Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 83: Vũ chủ động xin lỗi






Bây giờ đã là mười giờ tối, tôi được anh mặc lại quần áo lên người, cả cơ thể vẫn mệt mỏi mà xụi lơ trên ghế sau, để anh đưa về nhà. Qua kính chiếu hậu, tôi thấy gương mặt anh rất thỏa mãn, khác hẳn với cái gương mặt đen xì vừa nãy mà anh bày ra trước mặt tôi.



Đàn ông ai cũng như vây sao? Khi tức giận chỉ cần chiều lòng họ bằng cách này họ nhất định sẽ bỏ qua sao?



Nhưng mà... Cái giá hôm nay phải trả, có lẽ là quá đắt....



Nghĩ tới cái vùng kín vẫn còn ê buốt, tôi mới thấy anh quả thực rất đáng sợ!



Tôi nhất định không bao giờ để anh nhìn thấy tôi ở chung với một người con trai khác nữa, nhất định!



Anh bất ngờ cất giọng nói, chấm dứt suy nghĩ đen tối trong đầu tôi.



"Đồ ăn anh mua đã để trong túi, khi nào đói em có thể lấy ra ăn nhé! "



"Vâng. "



Reng! Reng!



Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên phá vỡ không gian yên ắng.




Tôi giật nảy mình, vội vàng ngồi dậy dù cả cơ thể đang đau nhức... bởi vì...



Số gọi tới là số của mẹ tôi!



Chắc là mẹ tôi đang lo lắng vì sao tôi vẫn chưa về nhà, tôi nuốt nước bọt, tiếng chuông vang lên từng đợt như thôi thúc tôi phải nghe.



"Nghe đi, cứ bảo là đi ăn với anh, đang trên đường về rồi. "- Anh ở phía trước vẫn đang lái xe, nhẹ nhàng nhắc nhở tôi.



Tôi lúng túng, không biết phải làm sao, nhưng tiếng chuông cứ liên hồi vang lên khiến tôi buộc phải ấn nghe.



"Vâng, mẹ ạ? "



"Sao giờ này con chưa về? "



"Dạ... trường mới tổ chức hoạt động King&Queen nên con phải ở lại trường tập văn nghệ, sau đó chú tới đón rồi đưa con đi ăn tối, giờ đang trên đường về ạ. "



"Vậy à, thế thì lần sau con báo sớm nhé, mẹ để phần cơm cho con này. "



Lúc đầu tôi nghe thấy giọng mẹ tôi có chút lo lắng, nhưng sau khi nghe được câu trả lời thỏa đáng, giọng bà dịu hẳn đi, trong lòng tôi cũng vì vậy mà cảm thấy thoải mái hơn.



"Vâng, lần sau con sẽ báo sớm ạ, vì có phải tập luyện từ giờ tới lúc chương trình diễn ra nên những ngày tới con thường xuyên về muộn ạ. "



Tôi không thể tin nổi, tôi bắt đầu nói dối một cách thuần thục.



"Ừ được rồi, vậy con về sớm nhé. "



"Vâng. "



Nói xong, tôi cúp máy, cả cơ thể ngả ra ghế, lồng ngực phập phồng như thể vừa trút bỏ được tảng đá lớn trên ngực.



"Không sao đâu, gần đây anh có nói chuyện với bố em, đả thông tư tưởng con gái phải về trước 9 giờ tối, giờ có thể nhích lên thành 10 giờ rồi đấy ."



Tôi lập tức bật dậy lườm anh, thì ra anh đã có tính toán từ trước!



"Anh ranh ma thật đấy. "




Anh lơ câu hỏi của tôi đi mà nói tới chuyện khác.



"Bắt đầu từ ngày mai, lái xe của anh sẽ qua nhà em đón đưa em tới trường, khi nào anh không bận việc công ty thì anh sẽ trực tiếp qua đón em. "



Tôi nhướn mày nhìn gương mặt anh qua kính chiếu hậu, nét mặt anh vẫn trầm ổn như thế.



"Anh quản em đấy à? "



"Hôm nay chỉ vì anh không đưa đón được mà đã có người đón hộ đấy. "



Tôi đang mệt mà vẫn phải che miệng phì cười.



"Anh mà nhìn thấy em một lần nữa gần gũi với tên đó, thì lần sau không có chuyện bốn lần một ngày đâu. "



Nụ cười trên mặt tôi liền tắt ngẩm, anh đang đe dọa tôi? Mà không... câu nói của anh nghĩa là sao? Nếu anh nhìn thấy tôi ở cùng một chỗ với Vũ, vậy nghĩa là....



Với sức lực của anh, tôi có thể làm chứng điều anh nói là sự thật...



Không phải 4 lần, vậy thì có thể là... 5,6 hay thậm chí 7-8 lần?



Ôi trời đất ơi!



Ngày hôm nay đã quá đủ với tôi rồi, nhất định tôi sẽ không để hũ giấm chua như anh nhìn thấy tôi đi cùng Vũ đâu... Tôi chính thức sợ rồi. Bây giờ bảo tôi cách xa Vũ nửa vòng trái đất tôi cũng cam lòng.



Tôi tái mặt, lập tức gật đầu lia lịa.



"Em.. không dám nữa đâu. "



"Ngoan! "



Qua kính chiếu hậu tôi thấy khóe môi anh cong lên một đường tuyệt mỹ, đôi tay đặt trên vô lăng xe lại tiếp tục di chuyển.



Chẳng mấy chốc xe oto của anh đã dừng ở trước cổng nhà tôi. Dù đang rất đau hông và chỗ đó nhưng tôi vẫn cố lết cái thân xác hao tàn vào trong nhà.



Bố mẹ tôi vẫn đang xem phim ở dưới phòng khách, bình thường họ ngủ sớm nhưng chắc do chờ tôi nên mới ngủ muộn, nghĩ vậy tôi lại cảm thán ai đó.



Nhanh chóng chào bố mẹ một tiếng, tôi ôm túi đồ ăn lên nhà, mở nước nóng rồi đặt cả cơ thể vào bồn tắm thư giãn.




Tới mười một giờ tôi mới tắm xong, mở chút đồ ăn của anh ra ăn tạm rồi tôi trèo lên nhắn tin cho anh rồi đi ngủ.



___________________



Sáng hôm sau.



Tôi tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng chuông báo thức vang bên tai, sau khi đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân, tôi xách cặp đi học, hôm nay lại là tiết Nguyên Lý Thống Kê. Vẫn như mọi khi, tôi diện quần jean áo thun đi học, vào lớp thấy mới lác đác vài người. Tôi vốn là học sinh có ý thức tốt, chẳng qua vì vài lần lỡ là nên mới đi muộn thôi, chứ bình thường tôi đi rất sớm.



Tôi nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng của Vũ ở bàn cuối của dãy trong cùng, cậu ấy luôn chọn một vị trí xa xa vì không muốn ai lại gần.



Nhìn thấy Vũ, lòng tôi bỗng dâng lên một hồi chua xót. Không hiểu sao, đối với Vũ, tôi luôn có một sự đồng cảm với cậu ấy, ánh mắt cô độc ấy, nỗi buồn trong lòng cậu ấy, tôi đều thấu hiểu. Hay là do tôi quá nhạy cảm? Tôi không biết, nhưng cảm giác rõ ràng nhất của tôi lúc này là thương cảm.



Tôi muốn nói lời xin lỗi cậu ấy vì cú đấm của anh ngày hôm qua, nhưng... tôi lại không biết phải mở miệng thế nào, trong đầu tôi rối như tơ vò. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng, tôi quyết định tiến tới bàn Vũ, ngón tay gõ gõ xuống bàn cậu ấy.



"Tớ ngồi đây được không? "



Vũ theo tiếng nói của tôi mà ngước mắt lên nhìn, bấy giờ tôi mới thấy khóe môi cậu ấy bầm lên rõ ràng, vừa đỏ lại vừa sưng nữa.



Nhìn thấy vết thương đó, tôi có chút áy náy vô cùng.



Vũ không nói gì, cậu ấy chủ động ngồi dịch sang một bên để tôi ngồi vào.



Đặt túi xuống ghế, tôi mở cặp sách của mình ra lấy sách, nhưng trong lòng rất mông lung...



Không biết cậu ấy đã bôi thuốc chưa? Vết thương trông khá nặng...



Ngay khi tôi định mở lời nói xin lỗi, thì Vũ đã cất tiếng nói trước.



"Xin lỗi chuyện hôm qua. "