Chương 71:
Trên chuyến tàu hỏa từ Thanh Dương quay về Châu Thành, Chu Tú Mẫn cẩn thận ôm lấy bình gốm, tâm tình thấp thỏm không thôi. Buôn bán đồ cổ thật ra giống như một canh bạc, không chỉ cần nhãn quang tốt, còn cần vận may. Cô ấy không biết vận may của bản thân có thể kéo dài hay không, móc tiền từ túi người khác rất vui vẻ, nhưng móc tiền trong túi bản thân rất đau khổ, nếu chiếc bình này "ngộ nhỡ", nhất định lòng cô ấy sẽ đau như cắt. Cô ấy làm công ở cửa hàng của anh trai lâu như thế cũng biết phương pháp làm giả tinh vi thế nào, ví như chiếc bình gốm hoa bướm màu vàng đất này có những năm phương pháp có thể mô phỏng tương tự. Lúc đó quyết định móc tiền, hoàn toàn là vì "cảm thấy" bình gốm này rất được, cộng thêm Chu Sa ở bên cạnh, gan cũng to hơn, cho nên cắn răng mua về, sau đó mới cảm thấy bất an. Cô ấy cũng không cầm đến nhờ cô Trịnh giám định, chỉ có thể chờ đợi vận may của bản thân, hi vọng không mua phải đồ giả. Chu Sa không biết tâm tình của cô ấy, cô cảm thấy Chu Tú Mẫn làm gì cũng rất tự tin, bèn ngồi ở giường chuyên tâm đọc hai quyển sách liên quan đến Thanh Dương.
Chu Tú Mẫn về đến nhà, Chu Kính Nhân phát ra những tiếng thở dài khi nhìn thấy bình gốm rực sắc này, tâm tình thấp thỏm Chu Tú Mẫn mới được buông xuống. Cô ấy nhìn thấy ánh hào quang của tiền tỏa ra trước mắt, cuối cùng hai anh em sang tay với giá 380 nghìn tệ. Chu Kính Nhân hứa trong một tuần sẽ thanh toán đủ "tiền hàng". Chu Kính Nhân không biết Chu Tú Mẫn vốn chỉ định bán cho mình khoảng trên dưới hai trăm nghìn tệ, nếu biết bản thân hố mất 180 nghìn, mà còn vì một câu ngu ngốc của bản thân, có lẽ hắn sẽ cắn lưỡi tự tử. Nhưng hắn không biết, cảm thấy cái giá này "miễn cưỡng có thể", ôm lấy bình gốm vui vẻ đi tìm người mua. Trước khi đi còn cảm thán hỏi một câu, "Con nhóc này, gần đây kiếm được không ít nhỉ?" Chu Tú Mẫn "thấy tiền sáng mắt", tính cách này nổi danh cả dòng họ, hơn nữa "không lợi không vui", ống bút lần trước cộng thêm bình gốm lần này, hắn thật muốn biết bản thân đã bị bóc bao nhiêu lớp, nhưng lại sợ biết được, sợ bản thân không nhịn được bóp chết con nhóc kia.
Chu Tú Mẫn than nghèo, "Không có, nghèo chết mất. Mua cái thứ này xong thẻ ngân hàng cạn đáy rồi. Anh! Em nhìn vừa ý một cái túi, có thể mua tặng em không?"
Chu Kính Nhân: "..." Chu Kính Nhân nhanh chân đi mất.
Vài ngày sau, Chu Kính Nhân thanh toán hai trăm nghìn vào tài khoản của Chu Tú Mẫn, sau đó lại qua hai ngày, chuyển hết số tiền còn thiếu. Chu Tú Mẫn vừa nhận tiền liền chuyển tám mươi nghìn vào tài khoản của Chu Sa, Chu Sa nói cậu lại chuyển tiền cho mình làm gì, Chu Tú Mẫn nói, cho cậu dùng, mình kiếm được tiền, mình nuôi cậu. Chu Sa bất đắc dĩ cười cười, không nói gì. Cô không muốn tranh luận với Chu Tú Mẫn, cô biết Chu Tú Mẫn đối tốt với mình, cũng không nói lại được cô ấy, để tiền ở tài khoản của cô cũng được, không dùng cũng không sao, dù sao cô cũng không cần tiêu đến.
Chu Tú Mẫn đang hạnh phúc trong biển tiền, chưa được bao lâu thì cô Trịnh đến tìm cô ấy, bảo cô ấy đến làm việc cho Đại Trịnh, trong lòng Chu Tú Mẫn nổi lên dông bão, nhưng trên mặt vẫn giả vờ điềm tĩnh, "Nhưng em phải đến cửa hàng giúp đỡ anh trai rồi ạ!" Chết cũng không đi. Chu Tú Mẫn nhớ tới sự "hung tàn" của Đại Trịnh, liền sản sinh ra dũng khí "nơi nào có áp bức nơi đó có phản kháng", cho dù có là giáo viên hướng dẫn tương lai của bản thân, cũng không thương lượng.
Cô Trịnh thản nhiên, "Ừm!"
Hả? Cái này...
"Vậy em phải vất vả rồi!"
Tan vỡ! Cô Trịnh nghe không hiểu tiếng người sao? Chu Tú Mẫn sắp nổi giận, "Nhưng..."
"Lần trước phát hiện bảo vật ở Thanh Dương, Quốc gia sẽ lấy ra một phần làm kinh phí cho khoa và trường chúng ta, tôi vốn có thể đề nghị xuất tiền, tôi tính nghiên cứu đề tài 'Giám định thưởng thức và phân biệt đồ cổ', cần đến rất nhiều kiến thức, tôi định để em và Chu Sa làm trợ thủ, em có hứng thú không?"
Chu Tú Mẫn vội vàng thu lại mặt thối, khẽ cười, "Công việc của thầy Trịnh bao giờ thì bắt đầu ạ?"
Cô Trịnh rất vui vẻ thông báo thời gian cho cô ấy, Chu Tú Mẫn tỏ ý: Em biết rồi ạ, nhất định sẽ đến đúng giờ. Sau đó khách sáo tạm biệt, vừa ra đến cửa liền nghiến răng nghiến lợi tung quyền cước nguyền rủa Trịnh Quảng Quảng. Giáo sư Trịnh lại ở trong văn phòng cười đến thảnh thơi vui vẻ, hai cô học trò này thật thú vị. Thật ra cô Trịnh cũng nói với Chu Sa như thế, Chu Sa vì lịch học của giáo sư Liêu, giáo Sư Hà, còn đi làm thêm, thời gian bận rộn nên muốn từ chối, nhưng cô Trịnh chỉ cần ám thị "Chu Tú Mẫn rất muốn học thêm kiến thức về phương diện này", cô liền lập tức đồng ý. Chu Sa nghĩ cho người khác cũng không kì quái, khó là ở chỗ Chu Tú Mẫn, tính cách ích kỉ chỉ nghĩ cho mình như thế, cũng bắt đầu nghĩ thay người khác, khiến cô Trịnh có loại vui sướng "mình không nhìn sai người". Bóc lột người khác, thật là một loại cảm giác tốt đẹp. Nội tâm cô Trịnh sảng khoái duỗi eo, lấy ra một phần bài tập để sửa, ngay cả khi phê một cái xiên, trên mặt cũng khẽ mỉm cười...
Trước đó Chu Tú Mẫn không có thông báo với Chu Sa, nói gần đây tương đối bận, còn rất nhiều chuyện phải làm, Chu Sa nói cũng đúng, cho nên khi gặp được đối phương trước biệt thự nhà ở kiêm phòng làm việc của Đại Trịnh, hai người đều có chút ngẩn ngơ. Chu Tú Mẫn rất buồn bực: Cô ấy là học trò của cô Trịnh, cô Trịnh bóc lột cô ấy là chuyện đương nhiên, nhưng đến cả Chu Sa cũng không buông tha, độc ác quá. Kết quả sau khi hai người trò chuyện, Chu Tú Mẫn lại càng buồn hơn, có phải cô Trịnh cảm thấy bóc lột bọn họ không cần dùng tiền nên bóc lột đến sức cùng lực kiệt hay không? Đi theo giáo viên hướng dẫn như thế, tiền đồ của cô ấy thật sự có hi vọng chứ? Hối hận có còn kịp không? Chu Tú Mẫn biết Đại Trịnh rất hà khắc, da mặt Chu Sa lại mỏng, không khỏi làm công tác tư tưởng cho Chu Sa, hơn nữa còn cam đoan: "Nếu hắn dám mắng cậu, cậu cứ chạy đi, một mình mình đảm đương."
Chu Sa bật cười, "Không sao mà!"
Chu Tú Mẫn vẫn không yên tâm, tính cách của Đại Trịnh, lúc tức giận đến Phật Tổ Như Lai cũng không chịu nổi, "Nếu hắn mắng cậu, cậu đừng sợ, mình gánh cho cậu."
Chu Sa mỉm cười, đột nhiên nhích đến hôn một cái lên mặt Chu Tú Mẫn, "Ừm, cảm ơn cậu!"
Chu Tú Mẫn đỏ mặt, cảm thấy bản thân như một đứa ngốc lần đầu yêu đương, mà đối phương lại là cao thủ tình trường, không có sức phản kháng. Rõ ràng cái gì cũng làm rồi, chẳng qua là một cái hôn má, còn chưa chạm môi, tại sao tim lại đập nhanh thế chứ, mặt còn đỏ bừng. Không thể giải thích!
Có người đen mặt đến giết phong cảnh, "Hôn đủ rồi thì vào đi. Em là Chu Sa đúng không? Chu Tú Mẫn, em dẫn em ấy đi." Đại Trịnh đã nhìn mấy giây, nhưng hắn không có khái niệm nam nữ, cho nên nhìn thấy hai nữ sinh hôn nhau, cũng không có cảm giác gì đặc biệt, trong mắt hắn, người chỉ có hai loại: Có năng lực và không có năng lực. Ấn tượng của hắn với Chu Tú Mẫn là thông qua, cô Trịnh nói, người giống như hắn, có thể đánh giá "thông qua" đã là không dễ dàng gì. Đối với Chu Sa, đang đợi đánh giá. Hắn chỉ hi vọng em gái hắn cử người đến đều có năng lực thật sự, có thể giúp đỡ mới tốt, nếu không với lượng công việc gần đây của hắn, thật phiền phức.
Qua một tuần, Trịnh Bác Luân và Trịnh Quảng Quảng ăn cơm, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn nói với cô Trịnh: "Học sinh mặt rất trắng em điều đến ấy, hôn Chu Tú Mẫn."
Cô Trịnh: "... Anh nói tiếng Anh đi. Anh nói luyên thuyên quá, trực tiếp hỏi em xem hai người có phải một đôi không là được mà."
"Ồ, bọn họ là một đôi à?" Trịnh Bác Luân thuận nước đẩy thuyền tùy tiện hỏi một câu.
Cô Trịnh trợn mắt, không trả lời. Trịnh Bác Luân cũng không để tâm, tiếp tục nói: "Cái người trắng kia rất thông minh, hơn nữa có thể tùy ý ngược đãi, anh thích. Em ấy tốt hơn Chu Tú Mẫn, Chu rất hung dữ, có lúc còn dám mắng anh, hôm qua có một người bạn gọi điện đến hỏi anh 'bao nhiêu' trong 'Mùa đông có thể mặc được bao nhiêu thì mặc bấy nhiêu' và 'Mùa hè mặc được bao nhiêu thì mặc bấy nhiêu' có gì khác nhau, anh nói không khác nhau, em ấy liền nói với anh, 'Đại Trịnh, không phải em khinh bỉ thầy, nhưng thật sự em không nhịn được nữa rồi, thầy không hiểu cũng đừng dạy hư người ta được không?' Không phải là cùng một chữ sao, có gì khác biệt chứ? Thật là kì quái!" Trịnh Bác Luân nói mang theo chút bực tức, cô Trịnh lẳng lặng đỡ trán, nghiêm túc nói: "Khi nào về em sẽ nghiêm túc phê bình em ấy." Sao có thể trực tiếp làm tổn thương anh cả trình độ Ngữ văn không nổi hai mươi điểm của cô Trịnh thế chứ, quá không tôn trọng người ta rồi. Phải phê bình, hung hăng phê bình.
Trịnh Bác Luân hài lòng, "Tốt lắm!"
Chu Sa vì công việc của Đại Trịnh nên cũng xin nghỉ việc làm thêm. Ngoài thứ bảy chủ nhật cô phải đi học với giáo sư Liêu giáo sư Hà, thời gian còn lại hai người cũng coi như cùng đến cùng đi: Buổi sáng Chu Sa mang đồ ăn cho Chu Tú Mẫn, buổi trưa cùng ăn cơm, ăn xong đến phòng tự học ở trường. Bởi vì bận rộn với Đại Trịnh, hai người không đủ thời gian học hành, chỉ đành hi sinh thời gian ngủ trưa để bù lại, vừa tan học, liền nhanh chóng chạy đến nhà Đại Trịnh. Đám sinh viên cùng lớp đều nói: Từng giao chiến với sống chết (chỉ sự kiện bị nhốt trong hang động), hai người sắp dính thành một thể rồi.
Sự kiện bị nhốt trong hang, vẫn là câu đố trong lòng bọn họ, rất nhiều người quay về đều tính toán tìm nguyên nhân và các khả năng từ mọi góc độ, nhưng cuối cùng chỉ có thể quy về phương diện "thần bí", tuy đáng sợ nhưng tuyệt đối là một trải nghiệm và kí ức khó quên suốt một đời. Điều đáng tiếc duy nhất là, quay về chưa bao lâu, có hai bạn học lại tự nguyện thôi học, nghe nói lí do là: Không có cách nào tiếp nhận được loại cảm giác khủng khiếp khi bị áp bức cận kề cái chết. Đám sinh viên đều cảm giác cách nói này có chút khoa trương, tuy không thoải mái cũng rất sợ nhưng cũng chưa đến mức độ này, nhưng mỗi người một chí hướng, cũng không nói được gì, trường học cũng không níu kéo, trực tiếp phê chuẩn. Đám sinh viên tuy không nói gì, nhưng trong lòng đều hiểu, dù có lí do uyển chuyển hơn đi nữa thật ra chung quy cũng là: Sự yếu ớt của bọn họ không đủ để kiên trì theo đuổi đam mê. Trường học cũng hiểu điều này, cho nên cũng không níu kéo. Vô thức tự hỏi lương tâm: Có một ngày thật sự đối diện với cái chết, tôi có dám nói tôi không hối hận không?
Trong lòng mỗi người đều lưu lại một dấu hỏi chấm.
Bọn họ hỏi Chu Sa: "Lớp trưởng, cậu có sợ không?"
Chu Sa nói: "Không sợ. Tôi thích khảo cổ."
Bọn họ rất ngưỡng mộ, kiên định có lúc cần tới dũng cảm và trí tuệ chống đỡ, lớp trưởng bọn họ có dũng cảm cũng có trí tuệ, khiến người ta ngưỡng mộ. Dũng khí và trí tuệ của bọn họ thì sao? Vẫn là một dấu hỏi.
"Chu Tú Mẫn thì sao?" Bọn họ hỏi.
"Sợ chứ!"
"Ồ!" Đám người thở phào, thì ra bên cạnh cũng chỉ là một người bình thường như mình, thật tốt.
"Nhưng cậu ấy ở đây tôi không sợ nữa."
Mọi người: "..." Ân ái đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi!
Bọn họ cũng không biết Chu Tú Mẫn và Chu Sa bận rộn cái gì, chỉ đoán là đi làm thêm các thứ, cảm giác hai người rất cố gắng, khiến người ta rất ngưỡng mộ, lại cảm thấy: Tại sao mình lại kém cỏi như thế, game gủng, yêu đương đi chết đi, mình phải cố gắng.
Hai người không biết "đau khổ" của bọn họ đã tạo ra cơn lốc thế nào với đám người kia, mỗi ngày cố gắng nhẫn nhục khi bị Đại Trịnh ép buộc làm việc và ngược đãi ngôn ngữ, mỗi ngày phải làm việc tới rất muộn. Chu Tú Mẫn thường xuyên than vãn: Mình phải làm đến chết mất! Có lúc nhìn thấy Chu Sa bò ra bàn cũng có thể ngủ được, đau lòng đến chết. Chu Tú Mẫn tìm cô Trịnh, tỏ ý một mình cô ấy có thể hoàn thành công việc, không cần Chu Sa, để Chu Sa không phải đến làm việc cho Đại Trịnh nữa.
Kết quả cô Trịnh trực tiếp nói: Anh tôi nói nếu em có thể ứng phó được, còn có thể tăng thêm việc cho em.
Chu Tú Mẫn: ...
Ác quỷ!
Hai anh em nhà này là ác quỷ không có tính người.
Chu Tú Mẫn căm hận quay về.
Thế là hai người đi đi lại lại giữa trường học và biệt thự của Đại Trịnh đến đờ đẫn, tuy trình độ Ngữ văn của Đại Trịnh tương đối kém, nhưng học vấn thật không phải bày ra cho đẹp. Đồng thời nghiên cứu mấy công trình lớn, tình hình như vậy, còn có thế thỉnh thoảng dành thời gian mắng bọn họ mấy câu, Chu Tú Mẫn cảm thấy hắn rất lợi hại. Chu Sa rất kính phục hắn, "Nếu mình lợi hại như thầy thì tốt."
Chu Tú Mẫn mắng cô: "Người như thế có gì mà tốt, cậu bận như thế, ai ở bên mình? Không muốn!
Để thuận tiện, Chu Tú Mẫn đã mượn anh ba chiếc xe tiện cho bọn họ đi học đi làm. Có rất nhiều người nói Chu Tú Mẫn khoe khoang, nhưng cô ấy cũng không thèm để ý đến bọn họ, có bản lĩnh thì đằng ấy cũng khoe khoang đi, lẽ nào vì để khiêm tốn, cô ấy nhất định phải đi xe buýt, vừa không tiện vừa tốn thời gian? Hay là phải cố ý đi chiếc xe cũ nát? Xe rẻ nhất của anh cô ấy cũng là BMW được chưa? Thần kinh, để ý đến các người mới ngốc.
Kết quả trường học lưu truyền tin đồn rất kinh khủng, nói cô và Chu Sa thế này thế nọ, nói Chu Sa càng khó nghe hơn, không biết làm sao tin đồn truyền đến tai đám Chu Thanh Hà. Đám Chu Thành Hà cũng không để ý, chỉ là hiếu kì, hỏi Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn nói thần kinh, cùng bạn đi làm thêm mà thôi, nữ sinh tốt với nhau là đồng tính à, vậy chúng ta chơi với nhau bao lâu rồi? Nói cho Chu Thanh Hà không há nổi miệng, tóm tại bọn họ cũng không để ý, nên không gặng hỏi. Sau đó bọn họ nghĩ trăm phương nghìn kế để tìm được ảnh của Chu Sa, nói cô rất xinh đẹp, rất xứng đôi với cô ấy, đủ các thể loại, khiến Chu Tú Mẫn nghẹn lời, nhưng trong lòng thầm có cảm giác giải thoát. Cô ấy không có ý che giấu, chỉ là cảm thấy không cần thiết, đó là chuyện riêng của cô ấy, cô ấy thích ai vốn không liên quan đến người khác, chuyện của cô ấy và Chu Sa, người khác cũng không quản được. Xã hội này không phải ai cũng giống nhau, dù có cởi mở hơn cũng vẫn có áp lực và kì thị, trước khi cô ấy chưa thể hoàn toàn độc lập, không cần thiết phải đối đầu với gia đình và xã hội.
Cho dù như thế, Chu Sa cũng không quá thuận tiện, có lúc về quá muộn ảnh hưởng đến người khác, một lần hai lần còn có thể hiểu, nhiều lần khiến người ta phản cảm. Chu Sa lại là người thông minh mẫn cảm, trong lòng rất buồn phiền, Chu Tú Mẫn vui vẻ: Cái này có gì khó chứ, đến ở cùng mình đi!
...
*Từ "bao nhiêu" được sử dụng là đại từ trong câu "Mùa đông có thể mặc được bao nhiêu thì mặc bấy nhiêu".
Từ "bao nhiêu" được sử dụng là cụm tính từ trong câu "Mùa hè mặc được bao nhiêu thì mặc bấy nhiêu". Chính xác câu này có nghĩa "Mùa hè mặc ít bao nhiêu thì mặc ít bấy nhiêu"