Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 102: Phiên Ngoại 1: Hai vạn năm




"Đừng ngủ nữa..."

"Tỉnh lại đi..."

"Diêm La... tỉnh lại đi... mau tỉnh..."

Âm thanh vẫn quanh quẩn bên hai, hai chân mày thoáng chau lại, không thể xoay trở người, cơn đau đột ngột ập đến, không thở nổi.

Ồn ào...

Nhưng có lúc lại yên ắng đến đáng sợ...

Chỉ có âm thanh kia là vẫn ngày đêm vang vọng bên tai, nhưng lại không thể tỉnh dậy được, cơ thể đau quá...

"Ngươi không được chết! Ta không cho ngươi chết!!!"

Giọng nói trầm khàn này rất quen thuộc, dường như là đã nghe qua đâu đó, nhưng đã rất lâu rồi không nghe lại, vô pháp nhận ra là ai đang nói.

Không khí xung quanh cô đặc, nặng nề.Lại loáng thoáng nghe được tiếng chim hót ríu rít, tiếng nước chảy róc rách róc rách ngày đêm, lại còn có tiếng nói cười không ngừng vang lên.

Chẳng biết từ khi nào đã cảm nhận được những thứ đang diễn ra xung quanh, mắt vẫn nhắm, nhưng tai vẫn nghe, và càng lúc càng rõ ràng hơn.

Âm thanh khàn đặc kia vẫn vang vọng, nhưng lại càng ngày càng yếu ớt dần.

Đến một ngày, cuối cùng cũng nhận ra bản thân là ai.

Nàng là Diêm La, là linh đế đệ thập tam, người nắm trong tay sức mạnh hủy thiên diệt địa khiến thiên hạ khϊế͙p͙ sợ.

Không thể nhìn thấy được, mắt đau quá, cơ thể cũng vô lực, chỉ biết xuôi theo, phó mặc cơ thể của mình cho số trời.

"Diêm La... đừng ngủ nữa..."

Âm thanh kia đánh thẳng vào cái đầu đau buốt của nàng, nặng nề, ai oán, lại thê lương cực điểm.

Là giọng nói của Hoang Uyên...

Chu Sa nhận ra được, chính là Hoang Uyên, hắn cũng già cỗi rồi, giọng nói run rẩy đến thê thảm.

"Nàng tỉnh rồi..."

Hoang Uyên vuốt vuốt mặt đá trước mặt hắn, muốn vươn tay chạm đến khối cầu trong suốt kia, chỉ là không cách nào chạm đến được.

Chu Sa không thể nói, nhưng có thể nghe được tiếng của Hoang Uyên vọng lại, thân thể bất giác run lên, là do hàn khí lạnh lẽo bao bọc quanh nơi này.

Thiên âm...

"Hoang Uyên? Là ngươi sao?"

Hoang Uyên kinh ngạc không thôi, cuống quít vỗ vào mặt đá lạnh đến gai người: "Nàng tỉnh rồi sao? may mắn quá, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi."

Chu Sa hơi nghiêng đầu lắng nghe âm thanh xung quanh: "Đây là đâu? ta chưa chết sao?"

"Nói xui xẻo." Hoang Uyên gằn giọng một tiếng: "Nàng có biết ta phải khổ sở thế nào mới cứu được nàng hay không? không được nói từ chết ở đây!"

Tiếng nói của Hoang Uyên rất nhỏ, Chu Sa nhận ra được hắn vẫn còn đang bị phong ấn, cũng đúng thôi, hủy thiên diệt địa chi thuật nào phải chuyện đùa, làm sao có thể thoát ra được.

"Thật may... nàng cũng tỉnh rồi..." Hoang Uyên dựa sát người vào mặt đá lạnh lẽo, thì thào: "Trước khi chết còn có thể nói được vài câu với nàng."

"Trước khi chết?"

Hoang Uyên đưa mắt nhìn vị trí kết nối giữa tảng đá lớn và khối cầu trong suốt, hắn dùng chính sinh mạng của mình, đổi một mạng cho Chu Sa. Hắn không hối hận, từ trước đến giờ chưa từng hối hận, ngay từ việc yêu nàng ấy đến việc hy sinh tính mạng cho nàng ấy.

Có thể nói nếu không có Úc Khuynh Tư trêи đời, thì Hoang Uyên hắn chính là kẻ si tình nhất, cũng là kẻ yêu Chu Sa nhất.

Hèn mọn...

Thứ tình cảm của hắn cũng chỉ có thể dùng hai từ này để hình dung.

Đáng thương...

Hắn là kẻ rất đáng thương, theo đuổi một thứ không nên theo đuổi, yêu thích một thứ mà biết rằng cả đời này cũng chẳng bao giờ có được. Nhưng hắn không hối hận, cả đời hắn Hoang Uyên lừng lẫy tứ hải, chưa từng biết hối hận, nếu có thể yêu một lần cho thống kɧօáϊ, sao lại không yêu chứ?

Không cần hỏi, Chu Sa cũng biết Hoang Uyên đang nghĩ gì, nàng không thể nhìn hóa ra cũng là một việc tốt, có thể không nhìn thấy dáng vẻ bi thương của Hoang Uyên.

"Không cần lo lắng, sẽ có người đến chăm sóc cho nàng."

Hoang Uyên dùng ánh mắt nhu tình của mình đối diện với Chu Sa: "Có thể vì nàng mà tử, cũng là một loại hạnh phúc..."

Chu Sa run rẩy một trận, rốt cuộc kẻ như nàng có gì đáng để Hoang Uyên hắn đánh đổi nhiều như vậy?

Có đáng hay không?

Chỉ là yêu thì không phân biệt được đúng sai, cũng không có khả năng phân biệt đúng sai. Nếu nhận thức được đúng sai thì đã không phải là yêu nữa rồi, đến cả tình cảm còn dùng đến lý trí để tính toán thì còn gọi là yêu sao?

Chu Sa muốn nói, lại cảm thấy khắp người đau đớn, rồi chìm vào mê man lúc nào cũng không rõ.

Đến lúc tỉnh lại đã là một ngày của rất nhiều năm sau đó, bên giường là Cô Chúc, giúp nàng thay một cái khăn ấm mới.

"Lão yêu quái tỉnh dậy rồi?"

Chu Sa nheo nheo mắt, cố gắng làm quen với ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, nặng nề cất giọng: "Kéo màn cửa lại đi."

"Ách... hảo."

Cô Chúc nhanh nhẹn đứng dậy kéo màn che cửa lại, rồi nhanh chóng quay trở lại giường, đỡ Chu Sa ngồi dậy.

"Lão yêu tinh, ngươi dậy uống chút thuốc đi."

"Bao lâu rồi?"

"Sao?"

Chu Sa chống đỡ mệt mỏi, thì thào: "Ta như vậy... bao lâu rồi?"

Cô Chúc ngây ngốc ra một lúc, sau liền nhẩm tính, nói: "Cũng hai vạn năm rồi."

"Hai vạn năm..." Chu Sa ngồi ngây ra, sau lại lẩm bẩm một mình: "Khuynh Tư hẳn cũng đã sinh con rồi..."

"Đúng là sinh ra, đứa nhỏ đó thật là khả ái nha." Cô Chúc sờ sờ cằm, cười nói: "Giống lão yêu tinh ngươi tận bảy tám phần!!!"

Chu Sa hơi hơi cười: "Tất nhiên là giống ta rồi."

"Cũng đúng, ngươi là nương thân của nó mà.Hơn nữa đứa nhỏ đó vừa sinh ra đã được định là thiên địa chi chủ, cũng giống lão yêu tinh nhà ngươi, đúng là mệnh tốt mà."

"Nếu được định là thiên địa chi chủ là mệnh tốt, thì ta cũng không cần mệnh tốt đó." Chu Sa ảm đạm nói: "Trải qua bao nhiêu chuyện, bây giờ chỉ muốn làm một phàm nhân, sinh mệnh ngắn ngủi vài chục năm, những bi hoan kiếp trước đều theo một chén Mạnh Bà thang mà quên sạch sẽ, an ổn bước đến kiếp sau. Thần tiên a, trường sinh bất tử, cuối cùng cũng chỉ nhận lại những nỗi bi thương đeo đẳng, quên cũng không được, mà nhớ đến thì lại đau lòng."

"Ngươi..." Cô Chúc nhăn mặt: "Ngươi nói mấy lời đó, ta một câu cũng không hiểu được!"

Chu Sa nghe xong liền phì cười, đưa tay xoa đầu Cô Chúc: "Nha đầu, lớn lên rồi ngươi sẽ hiểu thôi."

"A Chúc, đừng có làm phiền linh đế nữa."

Cô Chúc giật mình, quay ra sau thì thấy mẫu thân Cô Quang, liền vội vàng né sang một bên.

"Mẫu thân."

"Hảo."

Cô Quang xoay người ngồi xuống giường, kiểm tra mạch đập của Chu Sa, liền hài lòng nói: "Khá hơn rồi,

"Chuyện đó..."

Cô Quang đưa mắt nhìn Chu Sa, cười nói: "Ta biết ngươi muốn nói chuyện gì, hảo hảo nghỉ ngơi trước đi."

"Không nên, ngươi mau nói đi."

"Ngươi gấp gáp cái gì a?" Cô Quang hơi hơi nhăn mặt: "Ngươi có biết để cứu ngươi ta đã phải thức bao nhiêu đêm rồi không? chưa kể cả tên ngốc Hoang Uyên đó đều vì ngươi mà tan thành tro bụi rồi, vậy mà không nghe ngươi cảm ơn hay hỏi thăm ta và hắn một tiếng."

"Ta..." Chu Sa ngập ngừng, nói: "Xin lỗi, là ta liên lụy các ngươi..."

"Không trách được ngươi, có mẫu thân nào lại không quan tâm yêu thương nhi nữ đâu."

Cô Quang tặc lưỡi một tiếng, nói: "Hài tử mà Úc Khuynh Tư hoài thai chính là Lăng nhi, thiên kiếp qua rồi, những gì mà Úc Khuynh Tư nợ nó đều phải trả lại đầy đủ."

Chu Sa không tin được vào tai mình, kϊƈɦ động nhào đến giữ lấy hai vai của Cô Quang: "Ý ngươi là đứa nhỏ đó là Lăng nhi? Lăng nhi của ta còn sống sao?"

"Tất nhiên là còn rồi, ta biết được hôm nay Úc Khuynh Tư dẫn đứa nhỏ đó xuống phàm gian du ngoạn một chuyến, ngươi cũng... này này Chu Sa!!!"

Còn chưa nói xong thì Chu Sa đã chạy đi mất, Cô Quang tức giận giậm chân xuống đất, nghiến răng nghiến lợi mắng theo.

"Cái đồ trọng sắc khinh bạn!!! Ngươi còn chưa trả tiền thuốc cho ta đó nha!!!"

Cô Chúc nhìn mẫu thân, rồi nhìn Chu Sa, chán nản lắc đầu, ai~