Chương 60:
Theo cách nói của đám sinh viên lớp Khảo cổ: Tiếng hét của "đàn anh đàn chị" còn chưa hết nhiệt, học kì đã kết thúc rồi.
Khảo cổ là một môn học gian nan và phức tạp, không có ai dám lười biếng, lịch học nhẹ nhàng hơn năm nhất, nhưng học tập còn căng thẳng hơn năm nhất, đặc biệt là, hai người trong lớp rời đi, loại cảm giác căng thẳng này càng hiện rõ trước mắt: Một năm học mới đến, lớp bọn họ thiếu mất hai người, mới đầu còn cho rằng được nghỉ ít nên không nỡ rời nhà, sau đó mới biết, bọn họ được trường học khuyên thôi học, các giáo sư cũng nhất trí hai người đó không thích hợp học khảo cổ. Một người quay về học lại cấp ba, một người chuyển khoa. Đám sinh viên đều có cảm giác "giết gà dọa khỉ", thế nên chỉ đành quyết tâm cố gắng, không cầu mong giống như lớp trưởng giỏi giang đến nghịch thiên, ưu tú đến gai mắt như Chu Tú Mẫn, trước tiên là nên an toàn tốt nghiệp trước đã. Nếu không thật sự yêu thích, ai muốn thi vào ngành học gian khổ khó khăn như thế? Nên không thể để bản thân "đứt gánh giữa đường".
Cho nên, lớp Thư họa đều nói: Chúng ta thật hạnh phúc, lớp Khảo cổ khổ chết mất.
Đám sinh viên Khảo cổ khổ chết cuối cùng cũng chào đón kì nghỉ chính thức đầu tiên, có lẽ suy nghĩ đến căng thẳng áp bức mà năm nhất phải chịu, trường học bất ngờ không sắp xếp bất kì "hoat động ngoại khóa" nào. Đám học sinh được sự chứng thực của Chu Mỹ Đích, giáo sư Trịnh và các giáo sư giảng viên khác khẳng định "Không có sự kiện gì đột ngột phát sinh? Vậy em đặt vé đây." Cuối cùng yên tâm tìm về với mẹ. Xuất hiện tình huống đó cũng là vì, đám sinh viên bị "bất ngờ" quen rồi, đột nhiên bình thường như vậy, thật không thoải mái. Theo cách nói của Phương Tranh: Nghĩ đến tiền vé máy bay năm ngoái mà tim vẫn còn chảy máu.
Nghỉ hè Chu Sa vẫn phải đi học, từ một tuần một buổi biến thành hai buổi, buổi dạy Thực vật của thầy Hà không đổi, vẫn chỉ học vào chủ nhật. Thầy Hà Văn Triệu là một nhà thực vật học nổi tiếng, đặc biệt vô cùng am hiểu dược tính và về dược lí của thực vật. Vì ngành nghề của mình mà ông yêu mến thời Tấn, hơn nữa giáo sư Liêu quyền uy cũng nghiên cứu Tấn, hai người được một giảng viên giới thiệu mà quen biết, vừa quen mà đã như thân. Hà Văn Triệu vô cùng kính phục sự bác học của giáo sư Liêu, ông vốn là người rất tự kiêu, quen biết giáo sư Liêu lại càng sâu sắc cảm nhận được đạo lí "người giỏi còn có người hỏi hơn", vì thế nên vô cùng kính trọng giáo sư Liêu. Việc dạy học cho Chu Sa không phải Hà Văn Triệu tự nguyện, mà là giáo sư Liêu đề nghị, ông cũng đọc luận văn của Chu Sa cũng rất hứng thú, chủ yếu là vì ông cũng hiếu kì về người lọt vào mắt xanh của Liêu Cảnh Hưng là người thế nào, thế là đồng ý. Kết quả vừa gặp, vô cùng yêu thích, cô nữ sinh hòa nhã yên tĩnh này thậm chí còn mang theo chút ngại ngùng này lại có kiến thức sâu rộng về thuốc độc, vượt xa dự tính của ông, khiến ông yêu thích không thôi rồi sâu sắc cảm nhận: Thầy Liêu quả là biết chọn người. Ông nói với giáo sư Liêu: "Tôi cảm thấy em ấy không giống người bình thường, người bình thường không thể có kiến thức thuốc độc toàn diện như thế được."
Giáo sư Liêu thản nhiên trả lời ông: "Trước nay tôi không nhận học sinh bình thường."
Hà Văn Siêu: "..."
Hà Văn Siêu nghẹn lời, quả nhiên Liêu Cảnh Hưng tự kiêu tự cao hơn thần, còn ông là người phàm khiêm tốn.
Phía Chu Tú Mẫn, kì nghỉ hè trôi qua được một nửa, cô ấy lại nặng trĩu thêm gông xiềng, bận bịu không ngơi nghỉ, công việc chỉnh sửa tài liệu giày vò tinh thần tiêu hao thể lực cuối cùng cũng hoàn thành. Mẹ Chu hoảng hốt: "Sau con lại gầy đi nhiều thế?" Chu Tú Mẫn lẳng lặng "rơi lệ": Cho Đại Trịnh rồi – trong lòng Chu Tú Mẫn đặt biệt danh cho Trịnh Bác Luân. Cô Trịnh vẫn là cô Trịnh, với giáo viên hướng dẫn của mình, cô ấy không dám bất mãn quá nhiều, nhưng Đại Trịnh, mẹ khỉ! Chu Tú Mẫn phỉ nhổ với Chu Sa: Ai muốn giảm béo thì đến làm việc cho Đại Trịnh đi, mười ngày sau đảm bảo giảm được mười cân.
Chu Tú Mẫn nắm trong tay tiền công không tính nhiều cũng không tính ít, cảm giác sức nặng ngàn cân, đây đều dùng máu và nước mắt đổi lấy, hu hu, cô ấy từ giờ sẽ không dám mua đồ linh tinh nữa.
Trịnh Bác Luân cũng coi như nói tiếng người – Chu Tú Mẫn cảm thấy như thế - "Làm việc tốt lắm. Lần sau lại hợp tác nhé!"
Chu Tú Mẫn kìm lại đôi chân đang kích động muốn bỏ chạy và gào lên trong lòng một vạn câu "em không muốn", lịch sự đáp lại: "Cảm ơn, tạm biệt thầy!" cảm thấy bản thân đã đạt tới cảnh giới cao nhất của sự giả gối.
Ra khỏi biệt thự văn phòng kiêm nhà ở của Trịnh Bác Luân, Chu Tú Mẫn cảm thấy trời xanh mây trắng nắng vàng khiến tâm trạng thật tốt, cô ấy bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào để thả lòng vui vẻ trong kì nghỉ hè. Cô Trịnh giống như oan hồn gọi điện đến: "Công việc hoàn thành chưa?"
Chu Tú Mẫn cắn răng, rõ ràng đối phương không nhìn thấy như vẫn nặn ra "nụ cười khẽ": "Vâng!"
"Chúc mừng em. Về thu thập hành lí, ngày mai dẫn em đi họp ở Thiên Tân."
Chu Tú Mẫn cảm giác trời đất điên cuồng, chúc mừng? Lăng trì chứ? Cô ấy kìm nén "kiên nhẫn" chờ đợi tiếp theo, sau đó... không có sau đó. Cô Trịnh phong cách quyết đoán như cũ, thông báo xong, "cạch" một tiếng cúp điện thoại.
Chu Tú Mẫn hóa đá!
Người nhà họ Trịnh này chuyên đến để đối phó giày vò cô ấy sao?
Chu Tú Mấy không nhịn được "a a a" kêu lên, khiến mấy chú chim đang đậu trên cây bên đường hoảng sợ. Phát tiết xong, cô ấy gọi điện thoại cho Chu Sa, cô ấy nhất định phải tìm một người để phỉ nhổ. Chu Sa nhẹ nhàng mang theo vui vẻ, "Tú Mẫn... Mình đang muốn gọi điện cho cậu..."
"Chu Sa! Mình muốn điên rồi. Người nhà họ Trịnh kia có phải bị bệnh không... A a a! Đại Trịnh dày vò mình xong lại đến lượt cô Trịnh. Một cuộc gọi thông báo, không giải thích cái gì, liền nói muốn đưa mình đi Thiên Tân họp, họp cái gì chứ, mình cũng đâu phải thư kí, đưa mình đi làm gì, lẽ nào để mình ghi chép hội nghị? A! Chu Sa mình điên rồi. Mình còn muốn đi chơi cùng cậu mấy hôm nữa."
"Tú Mẫn, mình cũng đi Thiên Tân!"
"Chu..." Chu Tú Mẫn vốn muốn làm nũng "oa oa", kêu lên một cái liền khựng lại, "Cái gì?" Âm thanh của cô ấy rất chói tai, mang theo một cảm giác không chắc chắn "có phải mình đang bị ảo giác không?"
"Giáo sư Liêu nói đưa mình đi Thiên Tân họp, tiện để mình hiểu biết về "thành phố quỷ" nổi tiếng ở Thiên Tân. Mình đang muốn gọi điện thoại cho cậu, kết quả cậu đã gọi đến rồi. Cô Trịnh cũng tham dự hội nghị này, vậy chúng ta có thể ở cùng nhau rồi." Âm thanh của Chu Sa tràn ngập mừng rỡ vui vẻ, Chu Tú Mẫn ngẩn ra.
Nói như vậy, thật là... phần thưởng? Che mặt, nhưng cô Trịnh nói như thế, đáng nghi quá.
Cho nên, thật ra cô Trịnh đã biết cái gì?
Người nhà họ Trịnh thật là "quỷ quái không thể lường" mà! Chu Tú Mẫn sâu sắc cảm thán, tiếp tục vui vẻ, go go go, a let let go!
Ngày hôm sau, buổi chiều tại sân bay. Chuyến bay thẳng đến Thiên Tân, cùng đi còn có Chu Mỹ Đích, còn về tiền vé máy bay là tiền riêng của các giáo sư, hay là tiền công, không nói cũng biết!
Chu Mỹ Đích nhìn thấy hai vị giáo sư "bỏ trai dẫn gái" vô cùng khinh bỉ: Nực cười! Rồi lại u oán: Bắt nạt người!
Cô Trịnh nhìn thấy Chu Tú Mẫn dùng ánh mắt "rốt cuộc giáo sư đang nghĩ gì" nhìn mình, thản nhiên cười cười, nói, "Hai đứa ngồi cùng nhau đi!" đến nhà khách được sắp xếp "chính thức" ở Thiên Tân lại nói, "Hai đứa ngủ cùng nhau đi!"
Tuy điều này là đương nhiên, nhưng không biết tại sao, lời nói từ miệng cô Trịnh, lại có một mùi "hàm súc thâm sâu", Chu Tú Mẫn nghẹn rồi.
Cô Trịnh thật là một người quỷ quái... nhìn thấu lòng người, sâu không thể lường.