Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 13




Buổi tối, qua hết năm canh giờ quỳ mệt mỏi, mọi người ai nấy đều ôm bụng đói tản ra về phòng của mình. Chu Sa lại không biết chạy đi đâu mất, hại Ân Thần tìm cả buổi, cuối cùng lại nghĩ con gà đó đi tìm sư phụ rồi, đành phải một mình quay về phòng.

Đến trước U Minh cung, Chu Sa bay lên không trung dùng cả thân người của mình đập vào cửa.

"Sư phụ, ngài mở cửa cho Chu Sa đi."

Bên trong không có tiếng động, ngay cả nến cũng bị thổi tắt, rõ ràng là có ý đuổi nàng đi. Chu Sa buồn bã từ trên không rơi xuống đất, âm thanh lộp cộp lộp cộp vang lên vô cùng rõ ràng, nàng ũ rũ nhìn cánh cửa một lúc, rồi mới vận pháp lực bay đi giữa mưa.

Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, lại không nhìn thấy quả trứng chu sa phủ vân đỏ ở bên ngoài nữa, chỉ còn lại màn mưa lất phất bay.

"Cuối cùng cũng bỏ đi rồi..."

Mưa đêm nay thật lạnh, hắt vào trong phòng, rồi lại trượt dài xuống, men theo độ cong của mái ngói mà tích tách rơi xuống mặt đất ẩm lạnh.

Lại nói đến Chu Sa, không còn chỗ để về, nàng liền bay đến trù phòng, đi tìm Thi Âm sư tỷ.

"Ngũ sư tỷ~"

Thi Âm đang dọn dẹp ở trong bếp, nghe tiếng nói nhu nhuyễn của Chu Sa, liền quay đầu lại nhìn, không ngoài dự đoán mà thấy được một quả trứng chu sa vân đỏ đang chễm chệ nằm trong một cái bát lớn nàng vừa rửa sạch.

"Sư phụ lại đuổi đi sao?"

Chu Sa ũ rũ không trả lời, hơi chuyển động, lớp vỏ bên ngoài va vào thành bát vang lên tiếng lạch cạch.

"Ai~" Thi Âm bước đến ôm trứng chu sa lên, vuốt ve vỏ trứng bóng loáng bên ngoài, ôn nhu nói: "Ta cũng không hiểu nổi sư phụ, ngài ấy mặc dù rất khó gần, lại hay nổi nóng không có lý do, nhưng ta chưa từng thấy sư phụ đối xử với ai tàn nhẫn như vậy. Chưa kể muội vẫn chưa thành hình thành dạng, sư phụ lại có ác cảm với muội lớn như thế, cũng khiến ta có chút khó hiểu a."

"Sư phụ nói..." Chu Sa nhỏ giọng nức nở: "Sư phụ chê Chu Sa phiền phức... cho nên... cho nên sư phụ mới ghét bỏ Chu Sa như vậy..."

"Không nên khóc a." Thi Âm cuống quít dỗ dành gà nhỏ trong tay mình: "Sư phụ có lẽ chỉ nói đùa thôi, tiểu cửu ngoan không nên khóc, khóc rồi sẽ rất khó coi."

"Nhưng mà... hức..."

"Tiểu cửu ngoan, mau nín đi a." Thi Âm ôn nhu nói: "Nếu thật sự sư phụ không thích muội, thì vẫn còn ta và các sư tỷ yêu thương muội, nhất là đại sư tỷ đấy, nàng thương yêu muội nhất, cho nên muội không nên vì chút chuyện này mà khóc, sẽ khiến đại sư tỷ đau lòng đó."

"Hức..."

"Được rồi mà, tiểu cửu xem, trời cũng tối lại còn có mưa nữa, hay ta đưa muội về phòng ta ngủ lại nhé?"

"Tiểu cửu sẽ ngủ trước cửa U Minh cung đợi sư phụ tha thứ."

"Con gà ngốc, muội có nằm đến bệnh sư phụ cũng không có để tâm đâu, ngoan ngoãn nghe lời sư tỷ đi."

Chu Sa thút thít một chút, lại nói: "Phải rồi sư tỷ, tiểu cửu đến để nhờ tỷ chuẩn bị một ít thức ăn khuya cho tiểu cửu."

"Để làm gì a? muội cũng có ăn được đâu."

"Đại sư tỷ và các sư tỷ khác đều chưa có ăn tối, mà mọi người không giống tiểu cửu đang dưỡng nguyên thần nên không cần ăn, khẳng định là đói rồi đi, cho nên tiểu cửu muốn mang thức ăn khuya cho họ."

"Tiểu cửu thật biết suy nghĩ a." Thi Âm cười trộm, nói: "Thật ra ta cũng định lén mang đồ ăn cho họ, vừa vặn có tiểu cửu ở đây, chúng ta mỗi người mang một nửa đi."

"Hảo."

Thi Âm đặt thực hạp lên đầu của Chu Sa, rồi nói: "Cẩn thận một chút đó, cái này đem đến chỗ đại sư tỷ, còn về nhị sư tỷ, tam sư tỷ và Quân Quân thì để ta mang đến đó cho, dù sao cũng tiện đường về phòng ta."

"Vâng sư tỷ, vậy Chu Sa mang cơm đến cho đại sư tỷ đây."

Nói xong, quả trứng vừa mập vừa trắng đội trên đầu một cái thực hạp lớn, bay ra khỏi trù phong, rồi biến mất sau màn mưa dày đặc.

Thi Âm nhìn theo, vui vẻ mỉm cười, đứa nhỏ này mặc dù rất ngốc, nhưng thật ra rất biết nghĩ đến người khác a, đúng là khiến người khác yêu thương mà~

Vừa nghĩ Thi Âm vừa cầm giỏ trúc lớn đựng ba tiểu thực hạp, tay kia cầm theo ô giấy dầu, bước về phía nam.

Một đường bay về phía phòng đại sư tỷ Chu Sa vô cùng cẩn thận, còn sợ mưa rơi vào thực hạp nên vận pháp lực tạo thành một kết giới bảo vệ thực hạp trên đầu, còn bản thân thì đội mưa bay đi.

Mất không bao lâu thì đến được phòng đại sư tỷ, Chu Sa ở bên ngoài í ới gọi vào: "Đại sư tỷ, tỷ mau mở cửa cho Chu Sa đi."

Ở trong phòng, Ân Thần nghe thấy tiếng nói của Chu Sa liền vội vàng buông quyển sách xuống, bước ra ngoài mở cửa cho nàng. Chu Sa liền bay vào trong phòng, hơi nghiêng cái đầu trắng noãn bóng loáng để thực hạp rơi xuống bàn, rồi lại nhấc cái cơ thể béo của mình đẩy đẩy thực hạp ngay ngắn lại.

"Sư tỷ, cái này là thức ăn khuya mà Thi Âm sư tỷ chuẩn bị cho tỷ đó."

Ân Thần kinh ngạc không thôi, nói: "Không thể ăn được, sư phụ không cho phép chúng ta ăn tối."

"Nhưng cái này là ăn khuya mà." Chu Sa khanh khách cười: "Sư tỷ không cần lo đâu, Chu Sa và Thi Âm sư tỷ không nói thì sẽ không có ai biết."

"Ta là sợ muội bị sư phụ phát hiện lén mang cơm đến chỗ ta a."

Ân Thần vươn tay ôm lấy Chu Sa, thuận tay cầm lấy khăn tay của mình lau đi lớp nước mưa đọng bên ngoài vỏ trứng.

"Không sao đâu, lúc Chu Sa đến đây không có bị ai phát hiện, hơn nữa sư phụ cũng tắt đèn đi ngủ rồi, sẽ không biết được đâu."

"Vậy là sư phụ đuổi muội ra ngoài sao?"

Chu Sa hơi cúi đầu xuống, bộ dáng ũ rũ vô cùng đáng thương.

Ân Thần đau lòng không thôi, vuốt ve vỏ trứng trắng noãn, nói: "Vậy tối nay ngủ cùng với sư tỷ đi, sáng mai tìm cách xin lỗi sư phụ."

"Nhưng mà Chu Sa ngủ không ngoan, sẽ làm sư tỷ bị thương."

"Muội không cần phải nói thì ta cũng biết rồi, lúc trước muội còn chưa biết nói, sư phụ thì bế quan, tỷ ôm muội ngủ đều bị muội làm bị thương, ngực lưng đều đau hết."

Chu Sa âm thầm lè lưỡi, nàng cũng không phải cố tình a~

"Không sao, sư tỷ chịu được, nếu muội ngủ không ngoan vậy thì đem muội cột vào đầu giường là được."

"Sư tỷ a~~~~~"

Ân Thần nghe Chu Sa kéo dài giọng làm nũng, liền kiềm không được bật cười, vuốt vuốt đầu quả trứng bóng loáng.

"Được rồi, ở bên trong có nước nóng, muội vào đó ngâm mình đi, sư tỷ ăn xong sẽ vào với muội."

"Ân, sư tỷ~"

Chu Sa vận pháp lực bay lên, hướng ra phía sau bức bình phong, rồi từ trên không rơi xuống dục bồn đầy nước nóng, thỏa thích bơi qua bơi lại.

Ân Thần nhìn theo, ánh mắt nhu hòa lại mang theo vài tia sủng nịch, một vạn năm trôi qua, nàng cũng đã quen thuộc với sự xuất hiện của Chu Sa. Không thấy sẽ rất nhớ, rất lo lắng, cũng thật muốn mỗi ngày đều có thể ôm quả trứng trắng noãn đó vào lòng, vuốt ve những đường vân màu đỏ đẹp đẽ, cùng với quả trứng đó đi đào nhân sâm, nhân sinh như vậy thật sự quá tốt đẹp rồi.

Cứ như vậy, bầu không khí yên lặng dễ chịu diễn ra, không ai nói với ai cũng nào, chỉ có tiếng nước róc rách cùng với tiếng mưa rả rích ngoài hiên.

Dùng xong thức ăn khuya, Ân Thần sắp xếp gọn gàng, đặt ở trên bàn để sáng mai dậy sớm mang đi rửa. Xong xuôi, nàng xoay người bước ra phía sau bức bình phong, vừa đi vừa thuận tay cởi bỏ y phục trên người mình, ném lên trên bức bình phong hoa mẫu đơn.

Chu Sa bị ôm lên có chút sợ hãi, giãy vài cái, khi nhận ra khí tức của đại sư tỷ thì không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng sư tỷ.

"Đại sư tỷ, mai chúng ta có đi đào khoai hay không a?"

"Nếu tiểu cửu muốn." Ân Thần vốc nước đổ lên vỏ trứng phủ vân đỏ, rồi lại nhẹ nhàng lau vuốt một phen: "Chỉ cần tiểu cửu muốn, dù là đi đến đâu, sư tỷ đều đưa tiểu cửu đi."

"Hảo, sư tỷ thật tốt." Chu Sa cao hứng nói: "Mai chúng ta đi sớm đi, để sư phụ biết sẽ không được đi nữa."

Ân Thần cong ngón tay gõ vào vỏ trứng một cái, cười nói: "Càng lúc càng nghịch ngợm."

Chu Sa hì hì cười, xoay lại nhìn Ân Thần. Dưới làn khói mỏng bốc lên từ trong dục bồn, gương mặt sư tỷ phủ một lớp nước mỏng, vài giọt nước men theo gương mặt chảy xuống, đến tận xương quai xanh tinh mỹ, cuối cùng là trượt đến khuôn ngực đầy đặn rồi lại rơi trở về dục bồn. Chu Sa có chút cảm khái, đại sư tỷ của nàng xinh đẹp như vậy, nếu khi nàng từ trong trứng chu sa bước ra, lại không phải là phượng hỏa mà là gà lửa, nhất định là xấu đến không dám nhìn mặt sư tỷ a.

Ân Thần dùng khăn ấm lau khắp vỏ trứng, rồi lại nói: "Tiểu Cửu, ta cùng các sư tỷ không phải con người, cũng chẳng phải thần tiên, bọn ta là từ súc sinh tu luyện trăm vạn năm đạo hạnh mới lên được thần thú như hôm nay. Nhưng còn muội thì khác, muội sinh ra đã là con gái của Linh đế và Linh hậu, có nhiều gian khổ chưa từng trải qua, có nhiều bi thương của kiếp người chưa từng hứng chịu, muội sẽ không hiểu được nỗi khổ của nhân gian đâu. Bước vào con đường tu đạo, chúng ta đã không thể chìm trong nỗi đau của nhân gian được, rời khỏi thất tình lục dục, sẽ là điều tốt nhất cho chúng ta. Nếu một ngày nào đó, muội yêu thương một người, thì nhớ lấy lời của sư tỷ, tuyệt đối không thể trầm mê, buông được thì buông, bởi chúng ta không phải con người yếu ớt, chúng ta không cần phải dựa dẫm vào nhau."

"Nếu thật sự như vậy, cái thứ tình yêu đẹp đẽ mà mỗi người phàm đều có nhưng chúng ta sẽ không có được sao?"

"Có thể nói là vậy." Ân Thần dùng ngón trỏ dính nước chạm vào đầu quả trứng chu sa, chậm rãi nói: "Tiểu cửu, tỷ nhìn thấy muội đầu tiên khi muội chỉ là một quả trứng vừa được sinh ra chưa lâu, tỷ không muốn muội trải qua đau đớn của ái tình, càng không muốn thiên kiếp phi thăng của muội là tình kiếp."

"Tình kiếp?"

"Phải, tình kiếp." Ân Thần chậm chạp nói: "Sinh tử kiếp, thiên lôi kiếp, diệt hỏa kiếp, cái gì ta cũng không sợ, chỉ sợ mỗi tình kiếp."

"Sư tỷ trải qua tình kiếp rồi?"

"Có thể nói là vậy." Ân Thần ôn giọng: "Khi ta phi thăng tứ phẩm linh thú, đã trải qua tình kiếp ở hạ giới."

Chu Sa hào hứng không thôi, cố dỏng tai lên nghe.

"Lần đó ta phải gϊếŧ chết nàng ấy ta mới có thể phi thăng tứ phẩm, ta... ta đã không chần chờ mà gϊếŧ đi nàng... còn nàng thì dùng ánh mắt oán hận nhìn ta..."

Chu Sa có chút kinh ngạc, nếu năm đó nàng biết được câu chuyện này, sẽ nghĩ sư tỷ thật dứt khoát, nhưng hôm nay lại nghe được ân hận cùng nuối tiếc của sư tỷ, nàng liền nghĩ hóa ra sư tỷ vẫn còn rất day dứt.

"Cho nên sư tỷ rất sợ, nếu như tiểu cửu của ta trải qua tình kiếp, liệu có đủ dứt khoát như ta không? nếu muội buông không được, nhất định sẽ hóa thành tro bụi, đạo hành mất hết, trở về con đường súc sinh..."

"Đáng... đáng sợ như vậy?"

"Phải, cho nên sư tỷ muốn tiểu cửu buông bỏ thất tình lục dục, có như vậy thiên kiếp mới không có tình kiếp."

Chu Sa ngẩng đầu lên, rồi lại nói: "Làm sao bỏ được a, máu trong tim cũng là máu, làm sao nói bỏ là bỏ được. Giống như sư tỷ vậy, mặc dù ngoài mặt tuyệt tình dứt khoát, nhưng chẳng phải cũng đau lòng lắm sao? ai cũng đều như vậy, tiểu cửu cũng như vậy, tình kiếp thì sao? buông không được thì sao? cùng lắm thì tan thành tro bụi, cũng có thể yêu đến thống khoái a."

Ân Thần kinh hãi mở to mắt, rồi lại yếu ớt cười, nói: "Muội chỉ mới một vạn tuổi đã có thể nói ra lời này, sư tỷ cũng thật sự không nói lại."

Chu Sa hì hì cười: "Sư tỷ quá khen rồi."

"Ngâm mình cũng lâu rồi, sư tỷ đưa muội ra ngoài."

"Ân~"

Ân Thần khinh thủ khinh cước đem Chu Sa ôm ra ngoài, phất nhẹ tay áo, lập tức trên người liền hảo hảo vận một bộ y phục sạch sẽ mới, cơ thể cũng khô ráo không còn đọng nước.

Chu Sa cũng bắt chước làm theo, cuối cùng là thật nhiều y phục đè lên đầu nàng!!??

Ân Thần nhìn thấy liền ha hả cười, khiến Chu Sa tức giận phồng má bĩu môi.

Ồn ào một lúc mới yên được, Ân Thần ngã lưng xuống giường, đem Chu Sa đặt nằm xuống bên cạnh, kéo chăn lên đắp cho cả hai.

Đột nhiên Chu Sa lại nói: "Sư tỷ, nếu để sư phụ ngủ một mình, sư phụ có buồn chán hay không?"

"Con gà nhỏ thích nghĩ lung tung này." Ân Thần vỗ vào quả trứng hai cái không nặng không nhẹ, nói: "Sư phụ ngủ một mình mười mấy vạn năm rồi, cũng có vấn đề gì đâu, muội cứ thích suy diễn."

"Nếu vậy không có muội, sư phụ vẫn ngủ được?"

"Đúng vậy, lo ngủ đi gà nhỏ thích hỏi nhiều."

Chu Sa bĩu môi oán trách, rồi lại chui vào lòng Ân Thần, từ từ dỗ mình vào giấc ngủ, chỉ là không phải hương thơm của sư phụ, có chút không quen. Ân Thần phất tay áo, nến trong phòng đều tắt, sau đó mới nhẹ ôm Chu Sa, đặt lên vỏ trắng bóng loáng phủ vân đỏ một nụ hôn phớt qua, rồi chìm vào giấc ngủ của mình.

Bên ngoài mưa vẫn rơi tí tách, bồ đề hoa nở ngập tường trắng...

Không hiểu vì cái gì mà đêm nay mưa lớn như thế, Quân Quân lo sợ mấy cây con mình vừa trồng bị mưa làm ún, vội vội vàng vàng cầm dù chạy ra xem thử. Không nghĩ nhìn thấy phía đối diện, trước cửa U Minh cung có một người mặc áo bào đỏ thẫm, đứng dưới trời mưa, đưa mắt nhìn về một phía vô định nào đó.

Quân Quân hoảng hốt cầm dù chạy qua đối diện, nghiêng dù về phía Úc Khuynh Tư.

"Sư phụ ngài làm gì thế? Sao lại đứng đây vậy? mưa lớn như vậy ngài mau vào phòng đi, kẻo cảm lạnh mất."

"Ta không sao đâu." Úc Khuynh Tư đẩy ô về phía Quân Quân, nói: "Ta có vài chuyện nghĩ chưa thông suốt thôi, ngươi về nghỉ ngơi đi."

"Nhưng..."

"Ngươi dám không nghe lời vi sư?"

"Đồ nhi không dám."

Quân Quân lo lắng nhìn sư phụ một lúc, nàng chưa bao giờ thấy sư phụ như vậy, khắp người tản mát một loại cảm giác cô đơn cùng bi thương, rõ ràng trước nay sư phụ có như vậy đâu. Đặt dù giấy bên cạnh Úc Khuynh Tư, Quân Quân vội hành lễ rồi đội mưa chạy về phòng của mình, cả đêm đều không dám ngủ, hay cùng Nhạc Tân lén lút chạy ra ngoài xem thử sư phụ đã vào phòng chưa.

Chỉ là Úc Khuynh Tư không hề về phòng dù chỉ một lần, đứng dưới mưa như vậy, đôi mắt màu bạc nhìn về một phía.

Không biết qua bao lâu, mới bật thốt một câu: "Gà nhỏ, ngươi không về thật sao? Ta mở cửa cho ngươi rồi mà..."