hắn, thần khí An Vương Giới cũng chỉ có thể duy trì trong mười phút, nếu như lúc này đã nóng vội, e rằng không thể đạt được hiệu quả ấy.” An Dương Vương căng thẳng nhìn về chiến trường, nói.
“Phụ Hoàng, người ta vẫn nói, người tính không bằng trời tính, hiện giờ đang rất khó khăn, ngươi thực sự tin bọn hắn có thể chống chọi sao ??” Mỵ Châu một lần nữa lên tiếng.
“Ta phải tin như vậy, Cung Đình Xạ Tuyến là lực lượng mạnh nhất của Âu Lạc, nếu như mất niềm tin ở bọn hắn, ta không khác nào đang mất niềm tin vào chính bản thân mình.” An Dương Vương trầm giọng.
“Đã rõ thưa Phụ Hoàng, ta cũng sẽ cùng ngươi đặt niềm tin vào Cung Đình Xạ Tuyến.”
, thể loại hắc thủ sau màn