Chu Sa Nhiễm

Chương 121




Chương 121: Cái chết và đường sống
Chu Sa đoán không sai, đám mặt sẹo quả thật đã xảy ra chuyện. Đám người đó có mấy người chảy máu không ngừng, mùi máu tanh nồng nặc thu hút ngày càng nhiều rắn ăn xác vô cùng mẫn cảm với mùi máu, dù có tránh được một lần hai lần, nhưng cũng rất nhanh chóng bị đuổi theo. Bọn chúng đói khát mệt mỏi đan xen, lại phải cực khổ ứng phó, đến cuối cùng bị chặn lại ở một căn phòng nhỏ.
Trong đám người đó, trừ Lão Tam và Thu Bình vốn xảo quyệt và nhanh nhẹn, hai cuộc "chiến đấu" lúc trước luôn đứng ở phía sau không bị thương, còn lại những người khác hoặc ít hoặc nhiều đều bị thương, mà bị thương nghiêm trọng nhất là đầu đinh, số lượng rắn công kích hắn nhiều nhất, mười mấy con rắn to nhỏ cùng lúc nhào về phía hắn. Hắn tránh được một con nhưng không cản nổi hai con, không bao lâu, trên đầu hắn treo đầy rắn, giống như nàng Medusa trong truyền thuyết, nhưng hắn không có thân hình yểu điệu hay khuôn mặt xinh đẹp như nàng, chỉ có thể hình dung hình dạng lúc này của hắn thật khiến người ta ghê tởm. Răng nanh của những con rắn kia đều có độc, cắm lên chỗ bị thương hút máu, chất độc dần ngấm vào cơ thể hắn, thần trí hắn dần dần mơ hồ, động tác lại như phát điên, đám người kia chỉ biết lo thân mình, cũng không để ý đến, cho dù nhìn thấy, cũng chỉ cho là hắn đang "ngoan cường giết địch". Tuy Lão Tam và Thu Bình bị ba con rắn nhỏ bò lên người, so với những người khác coi như bình an vô sự, nhưng cũng đều hoảng loạn vì bị đám rắn vây nhốt trong căn phòng này, dùng vũ khí trong tay không ngừng chém giết những con rắn trên người và xung quanh, dính không ít máu của chúng, nên đã thu hút không ít những con rắn khác nhìn chằm chằm bọn chúng. Mặt sẹo và Jack cùng Lão Trương cũng không khác là bao, hai người phía sau càng hung hăng hơn, một đám người chiến đấu với một đám rắn.
Bên này lúc Lão Tam kéo con rắn đang bò lên cổ hắn vứt đi, vô tình nhìn thấy "một thân đầu rắn" của đầu đinh, thiếu chút nữa đã nôn mửa, quá kinh tởm. Mà lúc này đầu đinh đã rơi vào trạng thái hoang tưởng nghiêm trọng không điều khiển được bản thân, hắn không biết dáng vẻ của bản thân lúc này dọa người tới mức nào, đồng đội của hắn nhìn hắn kinh hãi, hắn chỉ cảm thấy lạnh lẽo không nói thành lời. Dòng nước biển sâu khiến hắn sắp đông cứng lại, hắn khó khăn hướng về bên bờ, nhưng không ngờ đó là cạm bẫy ma quỷ được bố trí sẵn, hắn trượt chân rơi vào hố bùn sâu, hố bùn đặc tràn vào mắt tai mũi miệng của hắn, hắn sắp ngạt thở rồi. Hắn khổ sở giãy giụa cầu một con đường sống, nhưng ma quỷ độc ác trên tường lại cười lạnh lùng quan sát hắn, hắn tức giận lại sợ hãi, nghĩ không sống được nữa sẽ kéo người chết cùng, thế là dốc hết sức lực còn lại nắm lấy vũ khí trong tay, xà beng, nhào về phía ma quỷ.
Hắn không biết đó là mặt sẹo. Mặt sẹo đứng cách hắn không xa, đang bận đối phó với đám rắn trên người cùng đám rắn khắp bốn phương tám hướng đang muốn nhào vào gã, nào có rảnh rỗi quan tâm người khác, càng không màng tới suy nghĩ của đầu đinh, không ngờ bị người ta hung hăng đánh vào lưng gã. Gã nhào về phía trước hai bước, thiếu chút nữa đã ngã nhào ra đất, gã chỉ nghĩ có người nhân lúc hỗn loạn muốn cướp ba-lô của gã, tức giận đến cực điểm quay đầu, nhưng nhìn thấy đầu đinh cầm xà beng hung hăng nhào qua đây, bộ dạng như muốn gã chết, tình hình nguy cấp, đương nhiên mặt sẹo không muốn chết, thế là không do dự rút súng dắt sau lưng cho đầu đinh một viên đạn.
"Pằng!"
Đầu đinh ngã xuống, dòng máu tươi trào ra lập tức thu hút vô số rắn ăn xác, ngay đến cả những con đang ăn thịt đồng loại cũng bỏ qua đồ ăn bên cạnh, điên cuồng nhào qua. Chỉ một cái chớp mắt, đầu đinh bị đám rắn dày đặc chồng lên, trên người không còn một chỗ hở, rồi càng có nhiều rắn bò qua như chia nhau một bát canh, rắn chồng rắn, một tầng lại một tầng. Cảnh tượng đó, không chỉ khiến người ta kinh tởm, càng khiến người ta hoảng loạn. Những người khác đầu tiên hoảng hốt vì hành động độc ác của mặt sẹo, sau đó là kinh tởm, mà mặt sẹo, lại lóe lên suy nghĩ về đám rắn đang điên cuồng nhảy bổ lên người đầu đinh, nhưng gã cũng không kịp nghĩ nhiều, nhân lúc rắn ít, không mau chóng thoát thân thì còn đợi lúc nào? Gã hét lên, "Còn không mau chạy đi", còn bản thân đã nhanh chân chạy trước, những người khác đang ngẩn ra cũng vội vã nhanh chóng chạy theo. Mặt sẹo có đáng sợ, cũng không đáng sợ bằng những con rắn kia.
Bọn chúng chạy sang một căn phòng khác, căn phòng này đương nhiên cũng có rắn, nhưng số lượng ít hơn căn phòng ban nãy rất nhiều, bọn chúng cũng dễ dàng đối phó hơn. Suy nghĩ ban nãy của mặt sẹo lại hiện lên, vừa nãy đang bị công kích không nghĩ được nhiều, bây giờ có thời gian phải nghiên cứu tỉ mỉ, quả nhiên là Lão Trương và Jack bị tập kích nhiều nhất, mà bản thân, A Bình, Lão Tam hiển nhiên ít hơn nhiều. Trong lòng gã có tính toán: Chỉ sợ những con rắn đáng chết kia mò đến vì ngửi thấy mùi máu, muốn thoát khỏi bọn chúng, có lẽ chỉ có thể bỏ lại hai tên này, hơn nữa, bớt đi hai người, lương thực cũng thoải mái hơn rất nhiều. Tuy gã cũng không muốn chia cho Lão Tam, A Bình, nhưng một mình gã lực mỏng, đương nhiên không đuổi kịp bọn quỷ ranh kia, một mình gã sợ là không nên chuyện, vì để ổn định bọn chúng, cũng nên chia một ít cho bọn chúng. Trên mặt gã không có biểu cảm, nhưng trong lòng đã quyết định: Đợi đến lần sau gặp phải bầy rắn, sẽ xử lí đám kia để thu hút đàn rắn.
Bọn chúng đã không phân biệt nổi đâu là đông tây nam bắc, chạy loạn suốt hai mươi phút đồng hồ, cũng không biết đã chạy đến đâu, điều duy nhất khiến bọn chúng vui mừng chính là gặp càng ít rắn hơn, sau đó chỉ còn lại một hai con đơn lẻ, cuối cùng bọn chúng chịu không nổi nữa, quyết định vào một căn phòng nghỉ ngơi. Mặt sẹo coi Lão Trương và Jack như vật hiến tế, đương nhiên không tình nguyện lãng phí lương thực chia cho bọn chúng, đối diện với mấy cặp mắt đói khát, gã quanh co, nhưng trong tình thế bắt buộc – đương nhiên gã cũng đói rồi, nhưng cũng không thể để những người khác giương mắt nhìn gã ăn uống một mình – cộng thêm nghĩ đến tên Jack tốt xấu gì cũng từng cứu mạng gã, tử tù trước khi chết còn được ăn no một bữa, thế là nhịn đau chia cho tất cả mọi người một chút đồ ăn nước uống. Ăn xong, đương nhiên phải tiếp tục lên đường. Chiếc đèn pin duy nhất của bọn chúng chính là chiếc trong tay mặt sẹo, đèn pin đã yếu dần, ánh sáng chỉ có thể chiếu đến dưới chân gã, không cách nào chiếu sáng người trước mặt. A Bình đi phía trước thô lỗ hỏi một câu, không có đồ chiếu sáng sao, tối thế này đi thế nào? Lão Trương nghĩ đến chiếc điện thoại mình nhặt được, mò ra đưa cho hắn, A Bình phát hiện điện thoại có đèn pin chiếu sáng, liền mở ra, ánh sáng bỗng nhiều lên trông thấy, mặt sẹo mắng mỏ lời cằn nhằn của bọn chúng, giục bọn chúng đi nhanh, trong lòng A Bình đã bất mãn với mặt sẹo, đáp lại một câu, "Không có đèn đi thế nào được?" Nửa câu sau còn chưa kịp nói, đột nhiên cảm nhận được mùi tanh xông đến, hắn không kịp nghĩ nhiều, ý thức nghiêng người tránh đi, đúng lúc đèn pin chiếu lên một con rắn lớn, đang há to miệng nhào về phía bọn chúng. Tất cả bọn chúng hoảng hốt, thảo nào không nhìn thấy rắn nhỏ, thì ra đây là địa bàn của con rắn này, bọn chúng vội vàng chạy, con rắn lớn kia cũng khẩn trương đuổi theo, tuy con rắn này to xác, nhưng không hề chậm chạp, bọn chúng hoảng hốt chạy loạn như vậy, chỉ sợ nhanh chóng bị nó đuổi kịp. Mặt sẹo cắn răng, cố ý lùi lại phía sau, từ sau lưng cho Lão Trương một phát súng, Lão Trương trúng đạn, không thể tin nổi chầm chậm quay đầu, trong ánh sáng yếu ớt, đương nhiên hắn không nhìn rõ biểu cảm của mặt sẹo, chỉ nghe thấy âm thanh lạnh lùng của gã:
"Lưu lại hắn ở đây dụ rắn!"
Lão Trương ngã xuống, tiếng bước chân vội vàng đi xa, chẳng ai nhìn Lão Trương một cái, không phải những người khác không sợ, nhưng ai nấy đều muốn thoát thân, quan tâm nhiều chuyện như thế làm gì? Chỉ là trong lòng bọn chúng đều hiểu rõ, vì muốn thu hút con rắn to kia, mặt sẹo có thể hi sinh Lão Trương, không biết khi nào sẽ đến lượt bọn chúng, từ đó mà nổi lên phòng bị và ý định phản bội, trong đó, đặc biệt là Lão Tam, hắn vội vàng nhìn sang Thu Bình, không ngờ đối phương cũng nhìn hắn, bọn chúng có thể nhìn ra suy nghĩ tương đồng trong mắt đối phương, thế là, trong lòng hai người đều có tính toán: Mặt sẹo nhất định phải chết, nếu không bọn chúng cũng đừng mong sống.
Bên này, đám mặt sẹo mang theo đủ các loại tâm tình vội vã chạy thoát thân, bên kia nhóm Chu Sa cũng không dễ dàng gì, chỉ là so với đám mặt sẹo, hiển nhiên là dễ thở hơn chút.
Đám rắn dày đặc bên này khiến Chu Tú Mẫn run lên không ngừng, nào còn sức lực chỉ huy, hung hăng xuống tay. Chu Sa vừa an ủi cô ấy vừa quan sát tình hình xung quanh, nhìn thấy đám rắn đột nhiên "hưng phấn", tốc độ bò cũng nhanh hơn rất nhiều, liền biết chắc chắn đám mặt sẹo xảy ra chuyện rồi, nếu không đám rắn cũng sẽ không vội vàng như thế. Mùi thuốc nước bên người bọn họ cũng không cầm cự được bao lâu, nên chỉ cần gặp một ít rắn nhỏ cũng sẽ vội vàng rời đi. Chu Tú Mẫn hỏi: "Cậu biết mộ chính nằm ở đâu không?"
Chu Sa không khẳng định trả lời: "Mò rồi sẽ biết."
Chu Sa đã nói như thế, Chu Tú Mẫn cũng không còn lời nào, thế là bỏ lại đám rắn kia vội vàng rời đi, cùng nhau bắt đầu hành trình thoát thân của bọn họ. Cũng có thể vì mùi thuốc trên người bọn họ, cũng có thể là vì Chu Sa ở đây, tuy suốt dọc đường đám rắn kia nhìn chằm chằm bọn họ, nhưng bất ngờ là chúng không dám "ra tay", cho nên nhóm bọn họ cũng tính là "xuyên qua trăm ngàn con rắn, không con nào dám động vào", nhưng suốt dọc đường phập phồng lo sợ, tình hình cũng không quá ổn. Chu Tú Mẫn sắp muốn nôn, cô ấy cảm thấy sau này bản thân chắc chắn sẽ gặp ác mộng, còn Giang Viễn Lâu và Béo thề thốt: Sau này sẽ không ăn thịt rắn nữa.
Cứ đi như vậy hai mươi phút, cuối cùng bọn họ cũng cắt đuôi được đám rắn ăn xác đáng sợ kia, chứng cứ chính là: Bọn họ không nhìn thấy rắn nữa.
Giang Viễn Lâu cảm động sắp khóc. Bọn họ lại đi thêm mười phút nữa, hắn đề nghị nghỉ ngơi một lát, mệt rồi, đói rồi, vừa nãy trốn trong "vòng Kim Cô", Chu Sa đề nghị ăn chút gì đó, vấn đề là bốn phía đều có đám rắn bò dày đặc nhìn chằm chằm bọn họ, làm sao có thể nuốt được? Bọn họ đều bội phục tinh thần thép của Chu Sa, thật sự cô không cảm thấy thế sao? Cô không thấy sợ sao? Mọi người nghẹn lời nuốt không trôi, ngay đến cả cậu bé A Thanh cũng phỉ nhổ cô. Chu Sa nhìn thấy bọn họ không ăn, đương nhiên cũng ngại không ăn, thế là cả đám người bụng đói, mãi đến bây giờ mới có thời gian rảnh rỗi.
"Em nói xem, chúng ta cắt đuôi được đám người kia chưa?" Giang Viễn Lâu ủ rũ hỏi, một trận dày vò, đã sang sáng sớm ngày thứ hai, nếu không phải bị đám mặt sẹo đuổi giết, hắn thật muốn nhắm mắt ngủ năm ba phút, mệt chết mất. Hắn uống mấy ngụm nước, đưa cho Béo bên cạnh. Bây giờ lương thực ít đi nhiều, mọi người phải tiết kiệm, ví như hắn với Béo một chai, Chu Tú Mẫn và Chu Sa một chai, ông già và A Thanh một chai. Đồ ăn cũng thế, có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm, ai biết lúc nào mới có thể ra khỏi đây, nhưng không ăn cũng không được, không có sức, cho nên phải kiên trì không rơi vào tình trạng trống rỗng.
"Không biết nữa. Ở đây là đường thông, có lẽ lát nữa sẽ gặp lại." Giọng điệu Chu Sa cũng ủ rũ, cô thực sự lo lắng, nhưng lại nghe thấy những người khác muốn mắng cô: Mồm quạ đen!
Chu Tú Mẫn đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, "Bây giờ chúng ta đi tìm mộ chính? Mộ chính ở bên vách núi. Dưới vách núi là hang ổ của bọn rắn đúng không? Vậy không phải chúng ta..." Chu Tú Mẫn muốn nói mỡ dâng miệng mèo hay sao, nhưng không nói ra miệng, đương nhiên Giang Viễn Lâu và Béo hiểu, chỉ có ông già và A Thanh không hiểu, vách núi gì? Bọn họ nhìn Chu Sa, ông già cũng nhìn ra, tuy dẫn đoàn là cậu nam sinh nhìn cao to khỏe mạnh kia, nhưng thực tế đều nghe theo cô gái dưới lòng bàn chân có vết sẹo này. Mười mấy năm qua đi, lớn lên lại xinh đẹp thông minh thế này, lão vừa vui mừng lại vừa buồn rầu, rốt cuộc năm đó hắn cũng làm được chuyện tốt. Chỉ là tại sao bọn họ lại đến đây lấy da rắn ngàn năm? Lão có lòng muốn hỏi, nhưng không biết mở miệng từ đâu, chỉ đành im lặng, suy nghĩ về quá khứ và hiện tại.
Chu Sa lắc đầu, "Rắn ăn xác chỉ ăn thịt thối, năm đó hạ táng Tần Vương, đương nhiên có thú vật cúng tế cùng người trong cung bồi táng, nếu không có kế sách phòng ngừa, chỉ sợ ngay cả xác thịt của ngài cũng không giữ được. Cung điện ngầm này thiết kế đường lớn đường nhỏ cho rắn là vì tiện cho rắn chui vào tìm kiếm thức ăn, nhưng những đường rắn đó, thông ra ngoài không thông vào trong, đám rắn không vào được, cho nên nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Chu Tú Mẫn không hiểu tại sao lại thông ra ngoài không thông vào trong, không có lối vào sao? Không có lối vào thì bọn họ vào bằng cách nào, ra bằng cách nào?
Chu Sa do dự đáp lại nghi vấn của cô ấy: "Mình nghĩ bên trong có thứ gì đó ngăn cản đám rắn tiến vào, ví dụ như trên tường có bột thuốc, hoặc thứ gì đó khiến bọn rắn tránh xa."
Ông già đột nhiên nhỏ tiếng chen vào, "Có khả năng là thi dầu, nghe nói trước đây có loại người mang trên mình khả năng chống độc, đem thi thể của bọn họ luyện thành thi dầu, cộng thêm thuốc, đám rắn kia sẽ tránh xa mười dặm."
Chu Tú Mẫn cầm nửa chiếc bánh mì nghẹn lại, Chu Sa của cô ấy sẽ bị luyện thành thi dầu sao? Chu Sa cảm nhận được ánh mắt dị thường của cô ấy, kì lạ nhìn sang cô ấy, Chu Tú Mẫn buồn bã, không ăn nổi nữa, đem bánh mì nhét vào miệng Chu Sa, "Ông già, ông nghe ai nói đấy, xem phim kinh dị Thái Lan nhiều đúng không?" Thật ra cô ấy tin. Chuyện kì quái này, gặp nhiều rồi nên cô ấy dường như có chút tê dại. Ôi, cho nên nói, ý chí của con người, được luyện ra rồi.
Ông già cười khà khà, hỏi, "Cô gái, các cô muốn mảnh da rắn kia làm gì thế?" Cuối cùng cũng hỏi ra, dễ mở lời hơn tưởng tượng rất nhiều.
"Liên quan gì đến ông?" Chu Tú Mẫn vẫn ghi hận hành động biến thái nắm chân Chu Sa của ông già kia, nên cũng không khách sáo với lão.
Ông già cũng không để ý, giả vờ hờ hững nói, "Tôi từng nghe người ta nói về da rắn này, không ngờ có thật, mà lại thật sự tồn tại. Nghe nói da rắn này có thể giải độc, đúng không?"
Chu Sa kì quái nhìn lão, "Ông nghe ai nói thế?"
"Hì, một ông bạn già. Nhưng người bình thường không chịu nổi thứ này, cô gái, cô lấy về làm gì? Cô trúng độc sao?"
Chu Sa móc mảnh da rắn từ trong túi quần, kéo khóa ra, cũng không giải thích, chỉ khẽ nói, "Không!"
Ông già vẫn chưa buông ý định, nhìn chằm chằm cô, "Vậy cô muốn dùng làm gì?"
"Liên quan cái rắm gì đến ông?" Chu Tú Mẫn trợn mắt với lão, "Chúng tôi làm gì, còn phải báo cáo với người đi ké như ông sao?"
"Không phải, không phải, tôi chỉ hiếu kì muốn hỏi thôi." Ông già lại cười.
"Ông ơi, ông biết cũng nhiều ghê, vậy ông nói xem, da rắn này dùng thế nào?" Béo dịu dàng nói, nhận lấy mảnh da rắn trong tay Chu Sa, xé xé, nhưng lại dai chắc như sắt, hắn lấy con dao nhỏ ra rạch, cũng không lưu lại vết tích, hắn kì quái hỏi Chu Sa, "Em rạch xuống thế nào đấy?"
Ông già thở dài, "Xem ra cô gái này cũng là người trong nghề, mảnh da rắn này đạn không xuyên thủng, lửa nước không cháy không thấm, duy chỉ có đá vàng dính nước, nước nhập đá mở."
Giang Viễn Lâu nhìn Chu Sa rồi lại nhìn ông già, kì quái hỏi: "Không phải ông vừa nói nước lửa nước không cháy không thấm sao?"
Ông già méo mồm không nói. Chu Sa lấy lại da rắn bỏ vào túi quần kéo khóa lại, "Là nước của gỗ mun đen, lấy nó xoa lên mặt sau của da rắn, sau đó dùng đầu khoan có thành phần đá vàng là cắt được."
Mọi người "ồ" lên một tiếng, Chu Tú Mẫn kiêu ngạo, giày quân đội nhỏ nhà cô ấy thật sự quá hiểu biết.
"Tại sao chứ, tại sao lại dùng nước gì đó cộng thêm đá vàng thì có thể rạch được?" Giang Viễn Lâu không hiểu, Chu Tú Mẫn hừ hừ, "Đây không phải giống trời muốn mưa, con gái muốn gả sao, không có lí do. Đúng không?" Cô ấy trưng cầu nhìn Chu Sa, Chu Sa thật thà gật đầu, "Ừm!"
Giang Viễn Lâu: ...
Chu Sa lại nói: "Cái này thật sự em cũng không biết giải thích thế nào. Nếu nói chính xác, có lẽ là dựa vào thành phần hóa học nào đó. Chỉ là trước đây có người nói với em phương pháp này, em thử thôi. Rắn ăn xác sợ loại gỗ mun này, trước đây người ta vì muốn tránh cho đàn rắn vào mộ ăn xác người, đều trồng loại gỗ mun này trên núi hoặc xung quanh mộ, mãi đến sau này người ta mới trồng tùng xanh các loại làm tượng tưng. Đại khái là, dịch của cây gỗ mun có tác dụng tiêu hóa ăn mòn, mà đá vàng lại sắc bén cứng cáp, mặt da trong của rắn từng là nơi bảo vệ thịt rắn, thế nên sẽ mềm hơn mặt ngoài rất nhiều, cho nên ra tay từ bên trong sẽ dễ dàng hơn."
Giang Viễn Lâu nghe xong vẫn không hiểu, cuối cùng chỉ có thể thừa nhận lí luận "trời muốn mưa, con gái muốn gả" của Chu Tú Mẫn, không có cách nào giải thích lí luận này. Chuyện hắn muốn phỉ nhổ chính là: Nếu như cách này không có hiệu quả, không rạch được da rắn thì phải làm sao? May mà có hiệu quả, nếu không... hắn không dám tưởng tượng. Bây giờ phải nghĩ cách làm sao để ra ngoài. "Làm sao em biết ở mộ chính có đường ra?" Hắn tương đối muốn biết vấn đề này. Nếu bọn họ quay lại theo đường cũ, trước hết không muốn nhắc tới đám mặt sẹo, có lẽ còn dễ dàng hơn tìm một "đường ra" mà không rõ là đường nào.
Ông già đột nhiên chen miệng, "Chàng trai, cậu biết cung điện ngầm này có kết cấu thế nào không?"
"Kết cấu gì?" Ông già vừa mở miệng, liền thu hút được ánh nhìn của mọi người, trong đó có cả Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn mở miệng hỏi đầu tiên.
"Đây là kết cấu thủ thành, tục ngữ gọi là 'chỉ vào không ra'. Nếu là nhà của người bình thường, sẽ được là 'lộc vào không ra', kết cấu này tượng trưng cho việc tích trữ của cải của người giàu, nhưng mọi người nhìn bốn phía, còn có cửa sổ đúng không? Không có hơi thở, chính là cái chết, phù hợp với nhà của người âm, nhưng điều này không tốt lành với người đời sau, nên nhất định phải xây 'lỗ thoát khí', như thế mới phù hợp 'phong thủy'."
Vậy, lão muốn biểu đại điều gì? Mọi người mơ hồ nhìn lão, Giang Viễn Lâu không nhịn được, "Cho nên rốt cuộc ông muốn nói gì?"
"Cậu nói xem các cậu có phải xuống từ cái tháp kia không? Tháp đó, thật ra là đó chính là lỗ thoát khí, nhưng nơi đó chỉ có thể vào mà không thể ra, cho nên ngược lại, nhất định sẽ có một lỗ chỉ có thể ra mà không vào. Vậy mới phù hợp kết cấu này."
Tuy nhóm Giang Viễn Lâu cũng coi như là chuyên gia trong lĩnh lực của bọn họ, nhưng không tinh thông phong thủy, càng nghe càng thấy mơ hồ, thế là không hi vọng gì ở ông già nữa, nhìn sang Chu Sa. Chu Sa trầm ngâm một lát, mở miệng, "Thời cổ, người ta không lí giải được hình ảnh trong gương, luôn mang tâm trí hoài nghi sợ hãi với nó, cho rằng hình ảnh trong giương là một thế giới khác. Cho nên, từ rất lâu, gương chỉ được được dùng cho pháp sư, tà thuật. Pháp sư thông thạo âm dương, dùng gương soi đường, cho nên, thời cổ gương còn được gọi là "đường âm dương". Bên trên là đường âm, bên dưới đương nhiên sẽ có đường dương."
"..."
Giang Viễn Lâu thiết tha hỏi hai người đồng hành, "Mọi người nghe hiểu không?"
Béo lắc đầu, Chu Tú Mẫn gật đầu, "Hiểu rồi, chính là chúng ta cứ đi theo cậu ấy là được."
Giang Viễn Lâu và Béo: Loại lạc quan và tự tin mù quáng này... thật tốt!
Ông già cười gật đầu, "Cô gái này không tệ, hiểu biết rất rộng."
"Được rồi, không quan tâm đến 'âm dương quái khí' nữa, vấn đề là, chúng ta làm cách nào để tìm được mộ chính, tìm được 'đường dương' kia?" Giang Viễn Lâu hỏi, "Tại sao lại ở mộ chính, không phải nên là một tháp Phù đồ khác sao? Như vậy mới cân xứng." Hắn vẫn không hiểu.
Ông già không khách sáo, "Cậu muốn lên trời, trước khi lên lại muốn chạy một quãng xa rồi mới lên sao? Đây là ý nghĩa tượng trưng, hiểu không? Còn là người có văn hóa cơ đấy." Lời nói hiển thị khinh thường rõ ràng.
Giang Viễn Lâu lặng lẽ ngậm miệng.
Mỗi lần đi vệ sinh đều xảy ra chuyện, nên mọi người đều vô cùng cẩn thận, nhưng may mà lần này không sao. Mọi người lần lượt hoàn tất tiểu tiện, đều đứng dậy tiếp tục xuất phát, vẫn là Chu Sa dẫn đường, Chu Tú Mẫn đi phía sau, sau đó là ông già và A Thanh, Giang Viễn Lâu và Béo đi cuối cùng.
Bọn họ càng đi càng thuận lợi, loại "thuận lợi" này xuất phát từ trên người Chu Sa, lúc mới đầu cô còn chần chừ không biết quyết định thế nào, đến sau đó càng đi càng quen thuộc như sân vườn nhà mình nhắm mắt cũng có thể vượt qua, dường như không cần mò mẫm. Giang Viễn Lâu và Béo ngoài

1 2 »