Cả một mảng trời đều muốn theo Mộc Tiễn bay ra mà đổi màu, dịu dịu hương thơm rừng xanh rơi xuống, triệt để mê người, ngay cả Thú Triều đều mấy phần chậm lại.
-Xé !!!!!-
Mộc Tiễn bây giờ, khí tức kinh khủng đến mức để Thạch Đà nuốt một ngụm nước bọt, hoàn toàn là vô tình, đem không biết bao nhiêu yêu thú xé nát.
Không...đây là trực tiếp đánh vỡ linh hồn, bọn chúng ngay cả không trúng chiêu cũng đổ gục.
Thú Triều bản thân tu vi cũng chỉ trung bình Nghệ Trung Cấp, trước giờ đều dựa vào gia trì mà ngấp nghé Tinh Trung Cấp, cùng lắm là Tàng Cao Cấp, linh hồn lực cũng không yếu, nhưng, đối mặt với Chuẩn Cao Cấp đỉnh phong vẫn là quá mức giun dế.
Một dặm...
Hai dặm...
Ròng rã hơn bảy dặm phía trước nát tan, Thú Triều dĩ nhiên sụp đổ, tại vị trí đất cày xới chúng vừa đi qua liền vô số cây nhỏ mọc lên, hút lấy dồi dào còn dư Mộc Nguyên Tố mà lớn nhanh như thổi.
[ Đinh ! Trồng cây gây rừng, khai mở Chức Nghiệp Nông Phu !]
[ Đinh ! Chức Nghiệp Nông Phu, đủ điều kiện sau khi trồng diện tích hơn 10 dặm vuông, tổng số cây vượt 10 ngàn, tấn thăng thành Thiên Chức Nông Thần !]
Tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên, Lưu Phàm cũng là vui vẻ không thôi.
Nông Thần, đã vậy còn là Thiên Chức, kinh nghiệm chơi đuổi hình bắt chữ cho hắn biết, cái này xác thực không phải tầm thường.
“ Trước hết kéo Thạch huynh về, còn lại để khi nào thật thoải mái rồi nghiên cứu !”
Thạch Đà lúc này đang cuồng bạo thu nhặt, vô số bảo vật mắc vào trong ruột hay trên người yêu thú đều bị nhặt, bì lân, dị cốt cũng là không tránh thoát, toàn bộ bị mạnh mẽ tống vào túi Càn Khôn.
“ Thú Triều trước giờ mạo hiểm giả đều bảo là chạy đi, ấy vậy lúc này có thể chém giết hết như thế, chính xác là phát tài !!!” Thạch Đà cuống cuồng, quay quay cái hông, đứng lên thụp xuống lên liên tục.
“ Thạch huyn…”
“ Hảo Lưu đệ, Lưu đệ về trại gọi đồng bọn ra đây thu bảo, nhanh, chuyến này huynh đệ ta làm rất tốt !!” Thạch Đà trực tiếp ngắt lời.
Lưu Phàm cười khổ, không phải hắn không ham đồ, đơn thuần vì có ham hắn cũng chẳng dùng được.
“ Ngươi thấy cái gì Ma linh đồ hay là Thần Vật đều lưu lại cho ta, chỗ còn lại Linh Thạch, khoáng thạch, linh mạch, bảo vật đều cho ngươi.” Lưu Phàm khoát tay, trong lòng không mấy để tâm, dù sao Thần Vật cũng đâu thể dễ như vậy kiếm.
“ Được, hảo huynh đệ mau đi gọi người.” Thạch Đà cười sảng khoái nói.
Ma linh đồ vốn trước giờ chỉ là đồ trang trí, căn bản nhân loại thông thường không luyện chế được bên trong lực lượng, còn Thần Vật, chính xác có nhiều thứ tản mát ra thần khí tức, đều vứt cả cho hắn, nếu còn lưu lại thần niệm chính là hắn đang tự hại bản thân.
Thần Vật, lưu lại thần niệm, chỉ một đạo thần niệm có thể đánh vỡ phàm nhân linh hồn, căn bản chênh lệch thực lực quá lớn.
Không mất mấy lâu, Lưu Phàm đưa tới các vị còn lại huynh đệ, thấy họ cùng như hoá thú vậy, lao vào nhặt nhạnh.
Bỗng, Thạch Đà bước đến trước mặt Lưu Phàm, nói:
“ Huynh đệ, chỗ này bảo vật căn bản là ngươi kiếm, ta không thể nào cứ như vậy bạc bẽo được, tí nữa Càn Khôn Túi sẽ đại mở, ngươi cần gì đều lao vào lấy trước, còn thừa sẽ đến lượt bọn ta hưởng dụng.”
Hức hức, tiểu gia vốn họ Thạch, nỡ nào phụ người như vậy, chắc chắn nhục vào mặt tổ tiên, chính bởi vậy, vị này huynh đệ ta coi làm tri kỉ, nhường hắn !
Lưu Phàm khoé miệng giật giật, quả thực có chút ngoài ý muốn, hắn muốn cự tuyệt, Hoả Tự đã lao lên nói:
“ Chúng ta nhận.”
“ Lưu Phàm, ngươi có thể không tăng tu vi, nhưng, ta cùng Bạch Ngân đều là có thể, chi bằng cứ như vậy bồi dưỡng chúng ta, sẽ càng có lợi cho ngươi !” Hoả Tự đợi Thạch Đà đi xa, nói.
Lưu Phàm nhướng mày nhìn cái nho nhỏ châu chấu này, quả thực nói không sai.
……
“ Huynh đệ, nương tay nha.” Thạch Đà trước khi giao túi Càn Khôn vào tay Lưu Phàm nói.
“ Được, ta không phải kẻ hám của.” Lưu Phàm gật đầu.
Lưu Phàm đưa mình câu thông với Càn Khôn túi, trước mắt ngay lập tức thấy một ụ lớn bảo vật.
[ Đinh ! Tiến hành sắp xếp vật phẩm…Hoàn tất !]
Ụ lớn bảo vật được hệ thống kéo lên, lơ lửng thành hàng trong không trung, từng cái bên dưới lại có một bảng thông tin.
“ Mật Yêu Thú, tăng tu vi lên một bậc.”
“ Móng Yêu Thú, uống vào trợ lực cho dung hợp Linh Thạch.”
“ Sừng Yêu Thú, tăng khả năng sáng suốt, tránh bị hồng nhan che mắt.”
“…”
Lưu Phàm lướt nhanh, xác thực mấy thứ đấy với hắn là vô dụng.
“ Độc Vực Ma Vương Tâm, diệu dụng vô cùng.”
“ Ma Tâm, ta liền thu !!” Lưu Phàm đưa tay tới, nắm cái kia một viên Hắc Bảo Thạch, ngay lập tức nhét vào bản thân túi đồ.
“ Hoả Thú Kết Tinh, tăng tu vi Hoả Hệ.”
“ Hoả Hệ, ta liền ăn !!” Hoả Tự mắt sáng lên, lao tới nắm Hoả Thú Kết Tinh xuống, nhai nhai.
“ Hạt giống Đăng Sâm, mọc thành Đăng Sâm, cực kì tốn công chăm sóc, nhưng, đến khi thu hoạch, một củ có thể tăng 100 năm tu vi bất kể cấp bậc.”
Lưu Phàm có chút chú ý đến cái này đồ vật, dù sao hắn cũng có cái Thần Nông Thiên Chức, có thể thử trồng một phen, hiệu dụng rất khả quan.
“ Hoả Thú Kết Tinh, tăng tu vi Hoả Hệ.”
“ Hoả Thú Kết Tinh, tăng tu vi Hoả Hệ.”
“…”
Hoả Tự dĩ nhiên kéo xuống mà cắn.
“ Thần Long Bì Lân, có thể chế tạo khải giáp.”
“ Phàm Long Bì Lân, có thể chế tạo khải giáp.”
Lưu Phàm đem hai cái này toàn bộ thu.
“ Bạch Ngân, có đồ vật gì lọt mắt ngươi không ??” Lưu Phàm để ý Bạch Ngân nãy giờ không hề lên tiếng, nói.
“ Có cái kia Quang Thuẫn, ta có thể sử dụng Châu Chấu Thần Lực để cắn nuốt, hấp thụ Quang Nguyên Tố cũng trợ ta một chút tu vi.” Bạch Ngân hướng râu chỉ cái kia lấp lánh quang thuẫn, tuy rằng đã mẻ một mảnh lớn, nói.
“ Liền thu về cho ngươi.” Lưu Phàm với tay lấy.
“ Cảm tạ.”
Lưu Phàm bất giác nhớ lại, Hoả Tự khi xưa có kể, châu chấu nào cũng có thần lực, gọi là Châu Chấu Thần Lực, diệu dụng vô cùng, có thể hấp thụ hết thảy, luyện hoá hết thảy, chỉ cần có thể ghé răng vào cắn và thời gian.
Hồi đó Lưu Phàm không quá để tâm, coi như chỉ là một cái yếu thần lực, nhưng, mới hôm trước nghe kể Hoả Tự cắn nuốt cả xác Xích Thố Thần Mã mới vỡ lẽ cái này năng lực là cỡ nào cường đại tồn tại.
Cắn được là một chuyện, cắn cả linh hồn, mệnh cách và nguyên tố bên trong rồi luyện hoá, ấy mới là nghịch thiên.
Đồng bào nhị vị châu chấu này tạo ra đại nạn châu chấu phá mùa màng, có khi đều đồng thời sở hữu Châu Chấu Thần Lực khả năng.
Qua một lần nữa dò xét, Lưu Phàm lấy thêm một món Quang khí cụ liền rời đi.
“ Huynh đệ, ngươi không có lấy gì ư ??” Thạch Đà không cảm nhận được chút nào bảo khí khí tức quấn quanh Lưu Phàm, liền là sán đến hỏi.
“ Ta đã hấp thụ.” Lưu Phàm đáp gọn.
Hắn rõ ràng, từ một cái bảo tàng đi ra, hoàn toàn sẽ quấn thân một chút sót lại khí tức của bảo vật, thường gọi là mùi thơm của tiền, nhưng, hắn đã vứt cả vào túi đồ, có vẻ như ngoại nhân sẽ vô phương dò xét.
Tiện làm ăn trộm, ấy nhầm, Đạo Thần Thiên Chức.
Nhưng, trong lòng Thạch Đà, hắn chính là đang nghĩ vị huynh đệ này quá sức khách sáo, hấp thụ đồ vật không phải một nén hương có thể làm được, đây chắc chắn là nhường bọn hắn toàn bộ.
Hức, ta quyết không để ngươi thiệt thòi đâu, Lưu Phàm !!
, thể loại hắc thủ sau màn