Chu Sa Nhiễm

Chương 114




Chương 114: Bất ngờ
Cái gì gọi là "Có lẽ, nhưng em không biết", tách ra, rất dễ hiểu, mà hợp lại... sao lại cảm giác uyên thâm. "Có lẽ" biểu thị thừa nhận, tuy không chắc chắn, nhưng là kết cấu câu khẳng định, sau đó "không biết" lại là phủ định, trong ngữ pháp, hai lần phủ định bằng khẳng định, vậy một phủ định cộng một khẳng định thì bằng cái gì, ngoại trừ bằng sự uyên thâm của Triết học cùng sự chuyển động của não, Giang Viễn Lâu và Béo cũng không biết bằng gì. Bọn hắn bốn mắt nhìn nhau, im lặng, sau đó ánh mắt đồng loạt nhìn thẳng sang Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn lúng túng nhìn bọn họ, bực tức, "Em nào biết. Em cũng đâu phải con giun trong bụng cậu ấy, làm sao em biết được?"
Giang Viễn Lâu và Béo lại nói chuyện bằng ánh mắt: Nhưng em có thể hỏi em ấy!
Chu Tú Mẫn: ...
Chu Tú Mẫn buồn bực, các anh không thể hỏi sao? Nhưng não vẫn chỉ thị: "Bọn mình nghe không hiểu. Là ý gì chứ?"
Giang Viễn Lâu và Béo nhìn sang, tán dương bằng ánh mắt: Good job!
Chu Tú Mẫn: ... Đời sống của hai người này thật thiếu thốn, bây giờ là lúc nào rồi. Sau đó rất lâu, không có tiến triển gì, Chu Sa lại làm biểu cảm càng hoang mang, "Mình không biết. Mình cảm thấy mình nên biết chỗ này, nhưng mình không biết."
Được rồi, lại là một câu nghe không hiểu.
Chu Tú Mẫn triệt để tức giận, "Nói tiếng người."
Chu Sa hoang mang nhìn cô ấy, Giang Viễn Lâu tương đối có tính người, dịu dàng khuyên giải, "Hay là, bạn học Tiểu Chu, em nói những nghi hoặc, không thể giải thích, không nghĩ ra trong lòng của mình đi, để xem bọn anh có thể cùng nghĩ cách giải quyết hay không."
Chu Sa dùng ánh mắt hoang mang nhìn hắn, giọng điệu như người mộng du: "Em rất nghi ngờ chỗ này."
Được rồi, Giang Viễn Lâu cắn lưỡi, không chỉ em nghi ngờ, tất cả mọi người đều nghi ngờ, được chưa?
Giang Viễn Lâu nhìn sang hai người còn lại: "Chúng ta quyết định đi, ở đây tiếp tục lần mò chút gì đó, hoặc quay lại tiếp tục dò mê cung?"
Chu Tú Mẫn và Béo đang suy nghĩ, đột Nhiên Chu Sa ủ rũ nói: "Chúng ta lên trên đi, ở đây không thể có lối vào." Chu Tú Mẫn dường như phản xạ theo quán tính hỏi: "Tại sao, lối vào cũng không nhìn thấy." Cô ấy ngừng lại, "Nếu không phải đàn anh Giang vô tình động phải vuốt rồng, chúng ta cũng không thể vào đây. Ở đây có lẽ còn một số cơ quan bí mật nào đó mà chúng ta không biết."
Biểu cảm của Chu Sa vẫn mang theo một chút hương vị khiến người ta mơ màng, "Ở đây có nhiều cơ quan lối vào như thế, có khả năng là lúc đó xây dựng để hợp táng Trương Quý phi. Nhưng sau đó trong cung bị hỏa hoạn thiêu rụi, bản đồ cũng mất rồi, mà người biết tình hình cũng đã bị bồi táng, cho nên cuối cùng Trương Quý phi mới được chuyển đến an táng ở Quảng An. Không ai lại đặt quan tài ở lối vào mộ chắn đường cả."
Giang Viễn Lâu nghi hoặc, "Theo mức độ phức tạp, cứ cho là có bản đồ cũng không dễ đi vào, huống hồ cũng không phải chỉ có một hai người mang theo quan tài đi vào, có lẽ nếu tính cả người ngựa, độ khó càng cao."
Ánh mắt Chu Sa sáng lên, lập tức đáp lại: "Đúng rồi, cho nên em nghi ngờ chỗ này nhất định tồn tại một con đường dễ đi mà chúng ta không biết, không nghĩ ra."
Vấn đề là, cho dù là có, vậy con đường đó ở đâu? Bọn họ có thể tìm được không?
"Anh cảm thấy, có lẽ chúng ta nên từ tầng hai trực tiếp đi vào. Chí ít, nơi đó gần mộ chính nhất." Giang Viễn Lâu buồn bã.
Chu Tú Mẫn nâng mày, "Anh đang trách em sao?"
Giang Viễn Lâu vội lắc đầu, "Không."
"Bên trên nhất định không phải..." Chu Sa đang nói đột nhiên dừng lại, cả mặt "không thể nào" kinh hoàng thần bí, Chu Tú Mẫn đang muốn hỏi cô, bị Giang Viễn Lâu ngăn lại, có lẽ cô có linh cảm gì đó lóe lên, bị làm phiền sẽ không thể tìm về được. Chu Sa lục một quyển sổ trong ba-lô, bút đang kẹp trong đó, cô nhanh chóng vẽ ra hình thù đơn giản lên mặt giấy, "Mọi người xem, đây là gương, hình ảnh của gương." Giọng điệu cô mang theo hưng phấn, cô chỉ vào một điểm đại diện cho tầng trên của bản đồ, "Đây là nơi từ tầng hai tháp Phù đồ tiến vào, đây là chỗ chúng ta đang đứng." Cô chỉ lên một điểm đại diện cho tầng trên của bản đồ, "Tú Mẫn, cậu ấy... chú Hổ Tử có lẽ nhìn thấy căn phòng trân châu đá quý vàng bạc có lẽ là ở chỗ này, cho nên chú Hổ Tử cho rằng nếu căn phòng bày đồ bồi táng ở đây, vậy mộ chính cũng sẽ không xa. Nhưng thực tế là bọn họ đang ở đoạn này, đoạn này..." cô dùng đầu bút kéo một khoảng cách đại diện, "Gặp phải cơ quan nguy hiểm, giống như càng gần tim, những khu vực xung quanh càng mạnh, suy đoán của bọn họ cũng không sai, mộ chính có lẽ nằm gần đó, cho nên tương ứng..." cô dùng một đường thẳng đại diện phân cách cho tầng trên tầng dưới của bản đồ, "Chúng ta muốn tìm mộ chính, nên tìm nơi càng gần hơn so với chỗ này."
"Cho nên nếu là gương phản chiếu, phải là hướng ngược lại mới đúng. Đạo lí này nói không thông." Béo nghi hoặc.
"Đàn anh, giả thiết tình hình thế này: Anh đứng ngoài gương, trong gương chỉ có anh, anh đi đi đi lại trong gương, trong gương cũng chỉ có anh đi đi đi lại, hai bên đối diện nhau, có phải là mắt trái nhìn mắt trái, mắt phải nhìn mắt phải, tay trái đối diện tay trái, tay phải đối diện tay phải?"
"Em..." Béo cảm giác không đúng, trong đầu hắn tưởng tượng đến hình huống đó, đi đi đi lại trước gương, mặt dính mặt, ơ, Béo không may nghĩ đến những tiểu thuyết viễn tưởng liên quan đến người nhân bản, hơn nữa ở nơi âm u kì dị thế này... Béo run lên một cái, "Được rồi, đừng nói nữa, nổi hết da gà da vịt rồi, chỉ là anh cảm thấy ngược lại mới đúng, hơn nữa, tại sao nơi cần tìm không phải là tầng trên, mà lại là tầng dưới? Có lẽ người thiết kế cho rằng 'nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất' thì sao?"
"Nhưng lại không thể giải thích được sự xuất hiện của kiếm Tần Vương. Kiếm Tần Vương được phát hiện ở bên trên." Chu Tú Mẫn cũng không thể giải thích, nói ra nghi vấn của bản thân.
"Đường hầm hay thư tịch bị mất, có rất nhiều nguyên nhân, cũng có rất nhiều lí do có thể giải thích. Nhớ không, lúc chúng ta chưa thoát khỏi thành phố chết, cũng muốn quay lại đường cũ, có lẽ người đến đây, đã vào được mộ chính, lấy được kiếm Tần Vương, sau đó không tìm được đường ra, thế nên giống như chúng ta, quay về đường cũ. Nhưng người đó không cách nào vượt qua tầng một, thế nên tìm cơ hội sống ở 'cửa vào' tầng hai, hoặc là nguyên nhân gì đó thúc đẩy người đó tiến vào 'mê cung' tầng hai, mà sau đó không cách nào thoát thân, cho nên mới để chú Hổ Tử lấy được kiếm."
Chu Tú Mẫn sửng sốt nhìn cô cười, "Giày... Chu Sa, trí tưởng tượng của cậu cũng tốt phết nhỉ."
Chu Sa thẹn thùng cười, "Giáo sư nói, 'khoa học làm chủ, tưởng tượng bổ trợ', huống hồ không nhất định là tưởng tượng, cũng có khả năng là thật."
Béo và Giang Viễn Lâu: ...
Béo và Giang Viễn Lâu lặng lẽ không lên tiếng nhìn bọn họ, đây là tình nhân tán tỉnh nhau sao? Đúng không? Đúng không? Đây là lúc nào rồi? Cút!
"Cái đó..." Béo quyết định giết phong cảnh, hắn lặng lẽ cắt đứt hai người đang liếc mắt đưa tình, "Cho dù chỗ này mới là vị trí chính xác của mộ chính, vấn đề là, chúng ta làm cách nào để tìm vị trí? Lúc này chúng ta cứ mãi vòng quanh mê cung."
"Tầng giữa." Chu Sa dùng bút kẻ một đường ngang phân cách tầng trên và dưới, "Mọi người nhớ vách núi vứt thi thể không?" Cô vẽ một mũi tên ở nơi "cuối đường", sau đó vẽ một mũi tên vòng lên trên, "Chỗ này, ở chỗ này. Cô vẽ một vòng tròn trên đầu mũi tên, "Ở đây là nơi an toàn nhất, ba mặt vây quanh vách núi, một mặt khác... chính là chỗ chúng ta, mê cung trập trùng, cơ quan trập trùng, nơi đó, có thể nói là chắc chắn tuyệt đối. Cho nên, người lấy được kiếm Tần Vương, không thể rời khỏi nơi đó, chỉ có thể quay về đường cũ, cuối cùng đến tầng hai."
"Nếu có phương hướng rồi, vậy thì tốt rồi, chẳng cần vòng qua mê cung thôi sao? Đi, chúng ta đi, tranh thủ tìm được trống bỏi trước đêm nay." Béo cũng không có tinh thần làm tư thế "tiến lên", nói xong lặng lẽ xách ba-lô của mình đi về phía bậc thang. Chu Sa đi cuối, đi đến giữa cầu thang, cô lại quay đầu nhìn căn phòng đầy bức tranh đẹp đẽ kia một cái, sau đó không chần chừ rời đi.
Chu Tú Mẫn đứng trên khu đất bằng bằng đợi cô, Chu Sa kéo lấy tay cô ấy cười cười, nhỏ giọng dịu dàng nói, "Đừng sợ."
"Ừm!"
Cả một đường, hai người nắm lấy tay nhau không buông, Giang Viễn Lâu và Béo nhìn thấy lại lần nữa ngưỡng mộ đố kị: Tình nhân là gì chứ, thật đáng ghét! Đi chừng mười phút vòng qua mấy căn phòng trống, Chu Tú Mẫn đột nhiên nhớ ra một chuyện:
Cô ấy vẫn chưa đi xùy xùy!
Vừa nghĩ đến, cảm giác liền đến.
Cô ấy miết miết lấy lòng bàn tay Chu Sa, "Chu Sa, mình muốn đi tiểu." Cô ấy nói khẽ bên tai Chu Sa, sau đó nghĩ đến, chỗ này so với quãng đường... chỗ này dù sao cũng là "trong phòng", thế là, cảm giác... càng kì quái.
Chu Sa quay đầu, cũng có chút lúng túng, "Đàn anh, bọn em muốn đi tiểu, Hai người đến bên cửa đợi bọn em được không? Chu Sa chỉ ra cánh cửa trước mặt. Giang Viễn Lâu và Béo có chút lúng túng, gật gật đầu, thế là nhanh chóng bước ra cửa.
Chu Sa và Chu Tú Mẫn giãy giụa đi tiểu tiện xong, đi đến chỗ cửa ban nãy Giang Viễn Lâu và Béo đứng đợi, nhưng không thấy có ánh đèn, quét đèn pin một vòng lại một vòng, không nhìn thấy bóng người, Chu Tú Mẫn nhăn mày. Chu Sa muốn mở miệng gọi người, bị Chu Tú mẫn dùng tay ngăn lại, Chu Tú Mẫn cảm giác có gì đó không đúng, bình thường Béo và Giang Viễn Lâu thích đùa giỡn, nhưng ở đây, lúc này, chắc chắn sẽ không đùa giỡn. Cô ấy tắt đèn pin siêu sáng của mình và Chu Sa đi, dùng một chiếc đèn pin độ sáng yếu. Bên trong cánh cửa này lại có mấy cánh cửa, cô ấy kéo Chu Sa cẩn thận di chuyển dọc theo cánh cửa gần nhất với chỗ họ đang đứng, tìm kiếm trên mặt đất. Lúc đi đến cánh cửa thứ hai, nhìn thấy một tờ giấy trắng vứt lại, Chu Tú Mẫn nhặt lên, quả nhiên bên trong có hai viên thuốc xanh, cô ấy nhớ Giang Viễn Lâu đã chia ra, gói cùng một chỗ chỉ có thể là Béo vứt lại...
Chu Tú Mẫn kéo Chu Sa quay về cánh cửa đầu tiên, cô ấy nói nhỏ vào tai Chu Sa, "Ở đây... có người khác."