Chương 64:
Kết thúc hội nghị, các giáo sư khác lần lượt lên đường về nhà. Nhóm Chu Sa thì không. Bọn họ đổi sang một khách sạn năm sao khác. Cô Trịnh dùng hết sức lực dày vò cậu em trai, năm người, bốn phòng xa xỉ, ngay cả Chu Sa cùng Chu Tú Mẫn cũng có phần. Chu Tú Mẫn nằm trên chiếc giường kingsize trong căn phòng khách sạn hào hoa, thoải mái lăn qua lăn lại hai vòng, hít thở cũng thật thoải mái, nói, mình yêu cô Trịnh, cô Trịnh là người tốt. Chu Sa ngồi bên cạnh cười cười nhìn cô ấy, lặng lẽ nhớ lại lúc trước, không biết có người nào đó ngày ngày hung dữ chê bai người nhà họ Trịnh không nhân đạo, cô Trịnh thủ đoạn độc ác như thế nào...
Thôi bỏ đi, những thứ đó đều là đám mây bay qua, chiếc giường rộng lớn, sô-pha thoải mái, bàn làm việc trong căn phòng xa xỉ này, còn cảnh biển vô tận ngoài kia mới là tất cả.
"Cô Trịnh thật không tiếc gì." Chu Sa cảm thán một câu, khách sạn này vô cùng xa hoa, chỉ nhìn cảnh tượng nguy nga tráng lệ ngoài sảnh chính cũng đủ để người bình thường dừng bước.
"Không không không!" Chu Tú Mẫn nằm trên giường, một tay nâng đầu, một tay còn lại khẽ lắc lắc ngón trỏ biểu thị cô ấy không tán thành, "Đây gọi là mượn hoa kính Phật, cái này mình hiểu nhất." Chuyện này chính là chuyện cô ấy giỏi nhất, ví dụ như, người ta tặng quần áo cho cô ấy, cô ấy lại tặng Chu Sa, ô, không, đây là chuyện trước đây rồi, sau này cô ấy sẽ mua quần áo thật đẹp thật hợp cho Chu Sa.
"Ngày mai phải đi ghi hình, mình căng thẳng quá."
"Căng thẳng cái gì? Cậu xinh đẹp như này, chắc chắn sẽ rất ăn ảnh."
Chu Sa thẹn thùng đỏ mặt, "Không phải đâu, là vì sẽ được nhìn rất nhiều bảo vật."
"Ha!" Chu Tú Mẫn phì cười, nằm trên giường quay người lại, đến ôm lấy eo cô, "Chu Sa ngốc của mình, sao cậu có thể ngây thơ thế chứ..." Cô ấy buông cô ra, đi đến tủ lạnh tìm đồ uống, "Cậu muốn uống gì không?" Chu Sa lắc đầu, Chu Tú Mẫn vẫn chọn một chai trà xanh đưa cho cô, Chu Sa chỉ đành nhận lấy, Chu Tú Mẫn nói, "Dù sao bọn mình cũng không phải trả tiền, đừng lãng phí. Làm gì có nhiều bảo vật thế chứ, không chừng đều là rác. Ai cũng có lòng muốn giàu sau một đêm, nghĩ đến đồ trong nhà mình sẽ là bảo vật gì hay đó đều cảm thấy thật tốt, sau đó lại nghĩ bản thân sắp mua được một căn nhà rồi chăng, cho nên đem đủ các thứ đồ linh tinh đến. Cho dù sau cùng hi vọng bị dập tắt cũng không sao, chẳng qua là họ thích thế, ngược lại chỉ vất vả cho chúng ta thôi. À, không biết chúng ta có được trả tiền công không nhỉ, nếu được trả tiền lại còn tiền phòng, chà, chúng ta thật sự kiếm được khoản lớn rồi."
Chu Sa nói, không đâu, mình cảm thấy được ở căn phòng xa xỉ như thế đã là lợi dụng người ta, Chu Tú Mẫn cũng không quan tâm, tóm lại lần này chiếc ống bút kia cũng đủ cô ấy kiếm một khoản kha khá. Có thì coi như thêm hoa trên gấm, ai chẳng muốn kiếm nhiều tiền, không có cũng không sao.
Tối hôm đó, mọi người ăn cơm cùng Trịnh Bác Anh – cậu ba nhà họ Trịnh, em trai của cô Trịnh, cũng chính là ông chủ Trịnh. Cậu ba Trịnh rất sợ ở chung với những người "có học thức", đặc biệt là chị hai, nhìn thôi mà đã thấy tê da đầu. Nhưng xét về công hay tư cũng không thể tránh được bữa cơm này, cậu ba Trịnh vốn muốn nhờ vả vợ, nhưng bà vợ thường ngày hung dữ giỏi giang của cậu da đầu cũng tê tái, sống chết lấy cớ "ngày mai chương trình bắt đầu rồi, bận lắm, còn rất nhiều chuyện phải làm", nhất quyết không chịu đi. Cậu chỉ đành mặt dày mày dạn cô độc xuất trận, cả buổi tối làm ra vẻ cung kính, cho dù cô Trịnh có nói gì, cậu đều vâng vâng dạ dạ, cộng thêm vô số cái gật đầu. Có khi cô Trịnh nói cá ướp muối còn sống, chắc chắn cậu cũng không do dự tán thành. Bộ dạng đáng thương vội lau mồ hôi đó khiến Chu Mỹ Đích vừa đồng cảm vừa thương hại, đồng cảm thì không cần nói, đó chính là trải nghiệm của bản thân khi tiếp xúc, thương hại là thương hại đối phương, thương hại chính mình, thương hại cậu ba còn phải sống dưới sự lộng hành của cô Trịnh rất nhiều năm nữa.
Nghĩ thôi mà không nhịn được muốn rớt nước mắt đồng cảm thay bản thân, quả nhiên thành công phải trả giá, cậu ba còn chưa thành công, trước tiên phải trả rất nhiều rất nhiều "cái giá", u oa u oa rơi trên đất, tự tôn, kiêu ngạo, kiên trì, thời gian...
Đó đều là những thứ phù du trong mắt cô Trịnh, phù du, mục đích của cô Trịnh chính là tùy tiện giẫm đạp cậu ba.
Nhưng cô Trịnh thỉnh thoảng còn rất có ích.
"Chu Tú Mẫn, ống bút của em có muốn lên sóng không?"
Chu Tú Mẫn sửng sốt nhìn cô Trịnh.
"Không phải em muốn bán ống bút đó cho anh trai sao, lên tivi, được chuyên gia nhận định đánh giá, không phải anh trai em càng sảng khoái chi tiền hơn sao?"
Người cùng nghề. Chu Tú Mẫn không chút do dự: "Lên ạ!"
Ban đêm Chu Tú Mẫn nằm mơ nhặt được tiền, một con đường nhỏ quanh co rải đầy tiền, rất nhiều rất nhiều, cô ấy lấy một chiếc bao tải lớn, nhặt hết một đường, tiền không có điểm dừng. Cuối cùng trời sáng, còn chưa nhặt xong nên gấp gáp, không biết vì sao trời sáng liền gấp gáp, có lẽ trong mơ thiết lập trời sáng không thể nhặt tiền nữa. Cô ấy hét to, "Chu Sa, nhanh đến giúp mình", sau đó tỉnh dậy, xoa xoa, bọc tiền bên cạnh cũng không thấy đâu, thất vọng quá, buồn bã quá, đau thương quá.
Cô ấy kể cho Chu Sa nghe, Chu Sa buồn cười gần chết, Chu Tú Mẫn quả là buồn cười quá, đáng yêu quá. Chu Tú Mẫn hư hỏng đánh cô, u oa khóc, "Cậu còn cười được, người ta buồn muốn chết. Đều là tại cậu, không nhặt giúp người ta..." lại còn làm như thật. Chu Sa cười sặc sụa, ôm lấy cô ấy an ủi, thì thầm, còn hôn lên miệng nhỏ của cô ấy...
Sáng sớm hôm sau, bọn họ xuất phát. Mười giờ chương trình ghi hình, bọn họ muốn đến trước chuẩn bị một số công việc cùng nắm bắt tình hình trường quay. Chu Mỹ Đích cũng hứng thú đi theo bọn họ. Giáo sư Liêu và cô Trịnh muốn chờ tới nửa tiếng trước khi ghi hình mới đến. Công việc của Chu Sa và Chu Tú Mẫn rất đơn giản, chính là sau khi các chuyên gia giám định bước đầu, liền phát số ghi thứ tự, bọn họ ở trước đài truyền hình ghi lại tên các món đồ, miêu tả đơn giản ngoại hình của chúng, cùng câu chuyện của chủ nhân muốn phát biểu về món đồ kia. Cũng không tính là công việc phức tạp, chỉ là tương đối bận rộn, nhưng có thể rèn luyện nhãn lực, trình độ văn học. Chu Tú Mẫn sớm đoán được chương trình này – liên quan đến tiền – hấp dẫn được mọi người, nhưng không ngờ lại nổi tiếng đến vậy, vừa đến trước cửa đài truyền hình, liền nhìn thấy dòng người như như sông như biển kia, may mà sớm đã có nhân viên căng dây đỏ để những người đến "giám định bảo vật" xếp hàng. Hai người vô thức nhìn Chu Mỹ Đích, chỉ thấy Chu Mỹ Đích sớm đã bị mê hoặc, tiếc rẻ không thể hòa vào "biển bảo vật" bên ngoài kia. Hai người nhìn nhau, lặng lặng cười, giáo sư Chu thật là... phì phì!
Đến 8 rưỡi, đài truyền hình chính thức tiếp nhận đăng kí giám định bảo vật của mọi người. Người đăng kí chia làm hai tổ A và B, Chu Tú Mẫn ngồi cùng một vị giáo sư xa lạ làm công việc ghi chép. Chu Mỹ Đích hăng hái muốn đến "tiền tuyến chiến đấu", Chu Sa làm trợ thủ của ông. Kinh nghiệm của Chu Mỹ Đích phong phú, ánh mắt lợi hại, chỉ nhìn một cái là có thể phát hiện xấu tốt thật giả, nhưng ông có tật xấu, chính là nhìn thấy đồ tốt liền lưu luyến không nỡ buông tay, làm liên lụy nghiêm trọng đến công việc ghi chép. Mỗi lần Chu Sa đều phải nhắc nhở, ông mới bứt rứt trả cho chủ nhân, ông cảm thán "đây là đồ tốt" khiến chủ nhân của nó thích thú không thôi, hận không thể nhào đến "chụt" hôn ông hai cái. Nếu ông không nói gì, chủ nhân đồ vật bối rối bất an, không biết đồ của mình tốt hay xấu hay bình thường đến mức không đáng mấy đồng. Nếu không thuộc "đồ cổ", ông lại uyển chuyển khách khí an ủi người ta, "Tuy giá thị trường không được bao nhiêu, nhưng đồ mình thích, thì nên cất giữ cho tốt." Ông là người nổi tiếng nhất ở hiện trường, sau đó có người nhận ra đây là vị giáo sư rất nổi tiếng, rất nổi tiếng, thế là rất nhiều "chủ nhân bảo vật" lặng lẽ, lặng lẽ di chuyển đội hình, xếp sang hàng phía bên ông để tìm kiếm một sự yên tâm hoặc là chết tâm.
Chu Tú Mẫn lợi dụng công việc, đem đồ của mình lên "top 8", làm ăn cũng giống như dựng vợ gả chồng, nên phải chú ý, "8" đại diện cho sự phát đạt. Chắc chắn cô ấy sẽ bóc lột được anh trai.
Mười giờ, chuẩn bị đến giờ ghi hình. Quy tắc chương trình rất đơn giản, hai tổ giáo sư, mỗi tổ ba người, cuối cùng mỗi tổ thảo luận rồi cử đại diện đưa ra đánh giá thật giả, cùng giá cả trên thị trường hiện nay, sau đó đánh giá đồ thật, cuối cùng chủ nhân lên sóng đem đồ về, đài truyền hình đồng ý công bố số điện thoại liên lạc của chủ nhân để thuận tiện có người muốn mua đến giao dịch.
Chu Tú Mẫn sớm đã tiết lộ tin tức cho anh trai, bảo hắn chuẩn bị mấy giờ xem kênh nào chương trình gì, chắc chắn sẽ mang đến bất ngờ cho hắn. Chu Kính Nhân kì quái, bất ngờ gì chứ? Chu Tú Mẫn quyết không nói, nói ra thì còn gì thú vị nữa chứ, dặn đi dặn lại hắn nhất định, tuyệt đối phải xem. Chu Kính Nhân, mẹ Chu, bà nội Chu đoán mò: Chắc không phải con nhóc đi dự hội nghị cùng giáo viên được lên tivi chứ, tìm chúng ta để khoe khoang? Thế là đúng giờ, cả nhà vây quanh tivi, ngay cả cậu ba Chu Kính Thanh cũng hiếu kì về nhà, một nhà ngồi trước màn hình tivi chuẩn bị xem cô gái kiêu ngạo nhà họ huênh hoang.
Trước khi đến lượt mình, Chu Tú Mẫn lại gọi điện cho Chu Kính Nhân, xác nhận hắn đang đem, có cả anh ba, mẹ và bà nội cùng xem mới yên tâm. Đến lượt ống bút của cô ấy, Chu Tú Mẫn ngồi dưới hàng ghế khán giả, tuy sớm đã biết đây là đồ thật, nhưng cảm giác ở đây không giống nhau, còn kích động hơn tối hôm nghe được đến "chợ ngầm", trái tim "thìch thịch" loạn nhịp mất khống chế. Cô ấy vô thức nắm lấy tay Chu Sa, móng tay đâm vào thịt cô cũng không biết, sau đó phát hiện, nhìn thấy vết móng tay mình hằn trên da cô, "Sao cậu không gọi mình?"
Chu Sa nói, không sao mà, mình sợ làm phiền cậu. Chu Tú Mẫn ngại ngùng cười cười, "Lần này kiếm được 'món hời', sao có thể không kích động chứ? Chúng ta chia đôi, sau đó đi du lịch." Chu Sa nói, đều là của cậu, cậu có nhãn quang tốt, liên quan gì đến mình? Mình cũng không cần. Chu Tú Mẫn trợn mắt với cô, "Sao lại không cần chứ, lúc đó không phải vay tiền cậu mới đủ sao? Không có tiền của cậu cũng không mua nổi, đây gọi là 'công bằng'." Sau đó còn buông ra một câu "Được rồi, đừng ồn, đừng làm phiền mình cảm nhận cảm giác 'giàu sau một đêm'." Vấn đề kết thúc ở đây.
Giám định xong rồi! Món đồ quý giá, hàng thật, giá thị trường khoảng 70 đến 100 nghìn tệ, hơn nữa vì quý hiếm, còn có thể hét giá cao hơn. Chu Tú Mẫn đợi chuyên gia đánh giá xong, lên khán đài nhận hàng về, bởi vì cô ấy xinh đẹp, dẫn chương trình còn cho cô một cảnh quay cận cảnh, cho nên, một nhà họ Chu ở nơi ngàn dặm xa xôi đều nhìn thấy rõ ràng trong mắt em mình, con mình, cháu mình đang hiện ra kí hiệu tiền $.
Chu Kính Nhân: "..."
Chu Kính Thanh cười đến đau bụng, Chu Tú Mẫn, con hồ li nhỏ này quả thật rất thú vi. Ha ha! Chu Kính Nhân hung hăng trợn mắt với hắn. Chu Kính Thanh cười trên nỗi đau của người khác, "Anh cả, chi tiền thôi!" vui vẻ suốt một đường rời đi.
Chu Kính Nhân nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng biết nguyên nhân tại sao Chu Tú Mẫn muốn hắn "bắt buộc phải xem" rồi. Hắn liền gọi điện đến cho em gái, hỏi: "Nói đi, mày muốn bán bao nhiêu?"
Chu Tú Mẫn mặt mày rạng rỡ, hỏi ngược lại: "Anh tình nguyện ra giá bao nhiêu? Bên em có nhiều mối lắm."
"..." Chu Kính Nhân nổi lên cả ý định muốn ăn cô ấy, bọn họ thật sự là anh em ruột sao? Thật sự con bé không phải được nhặt về à? Còn chưa thấy cô em gái nào ngay đến cả anh trai ruột thịt cũng không buông tha thế này...
"Một giá, năm chục."
"Sáu chục, không kém hơn."
"..." Chu Kính Nhân rống lên, "Chu Tú Mẫn, mày nên đổi tên thành 'Chu lóc da' đi!"
"Thôi đi. Đừng tưởng em không biết anh qua tay một cái là kiếm được năm sáu chục nghìn. Cái giá hời thế này anh kiếm đâu ra? Chưa nghe nói à? 'Còn có khả năng tăng giá', sáu chục đã là cái giá ưu đãi tình thân cho anh rồi, anh cho rằng em không thể bán cho người ngoài với cái giá này à? Lỗ mất mấy chục em còn không nói, anh trả thêm một chục mà càu nhà càu nhàu, anh có ý gì chứ, anh còn là đàn ông không? Tìm một ông nhà giàu họ 'Lưu' nào đó, nói đây là câu chuyện của ông chú Lưu vương nhà họ, tác phẩm của tổ tiên đương nhiên không do dự mà cất giữ, nói qua nói lại, không chừng còn có thể bán được hai ba trăm nghìn, anh giả vờ đáng thương cái gì?" Chu Tú Mẫn bắn như súng liên thanh.
"..."
Chu Kính Nhân bại trận. Chu Tú Mẫn hưng phấn làm một chữ 'V' hạnh phúc với Chu Sa đang che miệng đứng nghe cô ấy nói chuyện điện thoại.
Ba ngày sau, bọn họ quay trở lại Chu Thành. Ngồi khoang hạng VIP. Bên người còn rất nhiều quà cáp đặc sản của "đài truyền hình" gửi tặng.
Ba ngày làm việc kết thúc, cô Trịnh đưa cho mỗi người một phong bao đỏ, "Cầm đi. Tiền cực khổ."
Chu Tú Mẫn và Chu Sa đồng thời cảm ơn, "Cảm ơn giáo sư Trịnh!"
Cô Trịnh bình thản, "Đừng khách sáo, không bóc lột nhà tư bản cũng uổng."
"..." Chu Tú Mẫn lặng lẽ đồng cảm với cậu ba Trịnh, có một người chị thế này, quả là áp lực rất lớn.
Vừa về nhà, phì phì, không tệ, còn nhiều hơn tiền làm thêm, hai nghìn tệ, hai người gộp vào, bốn nghìn, là một món thu nhập dồi dào.
Cảm giác thật là... Nhìn ra mây trắng ngoài cửa sổ, Chu Tú Mẫn uống một ngụm nước hoa quả của chị tiếp viên hàng không xinh đẹp vừa rót cho, thoải mái nằm xuống...
"Very good!"