-Rầm !!!-
Lưu Phàm vừa bước vào gian phòng giam Hi Ngọc Trác, ngay lập tức một đám cát vàng lao lên, bao chặt lấy hắn.
“Hừ.” Lưu Phàm lạnh giọng nói, nhìn vào bản mặt nửa thú nửa người của Dã Tràng.
-Bụp !!!-
Tuy rằng thần thông khống chế cát vàng của Dã Tràng cực kì kinh khủng, dường như khóa chặt đến mức không để người ta triệu hồi ra Linh Thạch, nhưng, về phần Bạch Ngân và Mộc Không Khống thần thông là vô tác dụng.
Đổi Mộc Nguyên Tố lấy không gian, Bạch Ngân vừa vặn tạo ra một vùng không gian khác bên trong túi cát Lưu Phàm bị khóa vào, hắn lấy khoảng trống bên trong thi triển động tác triệu hồi Chuẩn Cao Cấp Thủy Thạch, nháy mắt đã oanh nát cái này trói buộc kĩ năng.
“Ngươi...là nam, nhưng...là ai ??” Dã Tràng không hề nao núng, hỏi.
“ Ngươi vì sao bắt nàng ??” Lưu Phàm không trả lời, trực tiếp chất vấn.
“ Con tiện nhân này là kẻ đã trộm mất Xà Thạch của ta, biến ta thành như thế này, ngươi không cản nổi hình thức tra tấn kinh khủng nhất của ta đâu...” Dã Tràng nói ra.
“Ngươi nhầm người rồi, nàng có thể là từ biển vào, nhưng không phải nữ nhân đã trộm mất Xà Thạch của ngươi đem xuống thủy cung.” Lưu Phàm đáp.
“ Không thể nhầm, ngươi định bịp ta à, ngươi định bịp ta ư, rõ ràng trên ngươi con ả này tản mát ra mùi của Thủy Tề, nếu là kẻ đi biển thông thường, không bao giờ có, nếu là kẻ đi biển thông thường, ta đã không tốn công dựng ra đại trận này.” Dã Tràng xì xì miệng nói.
Cảm giác như rất lâu hắn chưa hề đụng đến nhân loại ngữ, nói năng đều thực quá khó nghe.
“ Nàng chỉ là một kẻ hầu thôi, không phải người ngươi đang nói đến.” Lưu Phàm một lần nữa đính chính.
“ Nói láo, xúc giác của ta không bao giờ quên đi mùi vị ấy, cho dù thân ta đã hóa thành giáp xác, ta vẫn có thể cảm nhận cái khí tức chết tiệt của lão long nhân Thủy Tề !!!” Dã Tràng gào lên.
Lưu Phàm lắc đầu, tên này đã quá sức cuồng vọng với bảo vật rồi, tâm tình đều là oán niệm, cảm giác như mỗi phút giây hắn ở đời đều phải trải qua vô ngần day dứt, nếu không, chẳng ai oán nổi Thủy Tề cả.
“ Ngươi...ta phải xóa ngươi khỏi cõi này thôi...” Lưu Phàm triệu hồi ra Cốt Kiếp Cung, giương lên mà nói.
“ Ta biết mà, ta biết mà, ngươi đang định giành lấy Xà Thạch của ta, ta không cho đâu !!!” Dã Tràng sau lưng rút ra song đao, nói.
Hai cái này kiếm, chính là từ cát cấu thành, được nén đến độ cứng vào, sáng bóng lên như thủy tinh, lấp lánh dưới ánh sáng thiếu thốn của mê cung.
“ Vẹo nó, dĩ nhiên một tên Tàng Siêu Cấp sẽ không đưa tay chịu trói như vậy.” Lưu Phàm mắng một câu, trên tay bên này nhanh chóng triệu hồi Mộc Thạch.
Dã Tràng thân hình vút đến phía trước, vừa vặn xẻ đôi Mộc Tiễn bắn đến, vận dụng thần thông kéo Lưu Phàm lún xuống nền cát, cứ như vậy nhằm đầu của hắn chém đến.
Lưu Phàm mặt không đỏ, tim không đập, lặng lẽ nhìn song đao sắc lẹm đang đánh đến.
Căn bản giãy giụa là tốn sức.
-Keng !!!-
Một đối một, hai đối hai, Dã Tràng song đao nháy mắt bị Hi Ngọc Trác song kiếm chặn đứng.
Chung quy đều là Bạch Ngân công việc, nhảy đến phía bên kia, mở ra Mộc Không Khống, giải thoát Hi Ngọc Trác, liền sau đó lại về đây trợ một phen.
Thực Tế Hóa là một dạng gia trì mật độ nguyên tố trá hình, nói cách khác, nhẽ ra Hỏa Kiếm của Hi Ngọc Trác sẽ bị Sa Đao của Dã Tràng một nhát oanh làm đôi vì chênh lệch cảnh giới, những, hoàn toàn không như vậy.
Lưu Phàm cảm giác như Tiên Cấp ngưng tự ra Hỏa Kiếm cũng không chắc được đậm đặc như Hi Ngọc Trác.
Hai bên về vũ khí tạm coi là tương quan, so về kiếm kĩ, với Dã Tràng chính là mấy ngàn năm mới dùng lại, liền là không mấy khả quan cho lắm, ngược lại Hi Ngọc Trác lại là cực điểm điêu luyện, thế trận phân ra rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
Lưu Phàm vẫn đang bị giam dưới cát.
“ Muốn ra không ??”
“ Kì thực trong cát này rất ấm, tương tự như hưởng lạc vậy, không cần thiết.”
“ Chủ nhân, ngươi thật là có kinh nghiệm, lấp mình trong này cảm giác thật sự thư thái.” Tử Ly phụ họa.
Cát nâng hắn lên, giảm bớt trọng lượng mà các khớp thông thường phải chịu, căn bản như rơi vào trạng thái không trọng lượng, tương tự như ở trong nước đắm mình, nhưng, dĩ nhiên cát có cảm giác thật hơn.
“ Trác Tử kiếm kĩ thật sự tốt a.”
“ Ừm ừm.”
...
Chung quy mất nhau nửa canh giờ, Dã Tràng đã mất một cánh tay, thế song đao không thể giữ lại, hắn điên cuồng cười, tự văng đi thanh còn lại Sa Đao, chòng chọc nhìn về phía trước mà nói.
“ Xà Thạch, các ngươi muôn kiếp cũng không thể cầm, muôn kiếp không thể giữ, Thủy Tề ngươi khá lắm, ta nguyền rủa ngươi !!”
Nói dứt lời, Dã Tràng tự thọc tay vào bụng mình, lôi ra một bãi máu đen, viết trên mặt đất một cái đồ ấn, không bao lâu sau bốc lên hắc hỏa, hắn lao vào, nháy mắt tự thiêu.
“ Cái này đồ ấn ta biết, đây là hình thức chuyển sinh của Thú Linh, tên này đã hoàn toàn rũ bỏ ý muốn bước vào luân hồi, liều mình nhảy đến một nhục thể khác, nếu như hắn chiếm được, hắn sẽ sở hữu thân thể ấy, nếu như hắn thất bại, sẽ tự mình rơi vào vòng lặp, không bao giờ có thể luân hồi chuyển kiếp.” Hỏa Tự nói ra.
Dã Tràng đã bị tiền che cho mờ mắt rồi, không thể cứu chữa...
“ Nói gì thì nói, mọi chuyện đã qua rồi, ta cũng chấm dứt trị liệu ở đây...Trác Tử, kéo ta dậy a !!” Lưu Phàm nói ra.
“Phàm ca, ngươi không thấy nao núng chút nào ư, cảm giác như ngươi đã đoán được tất thảy.” Hi Ngọc Trác nhíu mày, nói.
“ Không, căn bản chỉ là phán đoán.” Lưu Phàm thở dài.
“ Phàm ca, ra ngoài khơi ấy cần có thuyền, ngươi định kiếm ở đâu ??” Hi Ngọc Trác kéo hắn dậy, nói.
“ Nếu ta không nhầm, trong mê cung này có thuyền.” Lưu Phàm nói ra.
Căn bản Tử Ly trong phút ngắn ngủi cũng đã cảm ứng được, dạng như Dã Tràng luôn có ý muốn ra biển, nhưng, có một cái thế lực gì đó đã áp bức hắn, quyết tâm đánh chặn đến cùng, bởi vậy mới sinh ra cảnh ngàn năm ngồi canh thế này.
“ Trác Tử, ngươi và long nhân liên quan gì đến nhau ??”
“ Ta không biết, ta thậm chí còn không biết đến thứ gì gọi là long nhân.” Hi Ngọc Trác đáp đầy hoang mang.
Lưu Phàm đang định mắng đối phương là ít học, nhưng, xét đến từ lúc sinh ra đến giờ nàng đều ở ngoài biển với Vương Thúy Kiều, có lẽ những đề mục viển vông thế này sẽ không thường được đề cập đến, long nhân đa số được nhắc qua chuyện truyền miệng, chuyện phiếm.
Nhưng, không thể phủ nhận, ‘long’ lại còn ‘nhân’ chính là một loài cực kì tôn quý sinh vật, năng lực khẳng định cũng không ở mức bình thường.
Hi Ngọc Trác là long nhân hay không, liên quan gì đến Thủy Tề Vương, chuyện này tốn của Lưu Phàm không ít suy tư.
Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Thúy Kiều là tiên nhân, nhận long nhân làm nữ hầu, không phải không có thể xảy ra, nhưng, cũng lý do trên, Vương Thúy Kiều nhận ra Hi Ngọc Trác là long nhân hay không cũng không thể nói trước.
Hoặc, phủ định tất cả, Hi Ngọc Trác chỉ là Hi Ngọc Trác, Dã Tràng phán đoán là việc của hắn bị lẫn bị lú, coi như vậy.
“ Vẹo nó, phức tạp thật !!” Lưu Phàm ngồi trên thuyền kiếm được, vò đầu bứt tai mà chiến đấu với không biết bao nhiên viễn cảnh bên trong.
, thể loại hắc thủ sau màn