Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 84: Facebook của Vũ






"Hả? "- Tôi giật nảy mình mà đưa mắt nhìn Vũ.



Vũ đan hai tay vào với nhau rồi né tránh ánh nhìn của tôi.



"Hôm qua, xin lỗi vì hành động quá khích. "



Mắt tôi giật giật, hơi bất ngờ vì cậu ấy lại là người xin lỗi trước, tôi nở một nụ cười xòa cho qua chuyện.



"À! Có gì đâu... còn tớ thì... xin lỗi vì hôm qua... chú ấy đã... "



Những câu tiếp theo thật khó mở lời!



"Chú ấy? " Vũ hơi ngạc nhiên nhìn tôi, giống như là cậu ấy không nghĩ người đàn ông đó lại được tôi gọi bằng chú. Chắc là bởi vì anh nhà tôi đẹp quá mà...



"À... chú ấy 34 tuổi rồi. "



Vũ bỗng đưa đôi mắt thăm dò nhìn tôi.



"Đó là chú họ hàng nhà cậu? "




Câu hỏi của Vũ làm tôi gãi gãi đầu, phải trả lời sao đây? Nói là bạn trai ư? Ngay khi tôi đang băn khoăn không biết phải trả lời thế nào thì Vũ đã cắt ngang:



"Tôi hiểu rồi. "



Nói xong câu đó, Vũ không nhìn tôi nữa mà thay bằng vẻ lạnh lùng như mọi khi, cậu ấy lại cắm mặt vào sách đọc một hồi. Thấy vậy, tôi cũng không nói gì nữa.



Một lúc sau đó, Vũ lại bất ngờ lên tiếng.



"Cảm ơn vì lời khuyên ngày hôm qua, nó rất có ích cho tôi... Và... xin lỗi vì đã coi cậu là cô ấy. Ngày hôm qua tôi đã suy nghĩ, cậu hoàn toàn không giống cô ấy. "



Có lẽ đó là câu chuyện mà Vũ đang suy nghĩ, còn tôi thì không hề để tâm tới câu chuyện đó. Cơ bản, tôi chỉ coi Vũ là bạn, thế nên tôi chỉ muốn cậu ấy thoát khỏi cái bóng trong quá khứ, nếu cậu ấy nhận ra được thì tốt rồi. Tôi vui vẻ mỉm cười.



"Không có gì đâu Vũ! "



"Ừ, mà chiều nay 4h30 có mặt tại nhà A nhé, chúng ta phải chụp ảnh dự thi. "



"Ok Vũ. "



Vừa nói xong cũng là lúc bà giáo khó tính bước vào lớp. Bà ấy vừa vào thì ngay lập tức con Trang cun cút đi sau lưng rón rén bước vào, tôi khẽ cười thầm, hôm trước tôi đi học muộn, nay đến lượt nó. Nó thấy tôi cười, lại thấy tôi ngồi cạnh Vũ, nó lườm tôi tới cháy mặt.



Vào tiết, do bà giáo vẫn ghim tôi từ buổi hôm trước đi muộn lên bà liên tục gọi tôi, nhưng bà ấy đã nhầm, lần này tôi không còn giống như lần trước nữa, tôi có thể trả lời bất cứ câu hỏi nào mà bà ấy đưa ra, và dĩ nhiên nhờ công của bà ấy mà tôi lĩnh luôn hai con 9. Hí hí.



Gần cuối tiết, con Trang vẫy vẫy tay ra hiệu tôi đọc tin nhắn, tôi lại phải rút điện thoại ra đọc tin nhắn của nó.



"Cả trường này đều biết mày thi King& Queen với hot boy của trường rồi nhé! "



"Ừ thì? "



"Ừ cẹc, bạn bè như cái lờ, biết bạn F.A mà không tranh thủ cơ hội giới thiệu người yêu cho bạn. Đấy, bạn thế đấy. Thế mà mình lúc nào cũng nghĩ cho bạn, bạn đấy à... "



Nó lại bắt đầu than vãn rồi đấy, chắc nó lại giận dỗi khi tôi thân quen với Vũ. Không phải là tôi không nghĩ cho nó, mà Vũ vốn là người khó gần, lần trước một bạn xinh đẹp như vậy xin facebook cậu ấy còn từ chối nữa là...



Đến tôi tôi còn chưa biết facebook của Vũ. Tôi thành thật nhắn lại.



"Ca này khó, Vũ nổi tiếng khó gần mà.... "



"Ôi đấy, bạn bè người ta phải giúp nhau, khó khăn cũng phải cố giúp bạn, tác thành cho bạn. Mà mày lại ở cảnh Vũ như thế, chán, chẳng buồn nói. "




"Được rồi, được rồi. Để tao thử. "



Tôi hơi cắn cắn môi, suy nghĩ một hồi rồi quay ra hỏi Vũ.



"Vũ này... cho tớ xin facebook của cậu được không? "



Vũ quay ra nhìn tôi với đôi mắt khó hiểu, đôi lông mày hơi nhíu lại. Tôi lập tức giải thích:



"À... bởi vì... bởi vì... "



Vũ bất ngờ cắt ngang lời tôi:



"Được rồi. "



"Hả? "



Dễ dàng như vậy sao? Tôi tưởng khó lắm chứ...



Vũ rút chiếc iphone từ túi của mình ra, khẽ bấm bấm vài cái rồi đưa mắt nhìn tôi.



"Kiểm tra điện thoại đi. "



Vừa lúc Vũ nói tôi kiểm tra điện thoại, cũng là lúc chuông báo hiệu giờ học kết thúc. Mọi người cất sách vào cặp rồi đứng dậy. Cả tôi và Vũ đều thế, sau đó tôi mới kiểm tra điện thoại của mình.



Lưu Minh Vũ đã gửi lời mời kết bạn.



Ách!



Ý tôi đâu phải thế này?



Tôi giật mình bấm vào trang cá nhân của Vũ, hơn 120.000 lượt follow, lại còn có dấu tích xanh.



Trời ạ!



Chết cha! Vũ hiểu nhầm ý của tôi rồi, không phải tôi xin facebook cho tôi mà xin facebook cho con Trang...



Trời! Tôi quên mất Vũ là người nổi tiếng nên khó kết bạn, đáng lẽ tôi phải giới thiệu cái trang trước.



Trời ơi là trời!




Vũ lấy cặp sách rồi đi mất, tôi liền gọi với lại.



"Á! Vũ ơi. "



Cậu ấy liền xua tay:



"Tôi có việc bận rồi, hẹn gặp lại chiều nay. "



Nói xong, cậu ấy đi thẳng một mạch mà không thèm ngoái đầu nhìn tôi lấy một cái để lại cho tôi xụi lơ ra đấy.



Con Trang thấy Vũ đi liền phi như bay tới chỗ tôi hỏi.



"Thế nào, thế nào? Sao rồi? "



Tôi chưa kịp nói gì thì con Trang đã tọc mạch nhìn vào điện thoại tôi, quả màn hình Vũ gửi lời mời kết bạn cho tôi truyền vào mắt nó....



"Má ơi!!!!!!! Tao giết mày!!! "



____________________



Sau khi bị con Trang tra tấn tinh thần và giải thích đến gãy cả lưỡi, cuối cùng nó cũng chịu tha cho tôi với điều kiện: Tôi phải xin bằng được Vũ kết bạn facebook với nó.



Trời! Làm thế nào được đây, tôi nghĩ vắt cả óc mà cũng không ra, tôi cố gắng lê bước chân ra cổng trường với bộ dạng mệt mỏi.



Ngay lập tức đập vào mắt tôi là gương mặt đẹp trai của người đàn ông tôi thương, lập tức trong tôi như bừng lên sức sống.



Anh hôm nay tới đón tôi kìa!



Vừa thấy anh, tôi vui sướng tới nỗi cười tít cả mắt lại, sinh viên ra vào ngoài cổng trường đều dán mắt lên nhìn bóng dáng cao lớn đẹp trai, bên cạnh lại còn có chiếc xe Roll Royce nữa, tất cả những người con gái khác đều nhìn tôi bằng ánh mắt ghen tỵ làm tôi chỉ muốn kéo anh vào trong xe để cho mọi người thôi không nhìn nữa.



Anh là của tôi mà!