Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 103: Phiên Ngoại 2: Xuân Phong




Tháng ba, tiết trời trong trẻo lại ấm áp, không tìm ra được một gợn mây nào, đến mức tưởng chừng như có thể nhìn xuyên cửu thiên. Thời tiết vốn đang đẹp như thế, lại bất chợt có cơn mưa lất phất bay, mang theo một cỗ không khí se lạnh đến tê dại, cảm giác được cơn mưa này không bình thường chút nào.

Ngoài sân hạnh trổ hoa, những cụm hoa bị gió mưa quật rơi xuống đất, rồi lại bị thổi bay đi.

Mặc dù trong phòng đã bị huân đến khô nóng, nhưng vẫn không thể xua được cảm giác lạnh lẽo lúc này. Gió thổi vào khiến khung cửa sổ vang lên âm thanh kẽo kẹt gai người, thu hút sự chú ý của bạch y nhân đang ngồi bên thư án.

Bạch y như tuyết, tóc đen dài xõa tùy hứng bên vai, trêи trán vắt một mảnh khăn tang, ʍôиɠ lung trong mắt tựa hồ như vẫn chưa tỉnh sau bao nhiêu năm dài đằng đẵng.

"Mưa lớn như vậy..."

Bạch y nhân thì thào, chậm rãi buông trục thư xuống, chống tay xuống thư án đứng dậy. Nâng tay đem cửa sổ đóng lại cẩn thận, gió mưa hắt vào khung cửa sổ, âm thanh nặng nề lại chua xót.

"Tỷ tỷ, hôm nay là ngày giỗ của tỷ, cho nên tỷ trở về đúng không?"

Vừa vặn lúc này, đại môn nhẹ nhàng được đẩy ra, Thư Cửu nhìn vào phòng, thấy Thiên Trinh trầm tư bên cửa sổ, liền biết nàng đang nghĩ chuyện gì.

"Trinh, đừng đứng ở đó nữa, sẽ cảm lạnh đó."

Thiên Trinh quay đầu lại, đưa mắt nhìn Thư Cửu, lúc này trong ánh mắt mới có được vài tia sức sống.

"Cửu, nàng chuẩn bị xong rồi chứ?"

"Đều xong cả rồi." Thư Cửu đem cửa đóng lại, bước đến chỗ của Thiên Trinh, giúp nàng chỉnh lại vạt áo không chỉnh tề: "Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ là hôm nay mưa lớn quá, chắc phải đợi một lúc nữa mới có thể tiến hành."

"Không nên." Thiên Trinh nhìn ra ngoài cửa, mưa hắt vào cửa lạnh lẽo, giọng nàng hơi run rẩy: "Tỷ tỷ chắc cũng cảm thấy lạnh lẽo, không nên bỏ mặc tỷ tỷ."

"Chẳng lẽ ngươi định dầm mưa bái tế?"

"Ân."

Thiên Trinh nắm lấy bàn tay tê lạnh của Thư Cửu, trấn an nàng: "Không cần sợ, cơn mưa này không làm gì được bản linh đế đâu."

"Ngươi..." Thư Cửu có chút buồn bã: "Hai vạn năm rồi, ngươi vẫn cứ như vậy mang tang, bái tế mỗi năm đều đích thân đến, như vậy còn chưa đủ hay sao? Dù sao Diêm La quân cũng đã..."

"Cửu!"

Tiếng nói của Thiên Trinh đặc biệt cao, khiến Thư Cửu giật mình, mở to mắt nhìn nàng ấy. Hai vạn năm qua phu thê các nàng chưa từng cãi nhau, hôm nay Thiên Trinh lại quát nàng một tiếng, khiến nàng không khỏi hoảng hốt cùng ủy khuất.

"Trinh, ngươi vì Diêm La quân mà mắng ta?"

"Đừng như vậy, Cửu, đừng so sánh giữa nàng và tỷ tỷ." Thiên Trinh buông bàn tay của Thư Cửu ra, chậm chạp bước về phía trước, giọng nói có phần lạnh nhạt: "Nếu năm đó không có tỷ tỷ, nàng sẽ có thể tiếp tục sống sao? Nếu năm đó không có tỷ tỷ, ta còn có thể sống sao? Nếu không có tỷ tỷ, chúng ta có thể đến với nhau sao? Một đời của tỷ tỷ vì chúng ta hy sinh không biết là bao nhiêu, nay chỉ có thể vì tỷ tỷ mà đeo một mảnh khăn trắng, đến buổi bái tế mà ta còn làm không được thì ta quả là một kẻ vong ân phụ nghĩa rồi."

Âm thầm buông xuống một tiếng thở dài, Thiên Trinh quay đầu lại, nhìn sâu vào đôi mắt ngập tràn tia ủy khuất của Thư Cửu: "Ta biết nàng cảm thấy như vậy là rất bất công với nàng, chỉ là ta không thể nào vui vẻ khi mà ta đã làm bao nhiêu chuyện khiến tỷ tỷ đau buồn như vậy. Cửu, ta thật sự cười không nổi, đêm thành hôn cũng đeo khăn tang đến tân phòng, ta thật sự có lỗi với nàng."

"Trinh, không nên nói như vậy, là ta ích kỷ..." Thư Cửu ba bước biến hai chạy đến ôm chặt lấy Thiên Trinh, kiềm nén tiếng nức nở không thành: "Ta cứ như vậy mà quên đi ân tình của Diêm La quân, ta đúng là một kẻ vong ân phụ nghĩa, ngươi trách ta là đúng."

"Không nên khóc." Thiên Trinh vỗ vai nàng hai cái, ôn giọng: "Ngoan, cùng ta đi bái tế tỷ tỷ, được không?"

"Hảo."

Thiên Trinh ôn nhu mỉm cười với Thư Cửu, chậm rãi nắm tay nàng dẫn ra ngoài Tử Liên Bát Kính, cánh cửa được đẩy ra, mưa lất phất bay vào điện, mang theo một cỗ ẩm lạnh gai người.

Nhẹ nhàng chấp tán, Thư Cửu nghiêng đầu nhìn qua Thiên Trinh, vô tình thấy được giọt nước mưa trượt dài từ trêи trán của đối phương, nhịn không được mà đưa tay giúp nàng ấy lau đi.

Ánh mắt Thiên Trinh nhu hòa ấm áp vô cùng, tiếp tục nắm tay Thư Cửu đi về phía trước, trong lòng miên man suy nghĩ, rốt cuộc tại sao hôm nay mưa lại lớn như vậy a?

Hai vạn năm qua, năm nào cũng vậy, Thiên Trinh đều đi bái tế tỷ tỷ, nhưng chưa năm nào có mưa, chỉ có duy nhất năm nay là mưa lớn đến khó hiểu.

"Kỳ quái."

Thiên Trinh lẩm bẩm trong miệng, sau đó ngước nhìn bầu trời trêи đầu, trong trẻo, hai chân mày thình lình chau lại với nhau.

Thư Cửu vươn tay đón lấy giọt mưa lạnh, thì thào: "Mưa này dường như có chút kỳ quái."

"Dường như ta đã gặp qua cơn mưa này rồi..."

Thiên Trinh suy nghĩ một lúc, trong đầu đột ngột lướt qua vài hình ảnh vụn vặt, mơ hồ thấy được hồng y năm xưa, rực rỡ lại hoa lệ.

"Đúng rồi!!" Trong mắt Thiên Trinh lộ ra một tia kinh hãi: "Chính là lúc tỷ tỷ tỉnh dậy sau bốn vạn năm ngủ vùi, thiên gia đã đổ cơn mưa này!"

"Nếu nói như vậy thì..."

Thiên Trinh đưa mắt nhìn sang Thư Cửu ở bên cạnh, không giấu được tia vui mừng trong giọng nói: "Có khi nào là tỷ tỷ trở về hay không?"

Thư Cửu suy nghĩ gì đó, rồi lại nhìn màn mưa dày đặc trước mắt, phát hiện một mạt hồng sắc đang chầm chậm di chuyển về phía các nàng, có chút quen thuộc, cũng có chút lạ lẫm.

Vô thức kéo tay áo của Thiên Trinh, giọng nói run rẩy: "Trinh, cái kia..."

Thiên Trinh theo hướng tay của Thư Cửu nhìn thử, nheo nheo mắt lại, đến khi nhận rõ là ai liền kinh hãi mở lớn mắt.

Hồng y rực rỡ tựa bỉ ngạn nở bên bờ Vong Xuyên, mang theo ánh sáng rực rỡ xua tan đêm đen băng giá, thiêu rụi tất cả vạn vật. Phảng phất bi ai cùng mờ mịt, thế nhưng lại hoa lệ đến chói mắt, dương quang không sánh bằng, càng không thể cùng đối phương so bì.

Ô giấy dầu hồng sắc, hồng tụ phất phơ lay động.

Buông nhẹ tán ô, nước bắn tung tóe.

Thiên Trinh vội vàng đem ô đặt vào tay của Thư Cửu, nhanh chóng chạy về phía hồng y nhân, giống như một đứa nhỏ chưa trưởng thành, chạy vào lòng tỷ tỷ mà khóc hô.

"Tỷ tỷ!!!Ngươi cuối cùng cũng trở về rồi!"

Tựa như trở về năm tháng trước kia, tiểu hài tử đó vẫn chưa trưởng thành, vẫn là một oa nhi ngốc nghếch, luôn chạy theo phía sau nàng gọi tỷ tỷ.

"Đã thành thân rồi, vẫn chưa chín chắn lên được chút nào."

"Tỷ tỷ!"

"Hảo, đừng có khóc nữa." Chu Sa nhỏ giọng nói: "Để chất nhi nhìn thấy, sẽ cười tiểu di."

Thiên Trinh kinh ngạc mở to mắt, nhìn ra phía sau Chu Sa, chính là Úc Khuynh Tư đang bồng theo Lăng nhi.

Diêm Lăng nhìn thấy Thiên Trinh như vậy, liền giơ cây kẹo hồ lô ra, nói: "A di, đến ăn."

Khóe môi Thiên Trinh rút trừu, vội đẩy Chu Sa ra, lúng túng lau đi nước mắt, hắng giọng ho một tiếng.

"Lăng nhi, con ăn đi, không cần gọi a di."

Diêm Lăng mở to mắt, rồi khúc khích cười.

Thiên Trinh xấu hổ trừng trừng nhìn Chu Sa, quay lại thì thấy Thư Cửu đang che miệng cười, lúc này thật muốn chết quách cho rồi!!!

Chu Sa nhịn không được bật cười, vươn tay vỗ vào đầu Thiên Trinh hai cái, chậm rãi lướt qua: "Mau vào trong đi, kẻo cảm lạnh. Sau này không cần mặc tang y nữa, tỷ tỷ cũng chưa chết, thật xui xẻo."

"Tất nhiên là không mặc nữa rồi."

Thiên Trinh nhấc chân đuổi theo phía sau, nói: "Tỷ tỷ, làm sao ngươi có thể sống... ách, tỉnh lại vậy?"

"Là do tỷ tỷ của ngươi lợi hại, ngay cả Diêm quân cũng không dám lấy mạng."

"Tỷ tỷ!!!"

"Đồ ngốc, nói ngươi cũng không hiểu, vào ăn cơm thôi."

"Tỷ nói rõ rồi mới được ăn chứ!!!!"

Xuân phong năm nay, thật ấm áp, cũng thật dịu dàng...