Ba ngày đã trôi qua, mọi chuyện vẫn hết sức bình lặng.
Thực ra là không bình lặng cho lắm...
“Lưu Phàm, kia là con gì ??” Mai Quang Dung kích động chỉ vào một con cá nhỏ.
“Đó vẫn là cá hề, nhưng, màu khác đi thôi.”
“Phàm ca, kia là con gì ??” Hi Ngọc Trác một dạng ngạc nhiên.
“Đấy là...đấy là con gì ??” Lưu Phàm kì thực không biết loài vật trước mắt là thế nào.
Giám định !!
“ Yêu Ngư, là hạ cấp nhất nhân ngư, mang tư cách Đại Dương Ân Huệ, kĩ năng đặc biệt: không có.”
“Grào!!!!” Yêu Ngư quay đầu người ra, đưa hai tay còn vương lại đầy vảy cá, điên cuồng cào vào bong bóng.
Yêu Ngư thân là thân cá, chỉ có phần trên được tiến hóa thành hình nhân loại, nhưng vẫn là chưa triệt để, nhìn qua cực điểm kinh khủng đáng sợ.
“Thủy Tiễn !!” Lưu Phàm giương lên Cốt Kiếp Thủy Cung, một hơi bắn ra.
-Vù !!!-
Thủy Tiễn tiến ra bên ngoài, nháy mắt bị bẻ cong sang một bên, không mảy may ảnh hưởng đến Yêu Ngư. Nó cười khanh khách, mặt căng ra như đang chế diễu Lưu Phàm.
“Đại Dương Ân Huệ, tất cả chiêu thức Thủy hệ đều không có sát thương lên nó.” Lưu Phàm một lần nữa đọc lại bảng thông tin.
Hắn không lấy làm bất ngờ, thể loại đã yếu còn thích trêu ngươi người khác như thứ này, nếu như không có Đại Dương Ân Huệ bảo hộ, e rằng đã tuyệt chủng từ mấy vạn năm trước.
“Thì ra ngươi chọn cái chết.” Lưu Phàm triệu hồi ra Lôi Thạch, mạnh mẽ khảm vào Cốt Kiếp Cung.
“Lôi Tiễn !!!”
-Xèo !!!-
Cả một vùng biển ngợp lên ánh tím lôi điện, con kia Yêu Ngư bị giật chết gần như trong chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ u tà đáng sợ. Ngay sau đấy, một con, hai con rồi cả một đàn Yêu Ngư xuất hiện, trên mặt xấu xí nhăn nhó nhìn vào Lưu Phàm bên trong.
“Rít rít !!!” Bọn chúng kêu lên, lộ rõ vẻ tà ác và ti tiện.
Lưu Phàm thở dài, đối với lũ này, giết thì quá sức dễ, thật giống như đang tạo nghiệp, không giết lại cũng thấy bứt rứt, căn bản không vừa mắt nhìn.
-Vụt !!-
Đúng lúc ấy, một đạo bóng đen vụt qua ngay trước mặt Lưu Phàm, ngay lập tức thấy một đám không hề nhỏ Yêu Ngư bị cắn nuốt, biến thành từng vụn nhỏ, huyết nhục văng ngập cả một vùng biển.
“Giám định !!!” Hắn nhìn đầu Thủy Long trước mắt, lòng khe khẽ thán phục, oai dũng, uy hùng, tất thảy phẩm chất dọa người đều như tụ ở trên người nó.
“‘Họa’ Tam Khôi Thủy Long...rốt cuộc là thứ đồ gì ??” Lưu Phàm nhìn chữ in đậm ‘Họa’, khó hiểu lộ ra tận mặt.
‘Họa’ Tam Khôi Thủy Long uốn người, cong thân về phía trước, bỗng dưng tự tan đi, hóa thành một đám hỗn độn màu sắc. Cái kia sự tình quá sức không hợp thường, liền để Mai Quang Dung ngây ngốc một hồi lâu, ngay cả Lưu Phàm cũng không ngoại lệ.
Đây là cái gì cường giả...
Nếu như là giết Tam Khôi Thủy Long chỉ trong một chớp mắt như vậy, khẳng định là rất mạnh, không khéo đắc tội có thể bị đối phương xiết chết như chơi.
Nhưng, ‘Họa’ chữ này nghĩa là gì, vì sao in đậm ??
“Trác Tử, tiếp tục lặn đi, chuyện này tạm thời coi như chưa xảy ra, nếu như đối phương có ác ý, cho dù chúng ta lặn tiếp hay nổi lên đều không có ý vị.” Lưu Phàm quay lại nói.
Hi Ngọc Trác gật đầu, vận tâm niệm lên trên Hỏa Kiếm, một lần nữa tăng bạo về trọng lượng.
Lại mấy ngày nữa qua đi, ‘Họa’ Tam Khôi Thủy Long hay Ngư Yêu không còn là thứ xa lạ nữa, tưởng chừng như bị rơi vào vòng lặp hình ảnh, cứ thấy Ngư Yêu một đám bị ‘Họa’ Tam Khôi Thủy Long một con truy đuổi, giết cùng diệt tận liền ngay lập tức tan biến thành mực màu.
“Chủ nhân, lần này ta cam đoan đã ở độ sâu 1000 thước.” Tử Ly báo cáo.
“Rồi, ngươi tiến hành dò xét, xem xem ở độ sâu này có dị vật gì xung quanh, đó hẳn là Vô Danh Đảo.” Lưu Phàm phẩy tay ra lệnh.
Tử Ly kĩ năng Sóng Âm không khác gì một loại radar tàu ngầm, Lưu Phàm tận dụng cực kì triệt để.
“Chủ nhân, hướng kia, một vật thể rất lớn đang ở đấy, nhưng, ta không chắc nó có phải thứ ngươi tìm hay không.” Tử Ly rung râu nói.
“Quang Dung, thi triển Hải Phong Tuyến ở đuôi thuyền, đẩy thuyền tiến về vị trí ấy.” Lưu Phàm mất một lúc trầm tư cân nhắc, nói.
Mai Quang Dung nghe lời, không có lấy một câu nghi ngờ hay chần chừ, dù sao người ta cũng nói ‘điếc không sợ súng’, một khi đã là kẻ ngốc, có là gì cũng không thể xoay chuyển được tinh thần của hắn.
Thời gian ở độ sâu này không phải là thứ có thể xác định, ngày hay đêm, giờ giấc đều không ai có thể nhớ rõ, Lưu Phàm chỉ có thể dựa vào đếm ngược ở linh thảo trên Thiên Giới Chi Ruộng để xác nhận.
“Nguồn sáng như vậy ở dưới biển, chắc chắn không phải phàm vật...” Lưu Phàm nhìn một khối bán cầu tỏa sáng, chói chang tựa như thái dương một dạng, nói.
Thuyền hắn chầm chậm tiến đến gần, càng lúc càng áp sát, có thể nhận ra kia là đất liền, có cây, có cỏ, có cả một căn nhà gỗ, thực sự không phải là việc người ta có thể tin.
-Xạc !!!-
Đúng lúc ấy, cả thuyền Lưu Phàm khựng lại, cắm mạnh về phía trước, tất cả đồ vật trên thuyền nhào lên, bay mạnh về phía mũi.
“Dĩ nhiên phải đầu tư nơi này một cái kết giới, thứ chắc chắn như vậy, e rằng ta không thể xuyên phá.” Lưu Phàm thở dài.
“Tử Ly, truyền âm cho ta.”
“Rõ, thưa chủ nhân.”
Tử Ly vào tư thế gáy gọi, quay đầu về phìa hòn đảo kia, chuẩn bị xuất ra Âm hệ chiêu thức để truyền lại lời Lưu Phàm.
“Thưa cao nhân, ta là người từ xa lặn lội đến đây, chính xác hơn là lặn đến đây, không hề có ý đồ xấu, chỉ mong được thỉnh giáo về tu hành, hơn nữa, ngươi hẳn biết vị trí chỗ này bá đạo, nếu như không phải có Đông Hiền Giả giao cho ta phương thức tới đây, e rằng không thể tới. Nói cách khác, ta là bạn, không phải thù, tất thảy còn đã qua một lần chứng giám.”
Lưu Phàm uốn lưỡi, trước giờ rất ít khí cảm thấy tự ti, mong rằng lần này cũng không ngoại lệ.
-Rùng !!!-
Có thể cảm nhận thuyền này đang tự trôi về phía trước, bị hút vào, càng lúc càng áp sát Vô Danh Đảo.
-Ào !!!!-
Cả thuyền lao lên đảo, bong bóng vỡ tan, một luồng khí trong lành phả vào, đủ để cho người ta cảm thấy khoan khoái, không khác gì đang thực sự đứng trên đại địa mà phóng mắt nhìn đồng cỏ vậy.
Lưu Phàm nhảy khỏi thuyền, ngước lên trên cao, quả thực có một viên Quang Thạch đang chiếu sáng, đóng vai trò là thái dương của hòn đảo này, thực giống như một địa cầu thu nhỏ.
“Ta không phải cao nhân, nhưng, nghe vị huynh đài này nói như vậy, quả thực cảm thấy khoan khoái !!” Từ trong nhà gỗ bước ra một thiếu niên, trên tay vẫn cầm một cây bút lông, ôm quyền cúi chào Lưu Phàm.
“ Là cao nhân mới có thể dựng lên hình thái hòn đảo này, nếu ngươi không phải, ta thực thấy là quá mức khiêm tốn.” Lưu Phàm có chút ngớ người, kẻ trước mắt căn bản quá trẻ, khó có thể tin được.
“Hòn đảo này là Vô Danh Đảo, đảo chủ là Vô Danh, ta là Mã Lương, không phải người dựng lên hòn đảo này, cũng như các ngươi chỉ là một kẻ đến ở nhờ, tìm vị kia mà thỉnh giáo.” Mã Lương cười cười, chỉ tay vào ghế, mời Lưu Phàm cùng đồng bọn ngồi xuống.
Lưu Phàm nhíu lông mày, từ hồi đặt chân vào thế giới chuyển sinh này, hắn đã tự tạo ra cho mình một phản xạ, ấy là cứ nghe danh bất kì ai đều phải bỏ một chút thời gian ra ngẫm nghĩ, để hỏi lòng mình xem người trước mắt có thuộc cổ tích hay truyền thuyết gì.
, thể loại hắc thủ sau màn