Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 65




"Không nói thì không nói~" Nhạc Tân đưa mắt nhìn sang Diêm Cư, nói: "Còn không mau quỳ xuống nói công chúa điện hạ tha mạng?"

"Ngươi..." Diêm Cư nén một bụng uất hận, trừng lớn mắt mà quát lên: "Ngươi đừng có hiếp người quá đáng!"

"Là kẻ nào hiếp người quá đáng đây?" Quân Quân nói: "Ngươi đến U Nham sơn lại hung hăng như vậy, đừng nghĩ người của U Nham sơn đều dễ dàng bị ngươi ức hiếp!"

"Ngươi cũng không phải cái gì cao cao tại thượng công chúa, dám giở giọng chỉ trích bản hậu duệ?" Diêm Cư phất mạnh tay áo, trừng mắt: "Hôm nay bản hậu duệ sẽ lôi ngươi đến tông miếu, để xem trưởng lão xử trí ngươi thế nào!"

"Ngông cuồng!"

Nhạc Tân đem Quân Quân giấu ra sau lưng, quát một tiếng, đủ khiến Diêm Cư sợ hãi lùi về một chút.

"Ta sớm được chọn là trữ quân Bắc Hải, nàng hiện tại chính là trữ phi, nếu ngươi muốn đến tông miếu thì chúng ta sẽ cùng đến tông miếu, xem trưởng lão xử trí nàng chỉ trích ngươi hay xử trí ngươi bất kính với nàng!"

Diêm Cư nghiến chặt răng: "Các ngươi giỏi lắm, ta tính thế nào cũng là người của thượng thần, đã bước chân vào thánh điện, là nữ chủ của U Nham sơn này. Thượng thần quý là sư phụ, ta gả cho nàng tất nhiên sẽ là sư mẫu, các ngươi hôm nay ngoan cố ngăn cản, để ta đem chuyện này nói cho thượng thần, nàng nhất định sẽ đem các ngươi đuổi ra khỏi U Nham."

"Ha? Ngươi đang đe dọa ai đây?" Quân Quân mỉa mai châm chọc: "Khắp thiên địa này không ai không biết sư phụ nặng tình với tiểu cửu, hôn lễ dang dở cũng chẳng muốn làm lại, không có ý rước ngươi vào U Nham sơn, còn nói cái gì sư mẫu với nữ chủ, buồn cười!"

"Ngươi... các ngươi..."

"Hảo, nói rất hay!"

Trước mặt các nàng xuất hiện một cụm khói lạnh, khói tan bớt, liền xuất hiện một thân ảnh tố y, tay cầm chiếc phiến, nhìn qua chính là thần khí của Ức Luân sơn--- Tố Tiên phiến.

Thiên Trinh phất tay áo, chấp tay nói: "Bắc Hải công chúa, lâu ngày không gặp."

Nhạc Tân suy nghĩ một chút, rồi lại mở miệng nói: "Vị này là... hình như ta chưa gặp qua ngươi."

Thiên Trinh phất phất tay: "Không cần quan tâm, ta chỉ bắt chước theo mẫu thân thôi, ta cũng có gặp qua ngươi đâu."

Nhạc Tân: "..."

Quân Quân vội khom người hành lễ: "Thế quân điện hạ."

Thiên Trinh hài lòng gật đầu: "Hiểu biết nhiều đó."

Quân Quân: "..."

Nhạc Tân suy nghĩ một lúc, rồi nhìn sang Quân Quân hỏi: "Nếu là thế quân, chẳng phải là thân muội muội của tiểu cửu sao?"

"Là nàng đó."

Nghe nói thế quân của Ức Luân sơn, Nhạc Tân liền nhanh chóng hành lễ: "Tiếp giá chậm trễ, xin thế quân trách tội."

"Không trách, không trách, nói thế nào U Nham sơn các ngươi cũng đã đắc tội Phượng tộc và Hổ tộc rồi, ta trách các ngươi nữa khẳng định người trong thiên hạ sẽ oán trách bản thế quân hẹp hòi a." Thiên Trinh lắc đầu thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm, học theo mẫu thân bày ra bộ dáng trầm tư: "Ta a, là một người rất thoải mái, sai liền đánh chết các ngươi, tuyệt không trách phạt gì cả."

Nhạc Tân, Quân Quân: "..."

"Nhưng vẫn may các ngươi nói chuyện vừa hay hợp ý bản thế quân!" Thiên Trinh ha hả cười, chỉ vào Quân Quân nói: "Người nhận ra bản thế quân luôn là kẻ học rộng hiểu nhiều, lần sau đến tông miếu, ta liền hảo hảo đề bạt ngươi vào vị trí chép sử."

Quân Quân: "..."

Nhạc Tân vội vàng nói: "Đa tạ điện hạ khen thưởng, nhưng Quân Quân là trữ phi, đề bạt nàng chép sử thì có chút..."

"Ngươi nói cũng đúng, một nhân tài lại đi chép sử là không được!" Thiên Trinh nghĩ ngợi một lúc, liền nói: "Thế này đi, vừa hay vị trí thế phi còn trống, liền để nàng gả cho ta đi."

Quân Quân: "..."

Nhạc Tân trực tiếp nổi giận: "Thế quân điện hạ, chuyện này không đùa giỡn được!"

"Làm gì nóng giận như vậy, bản thế quân cũng ủy khuất lắm mới lấy nàng."

Quân Quân: "Thế quân điện hạ, ngài có phải chưa thấy qua tỷ tỷ ngài tức giận đúng không?"

Thiên Trinh kinh ngạc mở lớn mắt: "Ai u, tỷ tỷ ta phong nguyệt nho nhã, yểu điệu thục nữ, làm sao mà tức giận được?"

"Vậy ngài nên hảo hảo hỏi qua tỷ tỷ ngài, khoảng năm vạn năm trước ta trưa nào cũng kể chuyện cho tỷ tỷ ngài nghe, nào ngờ bị hạ nhân lôi ra ngoài nói chuyện, tỷ tỷ ngài liền tức giận, sau đó..."

Thiên Trinh hóng hớt hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó ta không rõ, chỉ biết hôm nay là ngày giỗ của hắn, cũng được khoảng năm vạn năm rồi."

Thiên Trinh: "..."

"Khụ, vậy hẳn không nên đem ngươi về." Thiên Trinh phất phất tay: "Bản thế quân cũng không muốn ngày này năm sau là ngày giỗ của mình."

Quân Quân vui vẻ khom người chấp tay: "Tạ ơn điện hạ."

"Lại nói ngươi thật sự là một người thông minh, lời vừa nói khiến bản thế quân vừa ý vô cùng." Thiên Trinh đi qua đi lại một chút, rồi liếc nhìn Diêm Cư: "Lão biểu tỷ, ngươi nghe rõ rồi đúng không? Ai u, day dưa với Úc Khuynh Tư làm gì a? Nàng hiện đang đội mưa đứng trước Ức Luân sơn chờ tỷ tỷ ta a, nàng nói cái gì mà nguyện ý tam quỳ cửu khấu thỉnh tỷ tỷ ta thương hại ra nhìn nàng một cái."

Thiên Trinh không hổ là thế quân Ức Luân sơn, nói dối hoàn toàn không chớp mắt lấy một cái, còn thản nhiên cười một cái, thầm nghĩ bản thân đúng là một đứa trẻ thành thật~

"Ngươi nói Khuynh Tư đội mưa chờ Diêm La!?" Diêm Cư hít thở không thông, trợn mắt nói: "Ta không tin! Nàng không có yêu tỷ tỷ ngươi, nàng là yêu ta!! Nàng vì ta mà gϊếŧ con của tỷ tỷ ngươi, chuyện này khắp thiên hạ đều biết, đừng hòng lừa gạt ta!"

"Cổ nhân nói không sai, kẻ ngu ngốc luôn thích ảo tưởng, ai u, làm bản thế quân đau đầu một phen rồi." Thiên Trinh chế nhạo một hồi, lại nói: "Hảo, đi theo ta, ta cho ngươi xem hôn thê của ngươi thảm hại đến mức nào!"

Nói xong Thiên Trinh liền một đường kéo Diêm Cư rời đi, biến mất sau màn mưa dày đặc.

Quân Quân nhìn sang Nhạc Tân.

Nhạc Tân nhìn sang Quân Quân.

Không ai nói ai, đều nhún vai rồi rời đi~

- ------------------------------

Thân thể bị đẩy ngã về phía trước, cả người đều đau nhức, còn bị mưa lạnh xối thẳng vào người, nhịn không được run rẩy một trận.

"Thượng thần!"

Úc Khuynh Tư nghe có người gọi mình liền quay đầu lại, nhìn thấy Thiên Trinh đang đẩy ngã một người, mà người kia không ai khác chính là Diêm Cư.

Diêm Cư run lên, tay quờ quạng sờ trên mặt đất muốn chống đỡ đứng dậy, khi nhìn thấy Úc Khuynh Tư, bao nhiêu ủy khuất đau đớn đều khóc ra hết.

"Khuynh Tư, đồ nhi của ngươi ức hiếp ta!"

Úc Khuynh Tư đưa mắt nhìn sang Thiên Trinh, chấp tay khom người hỏi: "Điện hạ, không biết vừa xảy ra chuyện gì?"

"Ta làm sao biết được, chỉ là ta thực hiện lời hứa rồi." Thiên Trinh cong khóe môi, kiêu ngạo cười: "Xem, ta mang tỷ tỷ ta đến cho ngươi rồi."

"Ngài..." Úc Khuynh Tư vừa sửng sốt đây lại chuyển thành tức giận, gương mặt không chút huyết sắc lại càng thêm tái nhợt: "Ngài biết rõ ta muốn gặp Chu Sa, ngài lại đưa Diêm Cư đến đây!?"

"Ta chỉ nói ta mang tỷ tỷ ta đến thôi mà, ta có đáp ứng ngươi gặp thân tỷ của ta à?" Thiên Trinh đẩy mạnh Diêm Cư về phía Úc Khuynh Tư, nhạo báng cười: "Phu thê các ngươi đúng là xứng đôi đây, một người điêu ngoa một người tàn nhẫn, phối với nhau đúng là thiên định lương duyên."

"Ngài tại sao lại làm như vậy!"

Úc Khuynh Tư lảo đảo bước về phía Thiên Trinh, nước mắt rơi xuống cũng hồn nhiên không biết, cả người run đến lợi hại.

"Ngài có biết ta đợi bốn vạn năm rồi không? Ngài có biết ta mong mỏi nhìn thấy Chu Sa như thế nào không? Tại sao lại làm như vậy!? Tại sao chứ!?"

"Là do kẻ nào nhẫn tâm trước a?" Thiên Trinh đi vòng quanh Úc Khuynh Tư mà cười nhạo: "Ngươi a, diễn cũng diễn đủ rồi, ta chán thấy dáng vẻ nhu nhược si tình này của ngươi, có muốn diễn thì dắt ả ta về U Nham rồi diễn. Bản thế quân không rảnh rỗi như vậy, tỷ tỷ của bản thế quân cũng không rảnh rỗi như vậy, các ngươi a, về nhà hảo hảo diễn một vở kịch đi, bản trữ quân không tiễn."

Dứt lời, Thiên Trinh liền phất tay áo rời đi, dựng lại kết giới phong tỏa Ức Luân sơn.

Úc Khuynh Tư đuổi theo lại bị kết giới đẩy lùi về sau, vung tay đánh mạnh vào trong kết giới, nặng nề buông ra tiếng nức nở.

"Thế quân ngươi không thể nói lời rồi lại nuốt lời! Ta muốn gặp Chu Sa! Ngươi mau cho ta gặp nàng! Thế quân ngươi mau cho ta gặp nàng!"

"Khuynh Tư đừng như vậy nữa!" Diêm Cư ngăn cản Úc Khuynh Tư làm trò điên dại, nàng gào lên: "Chu Sa không muốn gặp ngài nữa đâu, quên nàng ta đi có được không!?"

"Ngươi cút!"

Úc Khuynh Tư đẩy mạnh Diêm Cư ra khỏi người mình, tay vẫn không ngừng đánh vào kết giới: "Chu Sa nàng mau ra đây đi! Nàng mau ra đây gặp ta đi!!! Chu Sa ta cầu xin nàng đó! Làm ơn gặp ta đi có được hay không!?"

Mưa vẫn nặng nề rơi, càng lúc càng dày đặc, mang theo mùi máu nồng hăng...

...

Ở tông miếu, lại không an tĩnh như lúc bình thường, bầu không khí vừa căng thẳng vừa không ngừng vang lên âm thanh la hét gào lớn. Tiếng đập bàn vang lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua tất cả những người có mặt ở tông miếu, gân xanh trên trán giần giật vô cùng đáng sợ.

"Không cần nói nhiều, Diêm La phải trả mắt lại cho nhi nữ của ta!"

"Long quân ngươi trước phải bình tĩnh!" Chu Tước quân trầm giọng nói: "Chuyện trước kia bọn ta biết ít nhiều, cũng là do con gái của ngài cướp mắt, cướp tai của Diêm La quân cho nên nàng mới..."

"Bảy vạn năm rồi!!! Là bảy vạn năm đó!" Long quân giận dữ gào lên: "Mắt, tai hay thậm chí là giọng nói đều là của Tế Anh rồi, hơn nữa, là do nàng ta cam tâm tình nguyện cho Tế Anh, nàng ta lấy quyền gì đoạt lại!?"

"Long quân, ngài càng nói càng không đúng rồi." Đông Hải long vương đứng dậy, ổn trọng nói: "Là do trữ quân nàng lừa gạt Diêm La quân, làm sao có thể nói như ngài được?"

"Là do nàng ta ngu ngốc!" Long quân trợn lớn mắt, móng tay ghim trong mặt bàn, dáng vẻ vô cùng hung tợn: "Là nàng tự làm tự chịu, trách ai được?"

Mọi người đều bất mãn phản đối Long quân đang điên cuồng đòi lại mắt cho nhi nữ, chuyện này bàn từ hai hôm trước, đến hôm nay vẫn chưa giải quyết được.

Lại nói chuyện của tông miếu, ngũ tộc cùng thiên địa thần chủ đều phải đến mặt, nhưng Phượng tộc Hổ tộc vốn xem tam tộc còn lại là kẻ thù, không cùng họp ở tông miếu, khiến chuyện này càng nháo càng lớn.

Mà người khiến hai bên tranh cãi lại bình thản chìm vào giấc ngủ của mình, Chu Sa sau khi tỉnh dậy thì chuyện nàng làm nhiều nhất chính là ngủ, một giấc ngủ bốn vạn năm cũng không khiến nàng tỉnh lại được bao lâu.

Mà chuyện này đối với Thiên Trinh lại là một chuyện tốt, hôm trước nàng nháo sự ở U Nham sơn, nếu để tỷ tỷ biết, chỉ sợ giống như hạ nhân ở U Nham, ngày này năm sau là giỗ đầu của nàng a~