Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 66




Tiếng đẩy cửa chi nha thu hút sự chú ý của nha hoàn, các nàng vội đưa mắt nhìn thử xem người nào tiến vào hầm rượu, vừa vặn nhìn thấy trữ quân điện hạ của các nàng.

Chu Sa như cũ vẫn duy trì vận hồng y, ngủ một giấc hơn nửa tháng, nhưng vẫn còn dáng vẻ uể oải mệt mỏi, hai mắt hơi nheo nheo lại chống đỡ cơn buồn ngủ. Mái tóc xõa tùy hứng tứ tán trên vai, có chút rối loạn, lại có chút tùy hứng thoải mái, không gì ràng buộc được nàng. Gương mặt trắng nõn tinh mỹ, sóng mắt hổ phách mang theo chút hơi nước mịt mờ, lại có chút câu nhân quyến rũ. Y phục trên người không bao giờ được mặc chỉnh tề, một bên rơi hẳn xuống, lộ ra vai gầy trắng nõn cùng xương quai xanh tinh mỹ. Nhìn kỹ lại còn phát hiện được nàng không mặc yếm, cũng không mặc trung y, chỉ có ngoại bào tùy tiện khoác lên người, giắt thêm một đai lưng thêu bỉ ngạn hoa.

Nha hoàn xấu hổ cúi đầu xuống, các nàng là lần đầu nhìn thấy trữ quân điện hạ, không ngờ trữ quân lại có bộ dáng xinh đẹp như vậy, dù là nam nhân hay nữ nhân cũng cưỡng lại không được.

Chu Sa bước vào trong hầm rượu, tùy tiện lấy xuống một bình, lúc đi ra lại đưa mắt nhìn nha hoàn bên cạnh. Ngón tay thon dài duỗi ra, nâng cằm của tiểu nha hoàn lên, đôi mắt hổ phách mang theo vài tia mị tình.

"Tiểu bảo bối, nói xem nàng tên là gì?"

Nha hoàn run lên, tay chân cũng bũn rũn, mặt đỏ bừng lấp bấp nói: "Nô tỳ... nô tỳ gọi Tỷ Sanh."

"Tỷ Sanh." Chu Sa nhấc khóe môi, ngón tay lướt qua phiến môi mỏng, hơi nghiêng người thấp giọng nói bên tai nàng: "Tiểu bảo bối, nàng rất xinh đẹp đấy."

Tỷ Sanh hô hấp không thông, hơi lùi về sau, tay vịn chặt cạnh bàn, chống đỡ xấu hổ cùng kinh ngạc nhìn trữ quân tôn quý trước mặt.

Chu Sa khanh khách cười, xoay người rời khỏi hầm rượu, thản nhiên để lại một câu: "Rảnh thì đến phòng của bản trữ quân."

Tỷ Sanh tròn mắt nhìn theo bóng lưng của Chu Sa, rồi lại nhìn sang các nha hoàn xung quanh, đón lại chính là tia ghen tỵ trong ánh mắt của bọn họ.

Vội vàng đặt tay trái ở trên ngực, Tỷ Sanh hơi nâng tay phải lên, đặt lên mũi ngửi một chút, đều là mùi hương thanh mát trên người điện hạ. Gương mặt nhanh chóng đỏ lên, lan dần đến tận vành tai, trong lòng tránh không khỏi phấn khích.

"Điện hạ..."

Lại nói đến Chu Sa, nàng một đường vừa đi vừa uống rượu, bước đi lảo đảo muốn ngã, ai đến đỡ đều bị nàng gạt đi, cũng chỉ dám đi theo phía sau trông chừng. Dốc ngược bình rượu đổ vào miệng, Chu Sa bật ra một tiếng cười, ánh mắt mang theo men say nhìn khắp Ức Luân sơn, rồi lại chao đảo bước đi tiếp.

Một nha hoàn nhìn không được nữa, trữ quân vừa tỉnh dậy lại uống nhiều rượu như vậy, làm sao mà sống nữa đây, nghĩ vậy liền bước đến ngăn cản Chu Sa.

"Điện hạ, thật sự không thể uống nữa, ngài nghe Dung Nhi được không?"

"Dung Nhi..."

Chu Sa bật ra một tiếng cười, vươn tay xoa nhẹ môi nhỏ của Dung Nhi, ánh mắt mang theo men say cùng hơi nước mị hoặc câu nhân.

Dung Nhi bị hành động của Chu Sa làm cho kinh hỷ, xấu hổ muốn cúi đầu xuống, không ngờ cằm lại bị giữ chặt, không một lời báo trước cứ thế phiến môi xinh đẹp bị một phiến môi mềm mại khác phủ lên. Dung Nhi hoảng sợ trợn lớn mắt, lại thoát không được, cứ thế bị Chu Sa hôn, mặt cũng đỏ bừng lên, lan dần sang hai vành tai trắng nõn, liên lụy chúng đỏ ửng lên.

Hôn xong, Chu Sa liền đẩy Dung Nhi ra, phất phất tay nói: "Đến tông miếu, bảo trưởng lão ghi tên ngươi vào, sau này là thứ phi của bản trữ quân."

Dung Nhi thụ sủng nhược kinh, vội quỳ xuống dập đầu: "Tạ ơn điện hạ."

Chu Sa cũng không nán lại lâu, xoay người tiếp tục bước đi, chưa được ba bước lại ngã xuống. Khắp người được bao bọc bởi hương hoa lan thành thuần, Chu Sa ngẩng đầu lên nhìn, rồi lại kiều mị nở nụ cười.

Thiên Trinh nhìn tỷ tỷ say đến hồ đồ trong lòng mình, cười nhạo nói: "Tỷ tỷ, đừng nói ngươi cũng muốn hôn A Trinh đi."

"Ta cũng không hồ đồ như vậy..." Chu Sa lầm bầm trong miệng: "Ta còn chưa say..."

"Hảo, chưa say."

Thiên Trinh khom người ôm ngang Chu Sa lên, đưa mắt nhìn sang Dung Nhi, lạnh nhạt nói: "Không được quyền đến tông miếu, ngươi cũng rõ thân phận của ngươi đúng không?"

Dung Nhi vẫn còn quỳ trên đất, ủy khuất nói: "Nhưng điện hạ..."

"Câm miệng" Thiên Trinh trừng mắt: "Dù là thị thiếp thì cũng không đến lượt nha hoàn như ngươi!"

Dung Nhi run rẩy một chút, rồi lại cúi sát đầu xuống đất, yếu ớt nói: "Vâng, điện hạ."

Thiên Trinh hừ lạnh một tiếng, nàng nhất định phải bảo vệ tỷ tỷ khỏi đám hồ ly tinh chỉ biết bám chân xu nịnh này, không phải nàng không biết bọn họ đều muốn một bước lên mây, thoát khỏi số phận làm nha hoàn. Chính vì vậy, đám nữ nhân này ngay cả thị thiếp cũng làm không được, đừng nói đến vị trí thứ phi cao quý.

Nhìn Thiên Trinh ôm trữ quân rời đi, Dung Nhi mới ngẩng đầu lên, tay siết chặt nắm đất dưới chân, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, tức giận đến cả người run lên.

Lại nói đến Thiên Trinh, sau khi ôm Chu Sa về Đường Tương Uyển thì bản thân cũng nhanh chóng rời khỏi, đến trù phòng một chuyến.

Hạ nhân nhìn thấy nàng vội vàng hành lễ: "Thế quân điện hạ."

"Miễn lễ đi." Thiên Trinh phất tay áo, nhìn Quách trù nương rồi nói: "Trữ quân thân thể không tốt, vừa nãy còn uống nhiều rượu, ngươi nghĩ làm món nào có thể bồi bổ thân thể cho nàng, nhớ mang theo canh giải rượu."

"Vâng, điện hạ."

Thiên Trinh gật gù hài lòng, lại nói: "Quên nữa, ngươi mang điểm tâm đến cho linh hậu đi, dạo này nàng hay lạt miệng, tìm vài món khơi gợi vị giác cho nàng."

Quách trù nương cung kính nói: "Điện hạ yên tâm, linh đế cũng đã phân phó chúng nô tỳ làm điểm tâm khai vị cho nương nương rồi."

"Nếu vậy thì được."

Phân phó xong, Thiên Trinh cũng nhanh chóng rời khỏi trù phòng, nhìn xung quanh một chút, sau đó lại lén lút trốn xuống phàm giới du ngoạn.

...

Chạng vạng tối Chu Sa mới thức dậy, đầu đau như búa bổ, không cần hỏi cũng biết là do bản thân uống quá nhiều rượu, tỉnh dậy tránh không khỏi đau đầu. Nha hoàn nhìn thấy Chu Sa tỉnh dậy vội vàng chạy đến trù phòng, một lát liền thấy nàng dẫn theo vài nha hoàn khác bước vào, trên tay đều cầm theo một khay thức ăn nóng hổi.

Nha hoàn đi đầu đem bát canh giải rượu đưa ra trước mặt Chu Sa, nói: "Điện hạ, ngài uống một chút đi, có thể giảm bớt đau đầu đó."

Chu Sa vươn tay chuẩn xác nắm lấy cổ tay của nha hoàn, kéo nàng về phía mình, đè thấp giọng ở bên tai nàng nói: "Mỹ nhân, nói xem nàng tên gì?"

"Điện hạ, ngài không cần dùng cách này để câu dẫn nô tỳ." Nha hoàn nheo nheo mắt, cười nói: "Ngài có lẽ không biết, ta là người của Hổ tộc, cũng chính là biểu tỷ của ngài, Thiên Lan."

"A, ta nhìn thấy qua ngươi rồi." Chu Sa gật gù một chút, nâng mắt nhìn, mị nhãn như tơ: "Lại nói, là biểu tỷ thì thế nào? người bản trữ quân muốn, ai cũng không có quyền bất mãn."

"Thật ra ta cũng không ngại cùng biểu muội ở cùng một chỗ, chỉ là..." Thiên Lan rướn người, thì thầm vào tai của Chu Sa: "Linh đế chính là phái ta đến đây để giúp ngài ngăn ong bướm, cũng để quản lý cái tính phóng túng này của ngài, nếu để ta nói với linh đế chuyện này, không biết..."

Chu Sa nghe xong liền buông ra một tiếng cười nhạt, dựa người vào lưng trường kỷ, y phục trên người rơi hẳn xuống, thân thể trắng nõn, mềm mại như lụa.

Thiên Lan đưa mắt nhìn các nha hoàn phía sau, các nàng hiểu ý đặt lại khay thức ăn trên bàn rồi rời đi.

"Điện hạ, ngài muốn có thị thiếp, ta không ngăn cản, nhưng không phải ai cũng đều nạp vào hậu cung." Thiên Lan vừa nói vừa đứng dậy tìm y phục cho Chu Sa thay: "Bọn họ đều là hạ nhân, súc sinh đạo vẫn chưa rời, còn chưa tu luyện lên nổi cửu đẳng linh thú, làm sao xứng với ngài đây?"

"Bản trữ quân không rảnh rỗi quản các nàng mấy đẳng, chỉ cần có thể biến thân thành hình dạng con người, nhu thuận một chút để bản trữ quân thoải mái, tự nhiên ta sẽ không quan tâm các nàng là ai."

Thiên Lan nhịn không được mà nói: "Ngài khi nào lại phóng túng như vậy?"

"Phóng túng?" Chu Sa cười khẽ một tiếng, phao mị nhãn mà nhìn: "Thế ngươi có muốn cùng bản trữ quân phóng túng một đêm không?"

"Ngài cũng không cần đem sự phóng túng của ngài đổ lên đầu của ta." Thiên Lan cầm y phục đến chỗ Chu Sa, nghiêm giọng nói: "Điện hạ, sương đêm rất lạnh, mau thay y phục thôi."

"Bản trữ quân không muốn mặc y phục."

Thiên Lan liền cong khóe môi mà cười: "Không mặc cũng được, ta liền đến chỗ linh đế xin chút ý kiến."

Chu Sa rũ mi, nâng tay lên, kiều mị nở một nụ cười: "Đến, giúp bản trữ quân thay y phục."

Thiên Lan hài lòng gật đầu, bước đến trường kỷ giúp Chu Sa thay đổi y phục, nhìn qua bộ hồng y vừa được cởi xuống, không khỏi chau mày một cái. Bộ y phục này cũng trải qua bốn vạn năm thăng trầm, có máu, có mưa bụi, có nước mắt, cũng có bi thương của ngần ấy thời gian chất chứa lại.

Chu Sa dời tầm mắt, nhẹ bẫng nói: "Đem đốt đi, bản trữ quân không muốn nhìn thấy nó nữa."

"Hảo."

Thiên Lan lưu loát hầu hạ Chu Sa mặc y phục xong liền cầm lấy bộ hồng y đem đi đốt, trước khi đi không quên nhắc nhở một câu.

"Điện hạ, ngài tốt nhất là ăn hết thức ăn đi, nếu ta trở về vẫn còn thấy ngài chưa ăn hết, ta sẽ lại đến chỗ linh đế xin chút ý kiến."

Chu Sa buông xuống ánh mắt, lạnh nhạt phun ra một câu: "Lắm lời."

Thiên Lan nheo mắt: "Để xem, ta không tin ta trị không được ngài!"

Chu Sa nghe xong liền cười khẽ một tiếng, nâng chân lên vắt qua chân còn lại, để lộ đùi non trơn nhẵn: "Thật sự?"

"Yêu nghiệt!"

Thiên Lan lầm bầm một câu rồi nhanh chóng rời đi, không quên phân phó người vào hầu hạ Chu Sa dùng bữa. Nha hoàn hầu hạ dùng bữa thường có hai người, nhưng Chu Sa cũng không muốn đang ăn lại có người làm phiền, vì vậy liền đuổi bớt một người, lưu lại một người để còn đường ăn nói với Thiên Lan.

Vừa vặn nha hoàn được giữ lại là Dung Nhi, nàng chờ đợi mãi cũng không thấy trữ quân đề cập đến chuyện hồi sáng, có chút bất mãn, hai mắt dán chặt trên người đối phương không dời đi một khắc.

Phát hiện ánh mắt của Dung Nhi, Chu Sa mới lười nhác nhìn thử, chậm chạp mở miệng: "Mỹ nhân tức giận sẽ không đẹp nữa đâu."

Dung Nhi buồn bực đặt đũa xuống bàn, chuyển qua quỳ xuống bên cạnh Chu Sa, vươn tay nắm lấy bàn tay của nàng: "Điện hạ, ngài quên Dung Nhi rồi sao?"

Chu Sa trời sinh trí nhớ tốt, vừa nhìn đã nhận ra Dung Nhi, cho nên mới lưu nàng lại, cũng không nghĩ Dung Nhi sẽ hỏi mình câu này, nhàn nhạt buông ra một tiếng cười.

"Điện hạ, ngài cười cái gì a?"

"Dung Nhi, là nữ nhân của bản trữ quân, điều tối kỵ nhất chính là nghi ngờ bản trữ quân."

Dung Nhi biết được Chu Sa không quên mình, liền vui vẻ hẳn lên: "Điện hạ, ngài không quên nô tỳ, nô tỳbiết mà, ngài hôn nô tỳ nhất định là ngài có tình cảm với nô tỳ mà."

Chu Sa khẽ cười, buông đôi đũa trên tay xuống, ngón tay chầm chậm vuốt ve cái cằm duyên dáng của Dung Nhi: "Mỹ nhân, đến, để bản trữ quân hôn một cái."

"Điện hạ, ngài có thể cho Dung Nhi một lời an tâm được không?"

"Lời gì?"

Dung Nhi hít một hơi thật sâu, xoay người vùi vào lòng Chu Sa, nũng nịu mở miệng nói: "Thế quân điện hạ không cho Dung Nhi đến tông miếu đề tên, điện hạ, ngài làm ơn nói với thế quân điện hạ được không? Dung Nhi muốn cả đời này bồi bên cạnh điện hạ."

Chu Sa đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt của Dung Nhi, không nhanh không chậm mở miệng: "Nếu A Trinh không cho đề tên, vậy thì nàng cũng không cần đến tông miếu đề tên đâu."

"Sao?" Dung Nhi sửng sốt: "Điện hạ, không phải ngài nói cho Dung Nhi làm thứ phi sao?"

"A Trinh chẳng phải nói thị thiếp nàng cũng không xứng sao?" Chu Sa vươn tay đẩy nhẹ Dung Nhi ra khỏi người mình, tiêu sái đứng dậy, phất nhẹ tay áo: "Bản trữ quân trước giờ xem trọng tỷ muội chi tình, còn nữ nhi thường tình, bản trữ quân cũng không xem trọng, đều chẳng phải là một kẻ làm ấm giường thôi sao?"

Dứt lời, Chu Sa liền xoay người rời đi, bỏ mặc Dung Nhi sững sờ nhìn theo.

"Điện hạ! Điện hạ!"

Dung Nhi vừa muốn đuổi theo, vừa vặn Thiên Lan cũng từ bên ngoài bước vào, liếc thấy Chu Sa cùng nữ nhân này nói vài câu lại bỏ đi, liền nhíu chặt chân mày.

"Người đâu, đem ả ta lôi xuống đánh một trăm đại bản, tội dụ dỗ trữ quân tuyệt không thể tha!"

Dung Nhi bị hai nha hoàn xốc đứng dậy, một đường lôi ra ngoài, hoảng hốt hét lên: "Hậu duệ đại nhân, xin ngài tha mạng!"

Thiên Lan lạnh nhạt nói: "Đem xuống, đánh chết cũng được, miễn để trữ quân điện hạ thấy nàng lại tức giận không muốn dùng cơm!"

"Vâng!!"

Dung Nhi bị lôi ra ngoài sảnh, đẩy nằm trên một băng ghế dài, sau đó bị hai nha hoàn dùng đại bản đánh cho khóc lóc kêu cha gọi mẹ. Thiên Lan nhìn bàn cơm một lúc, sau đó lại bước ra ngoài, nhìn theo hướng Chu Sa rời đi, hai chân mày thình lình chau lại.

Tiếng kêu khóc của Dung Nhi vọng lại nghe đặc biệt thê lương, tiếng khóc nhỏ dần, rồi sau đó là không còn nghe thấy nữa.

Nha hoàn buông xuống đại bản, chấp tay nói: "Hậu duệ đại nhân, chỉ đánh bảy mươi đại bản mà nàng ta đã chết rồi."

"Lôi xuống đi, dọn dẹp sạch sẽ cho ta." Thiên Lan nhíu nhíu mày: "Đừng để chuyện này cho linh đế biết, nếu ngài biết nhất định ả ta ngay cả chỗ chôn cất cũng không có. Dám quyến rũ trữ quân, không biết ai cho ả ta cái gan đó, nếu là linh hậu, nàng có khi sẽ đánh tan hồn phách của ả, đẩy ả về súc sinh đạo."

"Vâng, đại nhân."

Thiên Lan chậm chạp nói: "Đến âm ti, nói với Diêm quân, cho ả một cơ hội chuyển kiếp."

Nha hoàn cung kính vâng dạ, sau đó lôi xác Dung Nhi chôn cất, sau cùng là đến âm ti điện bái kiến Diêm quân.