“Cổ Loa Thành sẽ có ba lớp, một lớp phòng ngự, một lớp ngăn cách ngoại thành với nội thành, một lớp là hoàng cung.” An Dương Vương nói.
“Nguyên thức – Hoàng Kim Thần Miếu !!!”
Có thể nhìn thấy từ phía xa đang có một bức tường hoàng kim đội đất nhô lên, sừng sững tựa như không thể đánh đổ, cho dù là người tu hanh hay phàm nhân đều nhận ra một lớp phòng ngự cực kì vững chãi.
Một bức, một bức lại một bức, Hoàng Kim Thần Miếu xây tường thành có cả trạm gác, cả cửa thông quan, nhìn óng ánh như ngọc như ngà dưới nắng cảm giác từng chi tiết trên đó đều cực điểm kinh diễm.
Huyền Vũ Thạch rướn cao cổ, miệng ngậm Tàng Cao Cấp Thổ Thạch của Lưu Phàm, chĩa đầu về phía Lãnh Nhã Cơ. Mai rùa trắng toát lên một luồng linh khí, theo vận chuyển của Hoàng Kim Thần Miếu mà từ từ dung nhập vào tường thành.
Công việc dựng thành càng lúc càng nhanh, Hoàng Kim Biên dựng lên tựa như mạ trổ vàng óng, nối nhau dài thành cả một vùng đất rộng lớn, hoàn thành việc bao kết lớp ngoài cùng của tường thành.
...
Triệu Quốc, tại hoàng cung...
“Bẩm, sự tình là như vậy, tên Lưu Phi đã tẩu thoát, long mạch của chúng ta đã yếu còn nửa phần, rất nhiều Chú Thạch Sư cũng vì sùng đạo mà chết.” Một tên quan áo đỏ quỳ dưới đất, nói.
“Hỗn trướng, chuyện lớn như vậy tại sao có thể xảy ra dưới mắt trẫm !!!!!” Triệu Đà nạt nộ.
“Bẩm, đại vương hạ hỏa, xin hãy giữ gìn long thể.” Tên quan áo đỏ kia tiếp lời.
Triệu Đà không ngồi được trên ngai nữa, hắn đứng phắt dậy, định đi loanh quanh cho khuây khỏa, nhưng, cứ mỗi bước lại cảm giác như bước trên lửa đỏ, không tài nào mà chịu được. Hắn nhìn ngọc tỉ trong tay, ánh sáng lập lòe như đom đóm đêm hè, căn bản là không cường thịnh.
Triệu Đà không thể chịu cảnh này nữa, long mạch đã mất đi một nửa năng lực, đã vậy giao long Triệu Quốc lại hết lòng biết ơn cứu mạng của Lưu Phàm, không thứ gì là thuận lợi đối với hắn.
“Bẩm, đại vương, lũ Âu Lạc đang ráo riết xây thành mở hội, cảnh giác lòng quân đang vô cùng lỏng lẻo, nhân dân mệt mỏi vì công cuộc kiến thành, nếu như chuyến này ngài thực sự muốn lập lại thế cân bằng, nên để Hắc Bạch Cấm Vệ lên đường, thần tin có thể chiếm được tân thành.” Một tên quan khác bước ra, nói.
“Hắc Bạch Cấm Vệ...chúng còn tồn tại sao ??” Triệu Đà gằn giọng, nói
“128 Hắc Bạch Cấm Vệ vẫn luôn luôn phục vụ hoàng triều này, cả Triệu Quốc hết lòng vì ngài, vì hoàng triều, nguyện chết không từ !!!” Tên quan kia dập đầu, cực kì long trọng đáp.
Triệu Đà nhếch mép cười, thứ đồ chơi Hắc Bạch Cấm Vệ được tổ tiên xây dựng, ai ngờ hắn có diễm phúc được dùng, quả thực không tệ. Hắn mân mê ngọc tỉ trong tay, khe khẽ thì thầm:
“Truyền lệnh giúp ta hỡi long mạch Triệu Quốc, hãy gọi dậy tất cả Hắc Bạch Cấm Vệ đi...”
Một tiếng nổ trầm vang lên, lời nói của Triệu Đà thấm vào long mạch, khuếch đại lên từng tấc đất của Triệu Quốc, cảm giác không một sinh linh nào trên đại lục này không nắm được vậy.
Trong một tệ xá nhỏ, hai vị lão bá đang ngồi đánh cờ vây, đen trắng tương đương, xem ra chưa hề phân được thế này ngả về đâu. Vị chủ quán cười đầy coi thường, thế cờ như vậy mà không đánh ra, đúng là ngu dốt.
“Chủ quán, nghe nói vùng này ngươi là kẻ đánh cờ vây giỏi nhất, nói xem thế cờ này ta thắng hay hắn thắng ??” Một vị lão bá hướng chủ quán hỏi ngang ngang một câu.
“Dĩ nhiên là chưa ngả bài, đường chưa chặn hết, hai bên đều còn tiềm lực, hai ngươi đều chưa đánh đến tàn cuộc, tốt nhất là nên hoàn tất đi.” Chủ quán kiêu ngạo đáp lời.
-Rùng !!!!-
Đúng lúc ấy quân lệnh của Triệu Đà truyền đến, tất thảy cốc chén trên kệ tủ rung lên dữ dội, hai vị lão bá một tên ngã cắm mặt vào bàn cờ, một lên ngửa ra đập lưng vào đất cứng.
“Chủ quán, ta tuổi già sức yếu, đỡ ta dậy với...” Một vị kêu lên, nhưng, chưa dứt lời đã như cứng họng lại.
Chủ quán toàn thân mặc lên khải giáp đen tuyền, đầu đội mũ trụ che kín nửa mặt, chỉ độc lộ ra là miệng. Hắn tỏa ra một nguồn khí tức khác thường, bất giác quỳ xuống hành lễ, hướng mắt về phía kinh đô mà nói:
“Một ngày làm Hắc Cấm Vệ, cả đời là Hắc Cấm Vệ, ta, Hắc Cấm Vệ số 01 sẵn sàng nhận lệnh, nguyện hết lòng vì hoàng triều !!!”
Nói dứt lời, Hắc Cấm Vệ vụt đi khỏi cửa, thân ảnh như được nháy mắt triệu hồi đến kinh đô. Chẳng mấy lâu sau, chủ quán xuất hiện giữa một cái pháp trận triệu hồi, xung quanh là vô số kẻ giống y như hắn, cùng chiều cao, cùng cỡ giáp, không thể tìm nổi một điểm gì để phân biệt giữa người với người.
“Hắc Cấm Vệ đã tập hợp đủ 64 người.”
“Bạch Cấm Vệ đã tập hợp đủ 64 người.”
Một lực lượng từng là tự hào của Triệu Quốc lúc này đều đã sẵn sàng lâm trận, bọn hắn hàng lối chỉnh tề, thái độ băng lãnh, tựa hồ như những quân cờ cho người khác tùy ý sắp đặt, có chết không từ.
“Các ngươi là lực lượng đã sống qua bao nhiêu năm, liệu còn tự tin bản thân có ích cho đất nước không ??” Triệu Đà ngồi trên ngai cao, nói vọng xuống.
“Bẩm, Hắc Bạch Cấm Vệ mãi mãi còn có ích, chỉ cần đất nước cần, bọn ta sẽ chiến đấu !!”
Khí thế giữa người với người không hề khác nhau, y phục không hề khác nhau, ngoại hình không hề khác nhau, tu vi cũng y hệt nhau, ấy là mấu chốt để hình thành nên Hắc Bạch Cấm Vệ. Triệu Đà thoáng do dự, nhìn lại 128 tên Hắc Bạch Cấm Vệ, bất giác cảm thấy yên tâm.
“Nếu như ván cờ vây này có thể gỡ gạc lại ván cờ tướng kia...thực là chuyện đáng mừng, Hắc Bạch Cấm Vệ nghe lệnh, ngay lập tức lên đường !!!” Triệu Đà hét lớn một hơi.
“Rõ !!!”
Hắc Cấm Vệ và Bạch Cấm Vệ phân chia số lượng cực kì rõ ràng, một bàn cờ vây cũng như vậy, mỗi bên phải có đến 64 quân. Ừ thì bọn chúng không có gì đặc biệt, ừ thì bọn chúng có phần nhỏ bé, nhưng, ai có thể cam đoan trên ván cờ này, khi bọn chúng đều ở cùng với nhau mọi chuyện vẫn như vậy ??
Không hề, niềm tự hào của Triệu Quốc không phải thứ tầm thường, 128 tên Hắc Bạch Cấm Vệ là những kẻ được huấn luyện kinh khủng nhất, cũng có lòng trung thành cao nhất, tất cả đều mang tư thế sẵn sàng hi sinh vì đại cục.
...
“Xây thành chỉ trong một đêm, thực sự mệt mỏi quá !!!” Lưu Phàm đặt lưng xuống đại sảnh hoàng cung, lười biếng mà cảm thán.
Hi Ngọc Trác toàn thân run như cầy sấy, căn bản long mạch đã gột rửa đến tận gốc rễ của cơ thể như vậy, ngay cả thể chất long nhân cũng chưa chắc có thể kham nổi. Nàng lúc này đã ăn vài viên đan dược trị thương, nhưng, cuối cùng vẫn phải dùng đến thuốc tê mới tạm ổn.
Lãnh Nhã Cơ rơi vào trạng thái hết sức, tuy rằng Hoàng Kim Thần Miếu dựng đến đâu thì đã có Huyền Vũ Thạch bơm Thổ Nguyên Tố vào đến đó, nàng không cần phải duy trì, nhưng, toàn bộ tâm trí đã như bị ảnh hưởng bởi một thời gian tập trung quá dài. Nàng thậm chí còn khó giao tiếp.
Lý Lệ Thanh có chút hối hận, chính mình lúc xây dựng Kim Đạn đã để một ấn kí an toàn trên mỗi viên, căn bản đều phải cho vào Huyễn Thiên Mãn Thương mới giải phóng được nguyên tố bên trong, súng giật kinh thiên, hai tay nàng lúc này không giữ nổi cốc nước, run lên từng hồi cộng hưởng.
“Thế này là đã rất ổn rồi, khi xưa xây thành cũ ta đã mất cực kì nhiều nhân lực, người cũng bỏ mạng lúc đang kiến thiết, dân chúng toàn bộ rơi vào hỗn loạn, chí ít phải mất một tháng thời gian mới dựng được thành lớn cỡ này.” An Dương Vương cũng đặt lưng xuống đại điện, tân gia không ai không thích, mệt quy về mệt, hắn cũng rất phấn khích.
, thể loại hắc thủ sau màn