Hưu Thạch Học Viên đã vào guồng quay, vòng luân chuyển và lý luận về ‘đồng’ và ‘kim’ của Lưu Phàm liên tục được sửa đổi để phù hợp với tình thế hiện tại.
“Lãnh tỉ, nếu nói về tình báo, hẳn là cả hai bên Triệu Quốc và Âu Lạc đều gài người vào lẫn nhau, đúng chứ ??” Lưu Phàm hỏi.
“Tiếc là như vậy, có những mặt hàng chúng ta không có và cũng có những thứ bọn hắn không thể tạo ra, thương gia qua lại chính là một dạng tình báo khá phổ biến, nhưng, chúng ta đều có chế độ hạn chế nhất định về khả năng đi lại của thương gia Triệu Quốc, bọn chúng cũng vậy.” Lãnh Nhã Cơ đáp.
“ Nếu như là thương gia đến từ đại lục khác, liệu chúng có nhẹ nhàng hơn thương gia Âu Lạc không ??” Lưu Phàm hỏi.
“Dĩ nhiên là có, Hắc Hổ đại lục ở phía nam khá là trung lập, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của hạn chế.” Lãnh Nhã Cơ đáp.
“Tại sao chúng ta không cải trang thành người của Hắc Hổ đại lục, đi vòng lên bên này ??” Lưu Phàm hỏi.
Lãnh Nhã Cơ:...
...
“Lưu Phàm, ngươi thực sự nghĩ như vậy sẽ có hiệu quả sao ??” An Dương Vương hỏi.
“ Ừ thì...không thử sao biết ??” Lưu Phàm cười.
Ai ngờ kế hoạch này chưa từng được ai nghĩ đến, hắn lại trở thành người đầu tiên đề nghị, ngay lập tức được triệu vào cung.
“Ta không có phản đối...” Đỗ Xung nói.
“Khoan đã, nếu như muốn làm thật, ta cần đi một chuyến đến phía nam Âu Lạc, tuyển chọn một số người lai giữa Âu Lạc và Hắc Hổ, qua đó có thể dễ dàng cải trang và dung nhập, quan trọng nhất, ta cần có một mặt hàng có độ độc đáo và cầu thị...” Lưu Phàm một hơi nói ra.
“Ừm ừm, rất đúng.” Hai cái rảnh rỗi chuyên làm phụ họa Đinh Tùng và Đinh Khương nhảy vào.
Lưu Phàm chán nản liếc nhìn hai tên này, bỗng để ý đến cái thái độ bất cần đời ngồi ăn đấy.
“Hai ngươi mang tiếng là ngày đi ngàn dặm, cưỡi phi kiếm ngao du, hái quả đấy ở đâu ??” Lưu Phàm chỉ vào la liệt vỏ đỏ trên bàn, nói.
“ Hửm, thứ này là bọn ta lấy ở trên núi, mỗi năm chỉ có một mùa, không cho ngươi đâu !!” Đinh Tùng lạnh mặt nhìn Lưu Phàm, nói.
Lưu Phàm không xa lạ gì thứ này, đây chính là quả vải...
Tương truyền, khi xưa thứ này độc quyền ở Đại Việt, cũng tại nó chỉ có thể sống ở vùng nhiệt đới, mãi đến thời Đường ở phương bắc, do Dương Quý Phi ưa thích thứ đồ này, Trung Quốc mới ép dân Đại Việt đem sang bên ấy, từ đấy mới đản sinh ra một loại vải mới, độc quyền ở Trung Quốc.
Nói cách khác, ở thời đại này, Lưu Phàm khá chắc quả vải mới chỉ tồn tại ở Âu Lạc...
“Hừm, Triệu Quốc khí hậu căn bản không thể trồng được thứ này, nếu như thương gia chúng ta buôn...cũng sẽ không bị bọn chúng đánh cắp hạt giống mà mất đi thế độc quyền, khá là thú vị đây...” Lưu Phàm lẩm bẩm.
“An Dương Vương, ta đề nghị để thương nhân vận chuyển thứ quả này đem sang Triệu Quốc, khẳng định là rất ăn khách, hơn nữa, có thể thông qua giả mạo làm người Hắc Hổ đại lục để làm tình báo tốt hơn !!” Lưu Phàm hướng lên đại điện, nói.
“Ế, thế là bọn ta mất ăn sao ??” Đinh Tùng và Đinh Khương lườm Lưu Phàm.
“ Hai ngươi ăn làm sao xuể, hơn nữa, nhất đạm lệ chi tam bả hỏa, ăn lắm sẽ gây nóng trong, chung quy là không tốt !!” Lưu Phàm cốc đầu hai tên này, nói.
An Dương Vương trầm tư, nói lại mấy lời với các vị đại thần, quay qua quay lại một hồi...
“Lưu Phàm, triển khai đi, dự án quả vải này do ngươi toàn quyền !!”
“Tuân chỉ !!” Lưu Phàm vui vẻ đáp.
Cứ như vậy, hắn về chưa ấm chỗ hội trưởng Nam Tích Hội, liền một lần nữa nhảy lên kị thú, nhằm hướng nam mà tới.
“Lưu đệ, ngươi hay là ở lại ít ngày nữa ??” Lãnh Nhã Cơ có chút không nỡ, nói.
“Lãnh tỉ, chiến tranh ai cũng muốn chấm dứt sớm, lúc này ta trì trệ, không phải là đang gián tiếp kéo dài cuộc chiến sao ??” Lưu Phàm cười, đáp.
Hắn kì thực cũng không muốn lên đường nhanh như vậy, kinh thành náo nhiệt hắn còn chưa thể thưởng thức, hơn nữa vào mùa hạ thế này, căn bản có rất nhiều hoạt động, bỏ lỡ quá sức đáng tiếc.
Nhưng, cứ nghĩ đến chi tiết Triệu Trọng Thủy tên mất dậy ấy mò sang, Lưu Phàm không thể ngồi im. Nếu như căn cứ ở điều kiện cho việc ấy xảy ra, Cổ Loa Thành phải xây xong, nỏ thần đã chế thành, An Dương Vương đã đạt đến độ một tiễn bắn ra được hàng ngàn tên.
Khoan...An Dương Vương khả năng...Lưu Phàm chưa từng thấy qua, không biết lúc này đã đạt đến độ một lần kéo nỏ ngàn tiễn bắn ra chưa...
Còn cả rùa thần câu chuyện nữa...
“ Vẹo nó, lão rùa đi đâu, cớ vì sao không hiển linh ??” Lưu Phàm ngửa mặt lên trời mà than trách.
-Rùng !!!-
Hắn bỗng nhiên cảm thấy cả thân mình run lên bần bật, tưởng tượng như có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của một thực thể cực kì kinh thiên nào đó.
“Huyền Vũ Thạch, ngươi chẳng nhẽ lại có liên quan đến Kim Quy, ngươi là Huyền Vũ Ân Huê, việc gì phải phản ứng dữ dội như vậy ??” Lưu Phàm lôi từ nhẫn chứa đồ ra Huyền Vũ Thạch, nói.
Huyền Vũ Thạch tựa như có linh tính, rung lên một hồi.
“Ày, bây giờ có ngươi bên người hay không đều như không có tác dụng, ngoan ngoãn chút đi, nếu như ta cáu lên, vứt ở bờ rào đến mục ngươi ra !” Lưu Phàm mắng.
Vô Danh quảng cáo thì lên xuống, năng lực Huyền Vũ Thạch thì nghịch thiên, vậy nhưng lúc này không khác gì một viên bảo thạch thông thường thỉnh thoảng lộ ra mai rùa ấn kí.
...
Giữa đêm đen, một lão thương lái béo phục béo phịch ngồi trên con kị thú, cảm giác từng bước đi đều nặng đến rung lên tán lá. Hắn hát vang, khoan khoái mở một bình rượu, từ đó nốc một ngụm lớn.
“Ngươi xác thực tên Lưu Phàm ấy có một con châu chấu Hỏa hệ tên Hỏa Tự, càng là không có tự thân tu vi ??”
“Đ-Đại nhân, ta mới viết thư hôm qua mà nay ngài đã tới rồi, đúng là tuyệt thế, là một tôn giả đáng để người ta ngưỡng mộ !!” Thương lái giật bắn mình, ngơ ngác nịnh bợ.
“ Hừ, trả lời đi !” Bóng đen kia đáp xuống, kề sát gươm vào cổ thương lái, nói.
“Đ-Đại nhân, hai mắt, hai tai, nếu như nói sai ta đều mất hết, chắc chắn không thể chắc chắn hơn tên Lưu Phàm không tu vi ấy có con châu chấu tên Hỏa Tự !!” Thương lái rối rít.
Bóng đen buông đao, có một chân nghe ngóng chuyện tốt đến như vậy, chẳng việc gì mà phải giết đi, cứ để đấy là tốt nhất.
“Ngươi nên đi thật nhanh, sau đó ngay lập tức trở lại Âu Lạc, bất cứ thông tin gì về Lưu Phàm, ta đều treo thưởng 10 ngàn kim.” Bóng đen vụt thân ảnh đi, văng lại một câu.
“Đại nhân, về phần hắn, lẽ nào không thể để ta giải quyết, dù sao cũng không có tu vi a !!” Thương lái tên này tham tiền thưởng, nhưng, chắc chắn mạng Lưu Phàm có giá hơn, hắn dĩ nhiên không bỏ qua.
“ Nín đi, trưởng lão chưa cho phép, ngươi ngay cả một sợi tóc của hắn cũng không được động, hơn nữa, nhẫn nhịn lúc này, về sau mới có trái ngọt...ta chắc chắn khung cảnh lúc ấy sẽ rất mãn nhãn...” Bóng đen khục khục cười, ngữ điệu hết sức đáng sợ nói ra.
Thương lái nuốt một ngụm nước bọt, ngay lập tức khóe miệng nhấc lên, thật lớn tiếng hét:
“Bạn cũ, à không...Phế Phàm, ngươi muốn chạy, không dễ đến vậy, chắc chắn phải trả giá !!”
, thể loại hắc thủ sau màn