Chu Sa Nhiễm

Chương 111




Chương 111: Họa khởi tiêu tường
Trung Quốc có một cách nói liên quan đến tường rất nổi tiếng, chính là "họa khởi tiêu tường" (họa phát sinh từ nội bộ). "Tiêu tường" ở đây là chỉ bức tường sau cửa lớn hoặc đối diện cửa lớn trong cung điện của Quân vương cổ đại, có tác dụng làm bình phong, ngoài trang trí cho đẹp, ngăn cách ánh mắt thăm dò vào bên trong, còn có một cách nói mê tín khác, chính là có thể xua đuổi những du hồn dã quỷ tới làm hại chủ nhân. Người đời sau thường gọi là tường ảnh hoặc tường chiếu.
Sừng sững trước mặt Chu Sa và mọi người, chính là một mặt tường như thế, cao chừng năm mét, dài không đến hai mươi mét, dày chừng một ngón tay, mái hiên được áp dụng phong cách kĩ thuật xây dựng cao cấp nhất, bên dưới là cột đá chạm khắc tinh xảo, bên trên là mái hiên lưu ly màu vàng trong, giữa tường được trang trí du long ngoạn châu (rồng đùa chơi với trân châu), chạm khắc bằng tay, những con rồng vàng lớn nhỏ du ngoạn trong đám mây trắng với đủ các thứ thế khác nhau, khó đoán được số lượng. Vượt qua tường chiếu, thấp thoáng thấy được mái hiên cong cong như đang bay lượn giữa không trung. Vòng qua tường chiếu là một sườn dốc thấp có bậc thềm, trên sườn dốc, có một khoảng đất bằng, cuối khoảng đất này, là một cánh cửa đỏ rực hùng vĩ, bên trên có chiếc vòng ngậm trong miệng hổ được đóng đinh đồng cố định, hai bên cửa, mỗi bên có ba cột lớn, rồng cuộn từ chân đáy lên đỉnh, khí thế trang nghiêm hùng vĩ. Giang Viễn Lâu và Béo không chần chừ đi lên bậc thềm tìm kiếm. Chu Tú Mẫn vốn muốn theo sau, thấy Chu Sa không đi, liền do dự ở lại. Chu Sa nói cô phải quan sát tỉ mỉ bức tường ảnh này, khoảng cách cũng không dài mấy mét, tầm nhìn không bị hạn chế, sẽ không phát sinh chuyện gì, Giang Viễn Lâu và Béo cũng không có ý kiến.
Chu Tú Mẫn nhìn đồng hồ, cách sáu tiếng rưỡi từ khi bọn họ vào cung điện ngầm, lúc này bên ngoài ánh chiều đã chiếu rọi. Cô ấy rút một bình ước, uống một ngụm nhỏ làm ướt họng, không dám uống nhiều, nơi này không tiện đi vệ sinh. Cô ấy hỏi Chu Sa, "Cậu xem gì thế?" sau đó đưa nước cho Chu Sa, Chu Sa cũng uống một ngụm rồi đưa lại cho cô ấy, khẽ nói: "Tú Mẫn, cậu xem những con rồng kia có chỗ nào khác biệt không?"
Chu Tú Mẫn lắc đầu. Chu Sa chỉ vào một con trong đó, "Cậu nhìn đi, những con khác đều là du long, chỉ có con này là giáng long." (Du long: đầu rồng có xu hướng hướng lên trên. Giáng long: đầu rồng hướng xuống dưới)
Đó là một con rồng vàng nhỏ, đại khái vị trí của nó đối diện với khu đất bằng, nó không giống những con rồng ngẩng đầu lên trên, nó giương nanh hướng xuống dưới, vị trí không quá bắt mắt, hình tượng cũng không có gì nổi bật. Nếu không phải Chu Sa chỉ ra, để tự mình phân biệt những con rồng dày đặc cưỡi mây bay lượn ở đây, chỉ sợ Chu Tú Mẫn nhìn nửa ngày cũng không phát hiện ra.
"Cái này đại diện cho điều gì?" Cô ấy hỏi, Chu Sa lắc lắc đầu, "Mình cũng không biết. Chỉ là khác biệt, chắc chắn sẽ có ý nghĩa không giống nhau."
Chu Tú Mẫn lại nhìn thêm mấy lượt, có chút nghi hoặc, "Nếu là rồng ngoạn châu, vậy châu của nó đâu?"
Chu Sa ngây ra, sắc mặt khẽ biến đổi, Chu Tú Mẫn không phát giác, tự lẩm bẩm: "Không phải là cơ quan chứ?"
Đang suy tư, đột nhiên nghe tiếng Béo kêu lên, "Các đồng chí, ở đây có lối vào."
Chu Tú Mẫn vội vàng kéo lấy Chu Sa muốn đi, Chu Sa vẫn đứng bất động, Chu Tú Mẫn nghi ngờ quay đầu, "Chu Sa?" Chu Sa mới hoàn hồn, "ờ ờ" đáp lại hai tiếng, vội vàng nhấc bước đi theo.
Bước lên khu đất bằng, dựa gần với cửa lớn, vượt qua trám cửa, mới phát hiện hai bên cửa lớn còn giấu hai chiếc cửa ngách, bên phải đã bị bịt kín, bên trái bịt tượng trưng, ở giữa hai chiếc cửa ngách sơn đen lộ ra một khe hở giống như nửa con mắt của quái thú, nguy hiểm nhìn chằm chằm những người xâm phạm đến nó, so với cánh cửa bị bịt kín kia, càng khiến người ta hoảng sợ và căng thẳng hơn nhiều.
"Vào không?" Vẫn phải vào? Trong lòng Giang Viễn Lâu lại bắt đầu đưa ra lựa chọn.
"Vào!" Đáp lời vẫn là đồng chí Béo.
"Được!" Giang Viễn Lâu nghe lệnh thở dài, còn lựa chọn khác không? Bọn họ không phải thuyền chèo ngược dòng, không tiến thì lùi, mà là nhảy vào địa ngục, phải nhảy đến tận cùng.
Bọn họ đang nói chuyện, Chu Sa đã tiến lên phía trước hai bước đẩy cửa ra, cánh tay trắng bóc hòa vào cánh cửa gỗ đen đặc, dưới ánh sáng trắng đục chiếu lên, cho người ta cảm giác đẹp đẽ âm u kì quái. Khi cửa gỗ mở được một nửa, cột cửa phát ra một âm thanh "ồ", trong không gian yên ắng như thế chắc chắn khiến lông gà lông vịt của mọi người dựng hết lên. Trái tim Giang Viễn Lâu vô thức run lên một cái, cảm giác sợ hãi nhảy bổ lên, giống như đó không phải là một cánh cửa, mà là con quái thú, đang há mồm chờ nuốt bọn họ. Chu Sa lại không sợ, quay người đón lấy chiếc đèn pin vừa đưa Chu Tú Mẫn cầm hộ, bước chân vào trong. Chu Tú Mẫn căng thẳng nuốt nước bọt, đang muốn tiến bước, Chu Sa quay đầu lại, đưa tay ra giống như cảm nhận được nỗi sợ của cô ấy, "Tú Mẫn, đến đây!"
Chu Tú Mẫn không do dự đi lên. Đồng chí Giang Viễn Lâu và Béo tự nhiên đỏ mắt: Tình nhân cái gì chứ, đáng ghét!
"Bạn học Tiểu Chu dịu dàng quá, người ta cũng muốn được nắm tay!" Nội tâm Giang Viễn Lâu kêu ngao ngao, chỉ là điều này là không thể, trước tiên không nói đến sự dịu dàng của bạn học Tiểu Chu người ta chỉ dành cho Chu Tú Mẫn, nếu dịu dàng ấy cũng dành cho bọn hắn, Chu Tú Mẫn mẹ hổ kia tuyệt đối sẽ không chịu. Giang Viễn Lâu buồn bã nhìn xung quanh tối đen như mực, những ánh đèn chiếu qua dập dềnh như làn sóng không khác gì nội tâm buồn bã của hắn: Lúc đầu, là ai, nói Chu Sa, người ta là, nữ hán tử? Em gái nó, người ta có là nữ hán tử cũng là một nữ hán tử nội tâm dịu dàng.
Đồng chí Giang Viễn Lâu rất cảm khái. Đáng tiếc, lúc này, thật ra không tiện phát biểu. Đợi đã, vừa nãy... vừa nãy... vừa nãy là cái gì? Ai... cái gì nhìn hắn? Thần kinh chậm một nhịp như vồ được thứ gì đó, lông tay đột nhiên dựng đứng, thiếu chút nữa Giang Viễn Lâu nhảy cẫng lên, hắn mạnh mẽ nhào đến Béo đang muốn tiến vào trong phòng tối, cắn răng run cầm cập, "Béo, có thứ gì đó!"
"Cái gì?"
"Bên ngoài. Bên ngoài, có thứ gì đó nhìn tao. Tao chắc chắn không nhìn sai."
Béo cũng không nghi ngờ hắn, Giang Viễn Lâu có lúc rất văn nghệ lại không đáng tin, nhưng thị lực thuộc hàng nhất đẳng. Béo hét lên một tiếng vào bên trong, "Bạn học Tiểu Chu, Chu Tú Mẫn, ra đây."
Chu Sa và Chu Tú Mẫn đang đánh giá căn phòng, nghe thấy tiếng Béo gọi, vội hỏi sao thế, rồi nhanh chóng bước ra cửa. Béo rút ra chiếc cờ lê hợp kim kẹp lên cửa lớn, "A Lâu nói bên ngoài có thứ gì đó, chúng ta ra ngoài xem."
Bốn người lại cẩn thận bước ra bên ngoài, tập trung toàn bộ tinh thần phòng ngự ở mức cao nhất, Chu Tú Mẫn là người đầu tiên phát hiện: "Con rồng này, có mắt rồi."
Mắt này, không phải được sơn màu đen bình thường, mà được chế tạo từ nguyên liệu đá vỏ chai, lấp lánh phát sáng dưới ánh sáng đèn pin, giống như một đôi mắt thật sự. Mọi người đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Giang Viễn Lâu, hàm ý trong đó, không nói cũng biết: Người yêu dấu, nhìn sai rồi.
Giang Viễn Lâu cũng mơ hồ, lắc đầu, "Anh không biết, cứ cảm thấy có gì đó nhìn anh, lông tay dựng đứng cả lên ấy."
"Nhìn nhầm rồi, chúng ta đi thôi." Béo nói, Chu Sa nhìn Giang Viễn Lâu lộ ra biểu cảm muốn nói lại thôi, cuối cùng khẽ nói, "Đi thôi." Cô rời đi đầu tiên, những người khác đi theo, Giang Viễn Lâu đi cuối cùng, hắn nhanh chóng đuổi kịp, trước khi đi qua cửa còn quay lại nhìn một cái, càng cảm thấy rồng vàng trong bóng tối hung tợn hơn, ánh mắt như muốn nuốt người. Hắn chuyển dịch tầm mắt, nhanh chóng đi vào căn phòng tối, dường như chỗ này có thể chặn những thứ u ám khủng bố kia ngoài cửa.
Bên trong càng khủng bố hơn, không có một thứ gì. Không, nói như thế cũng không đúng, bên trong là bốn cột đỏ có bốn con rồng vàng và một cánh cửa lớn...
Giang Viễn Lâu và Béo, đặc biệt là Béo – vì chuẩn bị cho kế hoạch nghiên cứu, đã tìm tòi rất nhiều tư liệu liên quan đến mộ Tần Vương cũng như những ngôi mộ nghi là mộ Tần Vương đã được khai quật – nhìn thấy căn phòng trống rỗng này, vô thức dùng ánh mắt nghi vấn nhìn hai người đàn em không lâu trước đây mới đi khai quật mộ, Chu Tú Mẫn như có như không gật gật đầu, biểu cảm xác nhận là "kết cấu" mộ Tần Vương.
Đẩy cửa bước vào, lại là một căn phòng lớn, vẫn là bốn cột rồng, cửa, nhiều hơn bảy cánh, là tám cánh cửa. Như cũ, chỉ có một cánh cửa đã được mở ra một nửa, những cánh khác đều đang đóng chặt.
"Đi đường nào?" Giang Viễn Lâu hỏi.
"Cửa mở." Béo không chút do dự.
"Nhưng không chừng là cạm bẫy."
"Ai biết chúng ta đến?"
"Sao tao có cảm giác như chúng ta đang chơi trò lựa chọn thế nhỉ?"
"Có lựa chọn sao?"
"Được rồi, xác nhận là không."
Mọi người hồi hộp bước vào cánh cửa đang mở một nửa kia, sau đó, lại giống như mê cung ẩn, lại là một căn phòng, một căn phòng nối tiếp một căn phòng, nối thành một vòng tròn, bọn họ lại quay lại căn phòng đầu tiên, bốn cột rồng, một cánh cửa đã mở một nửa. Mặt mọi người biến sắc, như thế có nghĩa bọn họ đang đi lòng vòng?
Không!
"Đây không phải là căn phòng đầu tiên chúng ta vào. Mọi người xem, trên mặt đất không có bột phản quang. Bột phản quan này của chúng ta là hiện tại mới để rơi xuống." Giang Viễn Lâu dùng đèn pin rọi vào vết bột phản quang nhàn nhạt trên đất. Mọi người vô thức sờ đến chiếc bình đựng bột phản quang ở hông ba-lô, may mà có thứ này đánh dấu, không đã bị dọa chết rồi.
Nhưng nếu đây không phải phòng đầu tiên bọn họ vào, thì đây là đâu?
"Đi ra ngoài xem sao."
"Ừm." Mọi người đồng ý.
Béo khẽ nói: "Tao thấy máu sục sôi rồi."
Chu Tú Mẫn kì quái nhìn hắn, "Không phải là đông lại sao ạ?"
"No, it's buring!" (Không, là sục sôi!)
Ra ngoài, vẫn là cửa lớn màu đỏ, ngoài ngưỡng cửa vẫn là bốn cột rồng, mắt rồng vẫn lấp lánh phát sáng, đột nhiên, Giang Viễn Lâu dừng lại, trước chân hắn, là bột phát sáng màu vàng, là bột phát sáng của Béo, nhưng Béo đi phía sau hắn...
"Các đồng chí, hình như chúng ta sai rồi. Mọi người có chắc là bình đựng bột phát sáng của mọi người không bị tắc không?" Hắn bảo mọi người nhìn một mảng bột phát sáng màu vàng phía trước. Mọi người mặt biến sắc, Chu Sa ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát, sau đó rút ra chiếc chai bột phát sáng màu xanh của mình, "Không đúng, đây không phải của chúng ta." Cô nhấc chiếc bình lên, "Thêm nữa thời gian chúng ta dừng ở đây khá lâu, nên bột của chúng ta có lẽ sẽ rơi xuống nhiều hơn, nếu em không di chuyển..." Cô ấy làm mẫu, "Vậy thì một chút một chút, mà không phải một mảng..."
Cho nên?"
"Ở đây có động vật dính phải bột phát sáng, bò qua đây."
"Cho nên?"
"Cho nên chỗ này với chỗ đầu tiên chúng ta tiến vào, là giống nhau."
"Mình rất muốn biết là loại động vật gì bò qua đây." Chu Tú Mẫn nhìn một mảng dài, trong lòng bỗng dựng tóc gáy. Chu Sa bình tĩnh nhìn cô ấy, thở dài, "Cậu sẽ không muốn biết đâu."
Chu Tú Mẫn hừ lạnh một cái, "Ừm. Vậy mình sẽ không hỏi."
Giang Viễn Lâu và Béo: ...
"Rốt cuộc là gì?"
Chu Sa nhìn Chu Tú mẫn, "Rết!"
Chu Tú Mẫn: ...
"Anh cảm thấy chúng ta đã quay lại, rồi lại chuyển đến một nơi khác." Giang Viễn Lâu quay đầu, nhìn cánh cửa màu đỏ trầm ngâm nói. Một cửa rồi một cửa, một căn phòng mấy căn phòng, đều trống không, lại y hệt, thiết kế này, quá hành hạ nhau rồi.
"Em muốn lên phía trước xem thử." Chu Sa khẽ nói. Chu Tú Mẫn biết cô muốn đến phía trước xem tường ảnh phía trước có phải có một con giáng long "không giống bầy" hay không, thế là nhỏ tiếng, "Mình đi với cậu."
"Cùng đi." Béo lên tiếng.
Bước đến khu đất bằng, vẫn có mấy màu bột phát sáng, xanh đỏ lam đều có, mọi người nghĩ đến một bầy rết, đều vô thức dựng tóc gáy. Chu Sa xuống vùng đất bằng, đứng trước tường ảnh tìm con giáng long kia, con giáng long đó vẫn ở vị trí cũ nhào xuống, chân trước mở nửa, chân sau nắm chặt, miệng há ra.
Bên trong, có châu!
Chu Sa ngẩn người. Cô đưa tay ra móc, Chu Tú Mẫn căng thẳng ngăn tay cô lại, "Đừng chạm linh tinh."
"Không sao đâu." Chu Sa khẽ cười an ủi cô ấy, đưa tay ra muốn móc, Chu Tú Mẫn căng thẳng nhìn cô đưa tay vào miệng rồng, trân châu khẽ động. Chu Sa cẩn thận móc ra, là một viên tròn màu đen, nhỏ hơn trứng gà đất, tuy nhỏ, nhưng rất nặng, giống như kim loại đặc, Chu Tú Mẫn cầm dao đặt lên trên, dính chặt rồi. Miệng rồng mở ra, bên trong có một chiếc hõm hình tròn, "giá đỡ" của trân châu đen. Mọi người nghiên cứu trân châu, giáng long, miệng của giáng long. Giang Viễn Lâu cong người nhìn vào trong miệng, con rồng này ngoài chiếc hõm, cổ họng dường như cũng trống rỗng. "Sao anh cảm thấy nhét nó vào cổ họng, là có thể khởi động cơ quan nhỉ."
Một bàn tay trắng muốt vòng qua hắn, đem "đút" trân châu đen vào. Trâu châu khẽ phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc, sau đó...
Không có động tĩnh!
Mười phút qua đi.
"Sao đây?" Giang Viễn Lâu hỏi mọi người? Lại đi bộ một vòng?
"Em muốn đi về phía trước." Chu Sa chỉ vào quảng trường nói.
"Ý mày thì sao?" Giang Viễn Lâu hỏi Béo. Lúc này, chỉ là lựa chọn của hai người bọn hắn.
Béo có chút trầm ngâm đưa ra quyết định, "Tao đi về phía trước."
Được rồi, 4 so 0. Giang Viễn Lâu và Béo đeo ba-lô lên, bốn người vòng qua tường ảnh, đi về phía đối diện. Đi được mười mét, trong bóng tối, lại nghe thấy một âm thanh "ù ù" thảm thiết chầm chậm phát ra...
...
*Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diện thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mác-ma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ.