Công việc xây thành mệt nhọc, Triệu Quốc tưởng rằng phải bao quát toàn bộ nhân dân trong thành, nhưng, ai ngờ được đến cuối chỉ có bốn kẻ phải chịu ảnh hưởng. An Dương Vương kì thực ban đầu còn do dự chưa muốn xây thành, căn bản cũng vì nếu như phải huy động nhân dân và binh lính, khẳng định xây xong thành Triệu Quốc sẽ tiến quân.
Tóm lại, việc long mạch Triệu Quốc suy yếu là điều kiện cần thiết để đảm bảo xây thành xong Âu Lạc có thể yên ổn.
“Hửm, bồ câu có sọc vàng bên khóe mép, đây là mật báo đến từ tiểu đội Vải.” Lưu Phàm nhìn một con bồ câu đưa thư bay đến, nói.
Bồ câu ngoan ngoãn đáp vào tay người, hắn rất nhanh rút mật báo ra. Lưu Phàm nhìn tờ mật báo lần này có chút dày, cũng là hơi lo lắng trong lòng.
“Hắc Bạch Cấm Vệ lên đường, Triệu Quốc định nhằm lúc tân thành yếu đuối ban đầu để tấn công, dự rằng đến mai quân đã đứng trước tường thành, chầu chực đánh vào.”
“Lưu Phàm, chuyện thế này ta đã phần nào đoán được, nhưng, ta cũng đã kêu gọi lực lượng của Cung Đình Xạ Tuyến đến rồi, hơn nữa, Hắc Bạch Cấm Vệ cũng không phải thứ gì quá khó để đối phó, căn bản chỉ cần biết suy nghĩ một chút.” An Dương Vương nói ra.
“Nếu vậy xin nhờ ngài, ta nếu hôm nay còn chạy việc, e rằng ngày mai không đứng nổi trước chiến trường.” Lưu Phàm thở dài một hơi.
An Dương Vương cười dài, không bao lâu sau liền rời đi.
Lưu Phàm ngửa mặt lên trời mà suy nghĩ, định hỏi Lãnh Nhã Cơ xem lực lượng còn lại của Cung Đình Xạ Tuyến ra sao, nhưng nghĩ lại trạng thái của nàng, hắn căn bản không hỏi được.
“Lệ Thanh, ngươi có cái gọi là...hệ thống không ??” Lưu Phàm ngập ngừng mãi, nói ra.
“Ca, ngươi cũng có hệ thống sao !!!” Lý Lệ Thanh mắt sáng lên, nói.
“Ừ, lẽ nào ngươi cũng vậy ??” Lưu Phàm bất ngờ quy về bất ngờ, vui vẻ quy về vui vẻ.
“Ta là Thiên Tuệ Hệ Thống, chỉ cần có người khen ta từ tận đáy lòng, ta sẽ được tích một điểm, dần dần khi đạt đỉnh sẽ tiến hành tấn thăng !!” Lý Lệ Thanh nói ra.
Lưu Phàm:...
Vẹo nó cái thứ hệ thống này quá sức bá đạo, không hề yêu cầu khó khăn như Lưu Phàm. Hơn nữa, với cái nền kiến thức kinh khủng của Lê Thành, Lý Lệ Thanh được người ta khen không tính làm chuyện hiếm thấy, ngược lại còn nhiều hơn cơm bữa, tu vi cứ đội gió lao lên.
“Ta là Tịch Thần Hệ Thống, bất cứ hành động nào liên quan đến thần đều sẽ cho ta tặng phẩm.” Lưu Phàm nói ra.
Lý Lệ Thanh trên mặt vui vẻ đột nhiên ngừng lại một nhịp, nàng đi từ bối rối, bất ngờ đến thán phục, nói:
“Ca, nếu như vậy, để có thể đạt đến ngày hôm nay, ngươi chắc chắn đã phải giao du với rất nhiều thần, quả thực khiến cho người ta khâm phục !!”
“Ừm, thân phận ta cũng không phải quá sức tệ, chỉ là những năm đầu đời sống có chút khó khăn, nhưng, ta thấy cái giá phải trả cũng là hợp lý.” Lưu Phàm cười, đáp lời.
“Ta thì có thể gọi là nhung lụa từ đầu đến chân, chắc ta không thể như ngươi đọc thấu các tình huống cổ tích, nhưng, chí ít ta biết cả cha cả mẹ ta đều là nhân vật phản diện.” Lý Lệ Thanh khe khẽ nói ra.
“Hửm, kể một chút xem !!” Lưu Phàm bỗng dưng dâng lên hứng thú, nói.
“À thì...sau khi hai kẻ bị đày đi bởi tội đại nghịch bất đạo của mình, cuối cùng lại được ân xá cùng một ngày, lòng hai người đều đã trong sạch, nguyện hết lòng vì chính nghĩa, bởi cùng chí hướng mà nên duyên vợ chồng...Phụ mẫu ta là Lý Thông và Lan Thiên Cám...” Lý Lệ Thanh cười khổ đáp.
Lưu Phàm:...
“Ngươi không tin sao, tên của ta được ghép từ chữ Lệ và chữ Thanh, ấy nghĩa là âm thanh của nỗi buồn, âm thanh đến từ những tình huống oái oăm khiến người ta đổ lệ, chỉ nhìn vào tên con đã thấy độ hận đời của cha mẹ !!” Lý Lệ Thanh tiếp lời.
“Đ-Được rồi, thứ thông tin này...ta đã nắm được, sốc quy về sốc, ngưỡng mộ quy về ngưỡng mộ, ngươi có một thân phận rất không tệ !!” Lưu Phàm đáp.
“Đa tạ !!” Lý Lệ Thanh như trút được gánh nặng trong lòng, vui vẻ nói ra.
“Xung quanh toàn quái nhân, Hỏa Long duy nhất của Thủy Cung, Đại Địa Chi Tử mạnh nhất, kẻ duy nhất kế thừa huyết mạch Xích Thố, giọt máu cuối cùng của Ngàn Năm Yêu Hồ, người chưởng quản thánh lâm, thực thể duy nhất nhận được Huyền Vũ Ân Huệ...giờ thêm vào con của hai phản diện nổi tiếng nhất trong cổ tích cũng không thể làm ta xao động nữa.” Lưu Phàm thở dài.
Bỗng, từ đâu lao đến bóng Song Tu Thủy Hỏa Thần Ưng, sừng sững đứng trước mặt Lưu Phàm, Vô Danh từ trên bước xuống chào hỏi.
“Lưu Phàm, phải chào ta như thế nào ??” Vô Danh bày ra thái độ không hài lòng, nhẹ nhàng hỏi.
“À...Ừm...Đã lâu không gặp, nhạc phụ.” Lưu Phàm bối rối cực kì nói.
“Tạm ổn, ta đến đưa quà như đã hứa đây.” Vô Danh gật gù.
Hai tay hắn úp vào nhau, tựa như đang giấu đi một vật gì bên trong, từ từ tiến đến trước mặt Lưu Phàm.
“Sẵn sàng chưa ??” Vô Danh hỏi.
“Rồi, thưa nhạc phụ !!” Lưu Phàm đáp lại, nhìn chằm chằm vào nắm tay kia.
Hai tay khẽ mở, long trọng đến mực tưởng như có tiếng nhạc đâu đây, Lưu Phàm sắc mặt một lần nữa rơi vào trạng thái không thể tin nổi, một mực hoài nghi nhân sinh.
“Đây, ta thấy con có vẻ rất ưa thích châu chấu, liền đây chính là Song Tu Thủy Hỏa Châu Chấu, hơn nữa, ta còn thêm vào Thanh Mạn đây một cái chức nghiệp vô cùng thú vị.” Vô Danh nâng nâng châu chấu nhỏ trong tay, nói.
“Lại là châu chấu...” Lưu Phàm thở dài một hơi.
“Khi ta bay xuyên thế gian này, ta đã từng dừng lại ở một nơi ở phương Tây, khi ấy là lần đầu ta thấy chức nghiệp ấy, ngay lập tức đã nghĩ đến tương lai của Cơ Cơ. Nàng là nữ cường, không thể trói nàng trong vấn đề tề gia nội trợ của chồng được, cần có một người đủ tín nhiệm và đa tài, còn phải biết thân biết phận để cáng đáng công việc gia đình.
Lưu Phàm, có thể ngươi chưa biết, chức nghiệp này gọi là hầu gái, tiếng địa phương hình như gọi là Maid !!!”
Vô Danh nâng châu chấu nhỏ, một hơi ca ngợi hết lời.
“Ca, không phải kiếp trước ngươi rất thích người kiểu này sao ??” Lý Lệ Thanh cười đầy châm biếm.
Lưu Phàm lừ mắt, trước mặt có Vô Danh vừa khen vừa nói nhảm, sau lưng có Lý Lệ Thanh cười cực kì gọi đòn, sao số phận hắn đón nhận châu chấu lại phải khổ thế này.
Song Tu Thủy Hỏa Châu Chấu thế nhưng bị lão Vô Danh này huấn luyện thành hầu gái.
Thực sự không thể tin nổi...
“ Thanh Mạn đúng không, nếu như theo sắp xếp cuả nhạc phụ ta, ngươi từ giờ sẽ là cộng sự của ta.” Lưu Phàm cuối cùng vẫn đón lấy Song Tu Thủy Hỏa Châu Chấu, nói.
“Cộng sự sao ?? Ta chỉ là người hầu của công tử, nếu như vậy nên được xưng hô là thuộc hạ...” Thanh Mạn giọng nói đáp lại.
“ Thiên hạ tự do, cho dù ngươi được tạo ra để làm thuộc hạ, nhưng, ai cũng có quyền được tự do của bản thân, ngươi sẽ là cộng sự của ta cùng với Hỏa Tự, Tử Ly và Bạch Ngân.” Lưu Phàm ấm áp đáp lại.
“Công tử...nếu vậy ta sẽ gọi công tử là công tử, công tử gọi ta là Thanh Mạn sao ??” Thanh Mạn cảm giác như không thể hiểu nổi.
“Cũng được, nhưng, đừng nhắc đến thuộc hạ hay người hầu, chế độ xã hội tự do không tồn tại những khái niệm như vậy.” Lưu Phàm đặt Song Tu Thủy Hỏa Châu Chấu lên vai, nói.
Châu chấu thứ tư, Song Tu Thủy Hỏa Châu Chấu – Thanh Mạn, tu vi Chuẩn Cao Cấp và bộ kĩ năng hầu gái, đã thu !!
“Hỏa Tự, bỏ ngay cái ý định tán tỉnh Thanh Mạn đi !!” Lưu Phàm nhìn vào linh ước, mắng một câu.
, thể loại hắc thủ sau màn