Chương 94:
Cô Trịnh lại gặp Oa Oa, đương nhiên lúc này cô Trịnh vẫn chưa biết cô ấy tên Oa Oa, vẫn là ở ngã tư con đường tấp nập, vẫn là hai ông cháu mắt mù hát rong, cô ấy đứng trên cầu đi bộ cách một đoạn nhìn hai ông cháu kia. Hai vệ sĩ đứng sau lưng, còn hai người đứng trước quạt gió, bốn người tạo thành bức tường dày bao quanh cô ấy, nơi bọn họ đang đứng, tự nhiên biến thành một không gian "người sống chớ lại gần". Dòng người phải đi qua trước mặt cô ấy, hoặc cố ý vòng xa thêm vài bước. Cô bé hát rong kia biết Oa Oa đang nhìn, hơn nữa không chỉ một lần, liền dùng ánh mắt khát khao chờ đợi nhìn cô ấy. Nhưng hình như Oa Oa không nhìn thấy, chỉ yên lặng đứng nhìn, giống như đang quan sát tất cả mọi thứ trước mặt, nhưng không biết linh hồn đã lưu lạc tới chân trời nào. Cô Trịnh có chút sửng sốt, sao cô ấy lại chạy đến đây? Nổi lên cảm giác đồng cảm? Cô Trịnh ngưng tầm mắt nhìn đến khuôn mặt tinh tế trắng bệch của cô ấy, nhăn mày: Có phải tử khí trên người cô ấy càng ngày càng nặng?
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, đôi mắt xinh đẹp như pha lê kia chậm rãi di chuyển. Hai người nhìn vào mắt nhau. Ánh mắt đó không có nghi hoặc sửng sốt, đơn thuần là trạng thái "nhìn", cho nên cô Trịnh lại nhăn mày. Lúc này, bé gái kia đã hát xong một bài, theo thường lệ cầm bát xin tiền thưởng, có lẽ cô bé hát hay, có lẽ cô bé đáng thương, có lẽ là vì Oa Oa và mấy người vệ sĩ cao to đang nhìn, không ít người đều móc tiền hoặc ít hoặc nhiều đặt vào bát cho cô bé, nhưng cô bé không tập trung, thậm chí quên cả cảm ơn, đôi mắt nhìn về phía cô gái nhà họ Chương không chớp. Sau đó, một người vệ sĩ phía sau Oa Oa tiến lên phía trước, rút tờ một trăm tệ đặt vào trong bát, hắn cao to lại mặc đồ đen, vốn khiến người ta chú ý, lúc này còn hào phóng như thế, nên tất cả mọi đều ra sức nhìn hắn, nhìn về phía bên đó. Cô bé lại bất ngờ cầm tiền trả cho hắn, giọng tỉ tê nói: "Anh, em không cần tiền của anh. Em có thể nói chuyện với chị gái kia không ạ?" Vệ sĩ không nói lời nào quay người đi về, đến trước mặt Oa Oa nói nhỏ mấy câu, có lẽ là chuyển lời của cô bé, những người đang nhìn cũng hiếu kì không thôi, mở to mắt chờ đợi câu trả lời của cô gái xinh đẹp kia. Cô gái nhà họ Chương vẫn không có biểu cảm gì, chỉ khẽ chuyển tầm mắt đến chỗ ông già bán hồ lô đường lạnh cách đó không xa, không nói cũng không gật đầu, một người vệ sĩ khác bên cạnh lập tức hành động, rời đi, nhanh chóng hòa vào dòng người. Mọi người và cô bé thấy cô ấy từ chối, vô thức lộ ra biểu cảm thất vọng, có người thấy không có kết quả liền rời đi, có người vẫn đang quan sát, cô Trịnh là người sau. Cô cũng không biết tại sao lại nhìn người sắp chết kia, có lẽ vì thân phận đặc thù của cô ấy có lẽ vì bản thân đang có chút nhàm chán. Cô nghĩ như thế. Một lát sau, người vệ sĩ vừa rời đi đã quay lại, hắn đem hai xiên hồ lô đường lạnh trong tay cung kính đưa cho chủ nhân, chủ nhân của hắn đưa một xiên cho người vệ sĩ vừa cho tiền cô bé kia, người vệ sĩ đó hiểu ý nhận lấy, nhanh chóng đi về phía cô bé kia. Cô bé nhìn thấy hắn đi về phía mình, ánh mắt long lanh chờ đợi, người vệ sĩ đó liền đưa xiên hồ lô lạnh cho cô bé, "Cô chủ chúng tôi cho em."
Cô bé nhận lấy, biểu cảm trên mặt không biết là vui hay buồn, "Chị ấy không muốn nói chuyện với em ạ?"
Người vệ sĩ đó không trả lời cô bé, quay người rời đi. Cô bé cầm xiên hồ lô lạnh nhanh chóng tiến lên hai bước, người vệ sĩ đó quay đầu, khẽ kiên định lắc lắc đầu với cô bé. Đôi mắt cô bé mọng nước, như sắp khóc đến nơi, những người bên cạnh đã lộ ra biểu cảm "nói một câu thì đã sao" hoặc đồng cảm hoặc tức giận. Cô gái nhà họ Chương giống như không cảm nhận được mọi thứ xung quanh, cúi đầu bóc lớp vỏ bọc xiên hồ lô, nhẹ nhàng cắn một miếng, mặt không cảm xúc tự mình rời đi.
Cô Trịnh thấy không còn trò hay, cũng muốn rời đi. Biến cố đột nhiên xảy đến, chính là khi cô định nhấc chân rời đi. Lúc ấy Oa Oa cúi đầu ăn kẹo hồ lô, có một đám người xuống xe ở trạm xe buýt bên cạnh, khiến chỗ đường giao nhau bỗng chốc chật kín người. Oa Oa đi phía trước, cách vệ sĩ của cô ấy chừng hai ba bước, nhưng đám người kia xông tới khiến khoảng cách giữa bọn họ càng xa hơn. Đám vệ sĩ kia gấp gáp đuổi theo. Dòng người chen chúc như thể cố ý, có hai cô gái ngã ra đất, người phía sau không cẩn thận đụng phải hoặc giẫm lên bọn họ, vô cùng hỗn loạn. Người vệ sĩ cách cô Chương gần nhất đột nhiên bị chuột rút. Cô Trịnh nghe thấy tiếng hét quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Oa Oa bất lực khuya tay lên mặt một người đàn ông, sau đó hiển nhiên là tư thế sắp ngã. Người đó thô bạo bắt lấy cổ tay cô ấy, kéo cô ấy chạy, chạy đến nơi vừa vặn là chỗ cô Trịnh đang đứng, rất nhanh gã đó sẽ chết bên cạnh cô Trịnh. Cô Trịnh dường như không nghĩ nhiều nâng giày cao gót đạp thẳng vào phần thân dưới của đối phương – tuy cô Trịnh là phận nữ nhi yếu đuối, nhưng vì đặc thù công việc, sức lực cũng không thua kém gì thể chất của một người đàn ông bình thường, đá vào chỗ nguy hiểm nhất của gã kia – tên đó không có phòng bị, lập tức ngã xuống, ngay cả thét lên cũng không thành tiếng. Cô nắm lấy tay Oa Oa, quay người chạy về trung tâm thương mại gần nhất. Cô kéo Oa Oa vào thang máy, những người khác muốn vào, bị ánh mắt hung hăng và khí thế dữ dội của cô Trịnh dọa chạy mất, "Có chuyện gấp, đợi chuyến sau!" Cô Trịnh nói như thế, ấn thang máy đến tầng ba. Tầng ba của tòa nhà này có một cầu đi bộ ngoài trời thông với toà nhà khác. Thang máy chỉ có hai bọn họ. Oa Oa bị kéo đi cả một đoạn đường, tóc tai rối bời, ánh mắt yếu ớt, cộng thêm khuôn mặt trắng bệch, giống như bị người ta chà đạp, vô cùng khó coi. Cô Trịnh không nhịn được nhăn mày, hình như phản ứng đầu tiên mỗi khi cô Trịnh nhìn cô ấy là nhăn mày.
"Không phải cơ thể cô bách độc không xâm nhập sao?" Cô Trịnh hỏi, giọng điệu mang theo chút nghi hoặc cùng chút không hiểu, nhưng nghe ra giống như "trợn mắt, không đáng nhìn". Con ngươi của Oa Oa khẽ động, âm thanh như tiếng muỗi kêu, "Không phải, cũng không tránh được thuốc mê." Nói xong người liền ngã xuống, cô vội vàng đỡ lấy cô ấy, lại lần nữa nhăn mày.
Người thì đưa về rồi, sau đó, làm thế nào?
Cô Trịnh không có cách nào, đành dẫn cô ấy về nhà. Đặt cô ấy ngoài phòng khách, nhìn mặt mũi tinh tế, đặt hai tay thành hình chữ thập đặt trước ngực, trong lòng nghĩ rất thích hợp đặt trong quan tài, giống như người đẹp đang ngủ. Cô nghĩ cô ấy chỉ trúng thuốc mê, có lẽ không sao, cũng không gọi bác sĩ, liền về phòng lên mạng. Cô sửa bài tập của mấy lớp dưới xong, có chút khát, muốn đi pha cà phê, lại nhìn thấy cô gái nhà họ Chương ngồi ngoài phòng khách, trong tay đang cầm đọc một bài luận văn, cô Trịnh nhăn mày: "Đừng tùy tiện động vào đồ của tôi. Tỉnh rồi thì đi đi!"
Oa Oa ngẩn người ngẩng đầu nhìn cô Trịnh, "Cô quen tôi sao?
Cô Trịnh tức xì khói đầu, "Bây giờ mới hỏi có muộn không hả? Không phải nhìn cô như thể quen biết tôi sao?"
"Tôi biết cô. Cô là giáo viên của học sinh tên Chu Sa."
Quả nhiên! "Chương Anh có quan hệ gì với mấy người?"
Oa Oa có chút ngạc nhiên nhìn cô Trịnh, không ngờ phản ứng của cô Trịnh lại nhạy bén như thế, cô ấy lắc lắc đầu, cô cũng không biết cô ấy không muốn nói hoặc cho rằng không nên nói. Cô Trịnh đi đến trước tủ tivi, rút điện thoại trong túi xách đưa cho cô ấy, Oa Oa nghi hoặc nhìn cô, cô bảo cô ấy ấn số điện thoại, "Tỉnh rồi thì đi đi! Gọi người đến đón cô."
Oa Oa lặng lẽ nhìn cô, cô Trịnh nói địa chỉ đón người. Oa Oa ấn mấy số điện thoại, vệ sĩ không thấy cô ấy, vô cùng khẩn trương, lòng như lửa đốt, anh em nhà họ Chu cũng biết chuyện cô ấy mất tích, cũng phái người đi giúp đỡ, nghe thấy cô ấy gọi điện thoại vô cùng mừng rỡ, biểu thị mấy phút nữa sẽ đến.
Oa Oa trả lại di động cho cô Trịnh, cô nhận lấy rồi tiện tay đặt lên bàn ti vi, "Cô đắc tội ai à? Hình như có người muốn mạng của cô." Cô Trịnh không muốn pha cà phê, đến bình nước rót cốc nước trắng, "Muốn uống không?"
Oa Oa lắc đầu, cúi đầu, "Vậy thì nhiều lắm. Thật ra cũng không cần."
Cô Trịnh sắc bén nhìn cô ấy, nhăn mày, "Cô sắp chết à?"
Oa Oa có chút sửng sốt nhìn cô, không ngờ cô Trịnh lại hỏi trực tiếp như thế, cô ấy ngẩn người một lúc lâu, gật đầu, "Có qua được mùa đông hay không cũng khó nói."
Cô Trịnh không có cảm giác đồng cảm, có sao nói vậy: "Vậy người muốn mạng của cô có chút tốn công. Vừa nguy hiểm vừa phí sức."
Oa Oa bất ngờ nhìn cô, sau đó bất đắc dĩ nhàn nhạt cười, "Đúng thế. Có lẽ bọn họ không đợi được nữa."
Cô Trịnh nâng mày, không nói. Đột nhiên bụng và cả cơ thể Oa Oa run lên. Cô Trịnh vội vàng đặt cốc nước xuống, tiến về phía trước hai bước đỡ lấy cô ấy, "Này, cô sao thế?"
Một lúc lâu, Oa Oa ngừng run rẩy, khẽ cong người chầm chậm ngồi xuống ghế sô-pha, "Tôi có thể ngồi thêm một lúc không? Lát nữa tôi sẽ đi."
"Tùy tiện!" Cô Trịnh dùng cốc giấy rót cho cô ấy một cốc nước đặt tới trước mặt, "Đây là nguyên nhân cô không sống được lâu nữa? Không thoải mái có thể nằm."
Oa Oa không động đậy, duy trì tư thế ôm bụng nhìn về phía trước, "Cảm ơn cô!"
"Không khách sáo!" Cô Trịnh nhìn dáng vẻ đau lòng của cô ấy, không nhịn được nói nhiều một câu: "Nhà họ Chương không phải rất nhiều tiền sao, không cách nào điều trị à?"
Oa Oa chậm rãi lắc lắc đầu, âm thanh mang theo chút run rẩy, "Trúng độc quá sâu, chỉ sợ... không giải được nữa."
Cô Trịnh không phải là người biết nói những lời an ủi "đừng lo lắng sẽ tốt lên", "ồ" một tiếng, không nói gì nữa. Được một lúc, cơn đau của Oa Oa dần dần lui đi, trên mặt "không có khí sắc con người" trở về trạng thái trắng bệch, cô Trịnh nhìn thấy khuôn mặt chỉ to mằng bàn tay của cô ấy, hỏi, "Cô tên là gì?"
"Uyển Uyển."
"Tên hay lắm."
Oa Oa khẽ nhếch khóe miệng, tuy biểu cảm không rõ ràng, nhưng cô có thể thấy được vui vẻ từ ánh mắt của cô ấy, vui vẻ giống như đứa trẻ được khen ngợi.
Không lâu sau, vệ sĩ của Oa Oa gọi điện thoại đến, nói đến rồi. Cô đưa cô ấy đến địa điểm đã hẹn, cô Trịnh đứng một bên nhìn mấy người vệ sĩ ôm lấy cô đi về chiếc xe dừng bên đường, trên mặt một người vệ sĩ còn dính băng cá nhân, hiển nhiên là bị thương trong lúc hỗn loạn. Oa Oa còn quay đầu nhìn cô, cô giả vờ như không nhìn thấy quay người đi. Đi được mấy bước lại có chút hối hận: Chu Sa có thể giải độc, hay là... gọi em ấy đến xem cô gái kia thế nào?