Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 91: Cậu ổn chứ?






"Cậu ổn chứ? "



Lời nói trầm ấm vang bên tai tôi, đôi mắt như chẳng hề có nhiệt độ. Tôi đưa con mắt ngập nước nhìn Vũ, khẽ lắc đầu.



Giờ đây, tôi chẳng biết nói gì.



Vũ tới, giống như một cái phao cứu sinh, trái tim tôi lúc này vẫn còn đập một cách mãnh liệt vì những gì vừa xảy ra.



Cảm giác như mình vừa trở về từ cõi chết. Suýt nữa thì, tôi đã phải rời xa anh, rời xa những người thân thương mà tôi yêu quý. Cuộc sống này tôi có quá nhiều điều phải luyến tiếc. Thật may sao, Vũ đã đến...



Tôi không biết tại sao Vũ lại cứu tôi, cũng không biết tại sao Vũ lại biết nơi này mà đến. Nhưng cậu ấy ở đây là tốt rồi. Tôi cảm thấy mình may mắn vô cùng khi gặp được cậu ấy.



Thấy tôi khóc, Vũ đưa ngón tay thon dài của mình quệt lên gò má của tôi. Ngay lúc này, tôi có cảm giác thời gian đang ngừng trôi, cảm thấy ngón tay của cậu ấy có phần vương vấn, giống như là... cậu ấy đang muốn hơn thế.



"Đừng khóc, cậu khóc, tôi rất đau lòng. "




Lời nói của Vũ khiến trái tim tôi lỗi mất một nhịp. Đôi mắt cậu ấy ẩn chứa một nỗi niềm khó tả. Không phải... cậu ấy lại coi tôi là cô ấy nữa chứ?



Vũ vươn đôi tay tới, cởi chói cho tôi, thao tác rất nhanh gọn. Chẳng mấy chốc, tôi được giải thoát khỏi đám dây dợ loằng ngoằng kia. Tôi lập tức bật dậy, ôm trầm lấy Vũ khóc lóc.



"Cảm ơn cậu... cảm ơn cậu vì đã đến. "



Nếu cậu ấy không đến, chỉ chậm một giây nữa thôi, có lẽ... tôi đã chết...



Tôi thà chết còn hơn sống trong sự tủi nhục và ê chề suốt cả cuộc đời.



Thực sự tôi vô cùng cảm kích Vũ.



Nỗi sợ hãi của tôi vẫn còn chưa tan hết, nó vẫn còn vẩn vơ quanh đây, đôi tay tôi vẫn còn run rẩy.



Thật may quá...



Vũ chợt sững người vì cái ôm của tôi, dường như đây là điều mà cậu ấy không thể lường trước được, cậu ấy không bắt tôi buông ra, cũng không kháng cự, Vũ bần thần vài giây, sau đó đưa tay lên vuốt ve lưng tôi an ủi.



"Không sao, tôi ở đây. "



Tôi cảm giác phía sau lưng tôi, đám đàn ông kia đang co rúm lại vì sự xuất hiện của Vũ. Họ sợ Vũ đến thế sao?



Vì sao họ sợ Vũ như thế?



Nhưng, tôi không còn quan tâm đến điều đó nữa, tôi rất ghét, rất căm thù họ, tôi không muốn nhìn thấy họ nữa. Tôi muốn rời khỏi đây, muốn gặp anh, muốn nói tất cả cho anh biết, muốn gục vào lòng anh khóc nức nở. Muốn được anh che trở bảo vệ, muốn.... rất nhiều.



Tôi nhớ anh!



"Chúng ta đi thôi. "- Vũ nói một câu nhẹ tênh.



Đi? Dễ dàng như vậy sao, đám người đó sẽ để cho chúng tôi đi sao?




Tôi không kịp nói, Vũ nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi đi, để lại đám đàn ông nghệt ra như mất hồn mất vía.



"Đại ca, chúng ta cứ đứng yên vậy sao? "



"Mày im đi... đó là người.... không nên động vào... "



Tôi nghe thấy giọng nói run rẩy của anh trai Tuấn, có thể thấy, hắn đang sợ Vũ, không, phải là rất rất sợ mới đúng.



Vừa nãy hắn có thái độ rất huênh hoang, ngay cả khi tôi lôi cảnh sát ra dọa hắn cũng không sợ.



Ắt hẳn, hắn phải biết anh đã xử lý em trai của hắn như thế nào, vậy mà hắn vẫn bất chấp bắt tôi, còn nói rằng sẽ xuống mồ cùng với tôi.



Tôi đã nghĩ, hắn là kiểu người không sợ trời, không sợ đất... vậy.... Điều gì ở Vũ khiến hắn sợ tới thế?



Tôi không biết và... tôi không muốn biết!



Tôi mệt rồi, tôi không muốn đầu óc mình đã rối lại càng thêm rối.



Giờ đây, tôi rất sợ, tôi muốn về nhà!



Vũ ôm lấy bả vai tôi, tôi nép vào người cậu ấy, trong đầu có những dòng suy tư hỗn loạn khiến tôi bần thần.



Nước mắt đã khô, nhưng nghĩ tới những lời sỉ nhục kia thì nó lại ứa ra...



Vũ đội mũ cho tôi, ngón tay thon dài cài quai mũ bảo hiểm cho tôi. Lúc này đây, tâm trí của tôi đang ở một nơi rất xa, đôi mắt tôi nhìn về nơi khác, không nhìn cậu ấy.



"Cậu muốn đi đâu? "



Câu hỏi của Vũ như đưa tôi về với thực tại, tôi đưa đôi mắt rầu rĩ của mình nhìn Vũ.




"Tôi muốn về nhà. "



Trái tim tôi như bị một con dao đâm vào, tôi đang bị thương, tôi cần được chữa lành. Tôi thực sự không chịu nổi viễn cảnh của ngày hôm nay.



Có lẽ... tôi đã bị đám người kia dọa cho thần hồn nát thần tính rồi.



"Được, tôi đưa cậu về. "



Vũ bế tôi lên xe, tôi cũng để mặc cho cậu ấy làm thế, hành động của cậu ấy rất đỗi dịu dàng, giống hệt như cách bạn trai chăm sóc người yêu, nhưng tôi không hề cảm nhận được bất kỳ tình cảm nào của cậu ấy, bởi, trái tim tôi đã dành hết cho anh rồi.



Tôi được Vũ đặt ngồi trên yên sau, ánh mắt tôi như mất hồn mà cứ nhìn về phía trước, không di chuyển con ngươi đen một chút nào.



"Điện thoại của cậu. "



Vũ móc từ túi ra chiếc điên thoại của tôi rồi đưa cho tôi, ngay tức khắc, con ngươi đen láy của tôi di chuyển, giật lấy chiếc điện thoại trong tay Vũ rồi áp vào ngực mình như vừa tìm lại được một thứ gì đó rất quan trọng.



Tôi không muốn biết lý do tại sao cậu ấy lại cầm điện thoại tôi nữa, tất thảy mọi thứ, tôi đều không quan tâm... Chỉ là, tôi muốn cầm điện thoại của mình để gọi cho anh.



Biểu hiện của tôi không khiến cho Vũ ngạc nhiên, cậu ấy trèo lên xe rồi vặn tay ga. Lúc này, tôi thấy hơi áy náy vì đã hành động hơi quá, dù gì... cậu ấy cũng là ân nhân của tôi, tôi nên cảm ơn mới phải.



Trước khi đi, tôi thấy Vũ phóng con mắt sắc hơn dao về phía đám người kia, ngay lập tức, bọn họ túm lại vào nhau rồi run rẩy, sau đó, tôi thấy môi Vũ mấp máy câu gì đó rồi cậu ấy phóng xe đi với tốc độ tối đa, để lại đám đàn ông với những con mắt ngờ nghệch.



Rời khỏi căn nhà kho, sắc trời xanh tím truyền vào mắt tôi, vậy là, bây giờ đã nhá nhem tối rồi.



Tôi không biết nơi này ở đâu, chỉ biết khắp chặng đường tôi đi, hai bên là đồng lúa mênh mông bạt ngàn. Có lẽ nó là vùng ngoại ô. Vũ đang phóng với vận tốc tối đa, 120km/h.