Lại nói, trong truyện Từ Thức gặp tiên, đại khái hắn là một tên thư sinh ham đi đây đi đó, mãi đến một ngày lạc vào tiên cảnh, vì một lý do nào đó mà được chuyển đến Tiên giới.
Tại nơi ấy hắn kết duyên cùng một vị tiên tử, sống mãi sống hoài trong cảnh vô lo vô nghĩ, mãi đến cùng lại thấy thiếu thú vị, nằng nặc đòi về. Tiên tử hiểu chuyện, đưa hắn một phong thư rồi thả hắn về. Từ Thức về lại quê, phát hiện đã ngót 200 năm trôi qua, người đã mất, cảnh không còn, hối hận muốn về lại Tiên giới.
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, e rằng chàng đã cạn duyên Tiên giới, muốn trở về cũng không thể.”
Cái kết của pha vợ bỏ này chính là Từ Thức cay cú, bỏ đi vào một vùng hoang sơ nào đó.
Từ góc độ Lưu Phàm mà nói, Từ Thức này căn bản không phù hợp để ở một nơi, dù sao hắn đã đi đây đi đó suốt một thời gian dài, tâm tình trở nên chóng chán, nói thế nào thì nói, kẻ như vậy không nên lấy vợ. Tiếp đến, trong truyện có chi tiết nói Từ Thức làm quan, nhưng, hắn không mảy may để ý đến người dân, chỉ lấy tiền để đi ngao du ngắm cảnh, đúng là thứ tệ hại.
Suy cho cùng, chỉ vì truy cầu sự sống cực lạc trên Tiên giới mà phải cố chấp bỏ đi như vậy, cũng là một kẻ bảo thủ và tham lam.
“Từ Thức...tại sao hắn lại làm như vậy ??”
“Hắn là kẻ đã cứu ta khỏi cảnh cận tử, còn lấy trộm bảo vật của Thủy Tề Vương để ta hấp thụ, nhưng, hắn ra một thứ điều kiện mà khi ấy ta không hiểu rõ, ấy là tất cả thiện đức của ta trong sổ thiên mệnh đều được chuyển vào dưới tên của hắn.” Thủy Khuynh Thiên tiếp lời.
Lưu Phàm lúc này đã ngờ ngợ ra gì đó, Tiên giới là nơi cần có cơ duyên mới có thể đến, dựng cơ duyên dĩ nhiên phải đến từ tích đức hành thiện, nói cách khác, Từ Thức đang cố găng thu thập thiện đức để lặp lại cơ duyên, tìm đến Tiên giới.
“Ta đã hiểu tình thế này rồi, kẻ ép người quá đáng như vậy, dùng cách bẩn thỉu như vây để trở lại Tiên giới đúng là cầm thú cũng không bằng !!” Lưu Phàm quát.
Thủy Khuynh Thiên thoáng khựng lại, nàng không ngờ hắn lại làm đến mức này.
“Điều duy nhất ta lo lắng chính là khả năng của Từ Thức, vì sao hắn có thể dựng lên một cái điều kiện như vậy, vì sao có thể làm quan dưới trướng của Thủy Tề Vương...tốt nhất là ngươi cứ trực tiếp dẫn ta tới đó.” Lưu Phàm nói.
“Ta...không thể dời khỏi hồ nước này quá xa, ngươi cũng biết mà.” Thủy Khuynh Thiên đáp.
“Chỉ nói là hồ nước này sao, nếu vậy ta không phải không có cách.” Lưu Phàm nói.
Còn nhớ khi trước hắn nhận được danh hiệu Thủy Tiên, năng lực đến giờ còn chưa khám phá hết, nhưng, hắn hiểu một điều rất rõ ràng.
Thủy Thần là khái niệm trung lập nhất, không thuộc bất kì phe phái nào, Thủy Tiên là thuộc Thiên giới và Tiên giới, Thủy Quỷ thuộc Âm giới.
Nói cách khác, Lưu Phàm và danh hiệu Thủy Tiên tương đương việc sử dụng năng lực của Thiên giới và Tiên giới để hành sự, nếu như vậy, hắn hoàn toàn có thể thay đổi các chi tiết trong sổ thiên mệnh.
“Xóa tên hồ nước trước mặt ta, nhanh !!!” Lưu Phàm quát lên.
Một tiếng nổ lớn vang vọng trong không gian, có thể nhìn thấy tia Thiên Lôi đã nhằm thẳng hồ nước to lớn ấy mà đánh xuống, tựa như đang xóa đi dấu vết của nó trong sổ thiên mệnh vậy.
Thủy Khuynh Thiên có thể cảm nhận cơ thể mình nhẹ đi, tu vi mình suy giảm, nhưng, nàng đồng thời không còn có cảm giác biết từng con cá đang bơi trong hồ nữa, bởi rằng nàng đã triệt để thoát ly thứ này.
“Lưu Phàm...”
“Nhanh đi gặp tên Từ Thức đó nào.”
Một tên Thủy Tiên, một tên Thủy Thần, dĩ nhiên quá trình xuống đến Thủy Cung là không mấy khó khăn, hai người bọn hắn nháy mắt đã xuất hiện trước cổng quan phủ của Từ Thức.
“Tên khốn Từ Thức, mau chóng bước ra đây !!” Lưu Phàm gân cổ mắng.
Từ Thức giật mình, hắn không hiểu nổi có kẻ nào lại to gan đến thế, làm quan ở Thủy Cung đã ngót nghét mấy trăm năm nhưng chưa từng có chuyện này xảy ra. Hắn lo bóng sợ gió, nghĩ rằng ấy hẳn là một tên tai to mặt lớn, đành phải bấm bụng nén giận.
“Vị cao nhân này tìm ta có việc gì ??” Từ Thức bước ra, dáng điệu thư sinh hòa nhã, nhưng, Lưu Phàm chỉ thấy một vẻ giả tạo đến gai người.
“Ngươi mau chóng giải cái thứ điều kiện áp chế lên nàng, ta biết rõ về quá khứ và cả mục đích của ngươi, nếu như không nhanh cái tay lên, đừng trách ta thô bạo !!” Lưu Phàm nói.
“Biết à, biết thì có làm sao, ta cũng biết rất nhiều thứ nhưng chẳng thể đạt đến nổi...lính đâu, gô cổ hai tên này ra ngoài !!” Từ Thức thét lên đầy hèn hạ.
Lưu Phàm nhếch mép, nếu như đối phương đã có lòng như vậy, lẽ nào hắn còn phải kiêng dè, hắn sẽ đánh tới bằng tất cả năng lực của mình.
“Thiên đức của ngươi đang tích, chắc chắn không đủ may mắn để khiến ngươi thoát khỏi đòn này đâu !!!” Lưu Phàm giương lên Cốt Kiếp Thủy Cung, nhằm thẳng mặt Từ Thức mà nói.
“Ngươi...”
Một đạo Thủy Tiễn ở Siêu Cấp uy lực được phóng ra chẳng mấy khó khăn, Từ Thức mặt tái đi, cảm giác như bản thân không tài nào mà né tránh vậy. Ừ thì là người ở Thủy Cung, nhưng, vốn dĩ huyết mạch không thể đổi, Từ Thức thực sự rất chậm chạp trong những pha xử lý bất ngờ như vậy.
“Đặt lệnh: vô hiệu hóa Thủy Nguyên Tố, đặt khoảng cách: tối đa !!” Từ Thức hét lên.
Lưu Phàm đứng hình, rốt cuộc là thứ gì đã cho Từ Thức một năng lực như vậy, có thể đánh nát Thủy Tiễn chỉ qua một câu lệnh.
“Ngươi biết không, Nhân giới là một trong những thế giới ra đời rất muộn, hình hài của nhân loại được lấy cảm hứng chính từ Tiên giới, ngay cả địa hình và quy luật của Nhân giới cũng dựa theo Tiên giới...Tất cả những thứ đó đều được một vị tối cao tối cường nào đó tạo ra, thứ ta đang sở hữu có khả năng can thiệp vào các quy luật của Nhân giới như chính kẻ đã sáng tạo ra thế giới này !!!” Từ Thức cười một nét đầy tự mãn.
Lưu Phàm hiểu rõ đối phương đang nói điêu, với tu vi như vậy, khoảng cách tối đa có thể vô hiệu hóa như vậy, khẳng định thứ khí cụ ấy không phát huy được một thành uy lực khi ở trong tay Từ Thức.
Nói cách khác, thứ đáng sáng thế giả tạo này, không phải không chặt được.
“Ngươi không thể điều khiển được quá nhiều quy luật một lúc vì đọc lệnh rất tốn thời gian, chuẩn bị chịu trói đi !!” Lưu Phàm nói.
Quân lính bị Thủy Khuynh Thiên kiềm chế, đối mặt với Thần Cấp như vậy khẳng định sẽ không rảnh để can thiệp Lưu Phàm đấu Từ Thức.
-Vụt !!!-
Hắn thân thể uyển chuyển mà lao nhanh trong nước, nháy mắt đã tiếp cận Từ Thức, áp sát đối phương một cách cực kì dễ dàng. Lưu Phàm vung mạnh Cốt Kiếp Cung trong tay, nhằm thẳng đầu Từ Thức mà giáng xuống.
-Oành !!!-
Từ Thức văng đi một cách mất kiểm soát, dường như không thể chống lại sự áp đảo này.
Hắn cay đắng nhìn Lưu Phàm, nhìn cả toàn quan phủ của mình, bao nhiêu năm làm một tên nịnh thần, nhục nhã không gì sánh nổi để đổi lấy vị trí hiện tại, ấy vậy mà sắp bị giết đi. Cho dù hắn không đủ khả năng phản kháng, nhưng, hắn không can tâm.
“Gọi cứu trợ từ Thủy Cung đi, nhờ chính Thủy Tề Vương đến cứu giúp !!!” Từ Thức hét lên với một tên lính.
Thủy Khuynh Thiên toan ngăn lại, nhưng, Lưu Phàm cứ để mặc cho tên lính đó đi, căn bản hắn không sợ Thủy Tề Vương, thậm chí có thêm người thì câu chuyện này sẽ càng minh bạch
“Đặt lệnh: chuyển nước thành không khí, đặt khoảng cách: tối đa !!”
Một vùng nước thực sự đã biến mất, Từ Thức hít vào từng ngụm hô hấp, đứng trong vùng nước đó mà kêu gào:
“Tên khốn mang huyết mạch thủy tộc kia, ngươi vào đây chưa chắc đã nhanh được hơn ta, chắc chắn sẽ bị ta tận diệt mà thôi !!!”
“Đừng bao giờ coi thường người khác.” Lưu Phàm thở ra một hơi nhẹ, cứ như thế tiến vào vùng không khí dưới mặt biển, chạy như bay đến mà đánh đập Từ Thức.
Đạp sen kéo sóng rửa kiếm cốt, đạp mây cưỡi gió nặn thánh hồn! #Xích Tâm Tuần Thiên