Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 79






Tôi hớt ha hớt hải chạy về nhà, vội tới mức không lên phòng mình thay đồ mà vứt luôn cặp xách ở ghế sofa rồi lao vào bếp làm đồ ăn cho anh.

Tôi phải làm trong vòng bốn mươi lăm phút, phải nhanh thôi!

Thấy tôi vội vội vàng vàng như bị ai đuổi, cô Ngân giúp việc liền không tìm được tò mò mà hỏi:

"Hôm nay cô làm đồ ăn mang đi cho cậu Hoàng à? "

"Vâng. "

Tôi chỉ đáp vỏn vẹn một câu rồi chú tâm bắc cái chảo dầu lên bếp. Cô Ngân thấy vậy cũng không nói gì mà đi làm việc của mình.

Nhà tôi mới thuê một cô giúp việc mới, vì dạo này bố mẹ tôi bận chuyện công ty, còn tôi thì lịch học kín mít nên không thể lúc nào cũng có mặt ở nhà mà dọn dẹp nấu nướng được.

Thời gian cứ vậy mà trôi qua, tôi lau mồ hôi trên trán mà nở nụ cười mãn nguyện với thành quả trước mắt. Cuối cùng cũng xong, ngó lên đồng hồ đã là mười hai giờ mười lăm phút tôi nhanh chóng gói gọn lại vào một hộp cơm giữ nhiệt rồi cẩn thận bỏ vào túi. Bấy giờ tôi mới chạy lên phòng tắm rửa qua loa rồi thay một bộ quần áo khác. Hôm nay tôi chọn quần bò, áo phông đơn giản.

Xong việc tôi cũng bắt taxi tới trụ sở công ty của anh. Bây giờ đã là gần mười hai giờ rưỡi, thang máy chạy xuống ì ạch hơn bình thường vì đúng giờ nghỉ làm của các nhân viên.


Tới tận mười lăm phút sau thang may mới chạy xuống tới tầng 1, tôi nhanh chóng chen chân vào cái thang máy gần như đã chật kín người rồi giữ khư khư cái hộp cơm giữ nhiệt.

Người ra người vào, đến mười phút sau cửa thang máy mới dừng lại ở tầng làm việc của anh, cửa thang máy mở, tôi nhanh chóng lao ra như một cơn gió, tôi vội tới mức quên luôn cả chị lễ tân đang trực ban mà chạy vào trong tìm phòng làm việc của anh, đi tới nửa đường thì bị chị ấy ngăn lại hỏi:

"Xin lỗi, cô có hẹn với giám đốc chưa? "

Hình như đây là nhân viên mới, nước da trắng, dáng đẹp, trông rất ưa nhìn. Tôi nuốt nước bọt xuống cái cổ họng khô khốc của mình rồi đáp lí nhí:

"Tôi là Vy. "

Chị lễ tân nghe tới tên tôi, đầu lông mày liền nhanh chóng giãn ra, bày ra gương mặt lịch thiệp đáp:

"À dạ, vậy mời cô đi lối này. "

Chị lễ tân dẫn tôi tới phòng làm việc của anh, chúng tôi dừng lại trước căn phòng có cánh cửa màu xám tro, tới đây, chị ấy lễ phép nói:

"Đây là phòng giám đốc, chị cần gì cứ gọi em nhé. "

Dù biết rõ tôi nhỏ tuổi hơn chị ấy nhưng chị ấy vẫn cư xử thật lịch sự, tôi gật đầu cảm ơn rồi mở cửa bước vào.

Bên trong phòng làm việc rộng thênh thang, căn phòng được bài trí rất ngăn nắp với màu chủ đạo là xanh nhạt và trắng. Trong phòng làm việc có cửa sổ sát đất và một vài chậu cây cảnh. Ở giữa là ghế sofa và một chiếc bàn kính, trên bàn còn có một bộ ấm chén, chắc đây là nơi tiếp khách.

Dù không gian rất rộng lớn và thoải mái nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy trong này rất bức bí và ngột ngạt. Có lẽ người leo lên được vị trí này sẽ phải chịu sự khắc nghiệt trong căn phòng này?

Tiếng gõ bàn phím lạch cạch vẫn vang lên trong không gian, tôi vội vàng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh ấy.

Bây giờ đã gần một giờ trưa rồi mà anh vẫn đang làm việc, từng ngón tay trên bàn phím cứ chốc chốc lại nhảy lên như đang múa. Nhất thời, tôi bị hút hồn vì phong thái làm việc của anh, dáng ngồi thẳng, hàng lông mày nghiêm nghị tưởng như rất khó để làm hai đầu lông mày chạm lại vào nhau. Ánh mắt anh chỉ dán chặt vào laptop, trên gương mặt còn đeo một cặp kính rất tri thức, anh tập trung tới nỗi có người mở cửa mà cũng không biết.

Tôi mỉm cười nhìn anh, không lỡ cắt đứt mạch làm việc của anh mà nhẹ nhàng tiến tới chiếc ghế sofa ở chính giữa. Tôi đặt nhẹ hộp cơm xuống, thế nào mà không may đầu gối của mình chạm vào mép bàn vang lên tiếng "cạch" một cái, điều này khiến những ngón tay của anh dừng lại hẳn.

Anh ngước mặt lên nhìn tôi, gương mặt nghiêm túc làm việc nãy giờ mới chịu giãn ra một cách thoải mái.

"Xin lỗi, em làm phiền anh làm việc à? "


Anh không nói gì, dừng thao tác trên bàn phím lại rồi không do dự gập luôn laptop xuống khiến tôi ngạc nhiên.

"Sao vậy? "

Anh bỏ cặp kính trên gương mặt xuống bàn rồi đứng dậy, từ từ tiến về phía tôi, miệng mấp máy nói:

"Lần sau đến thì cứ gọi anh, đừng âm thầm như thế. "

Anh... thật là...

Tôi đành cười trừ rồi bắt đầu dọn dần từng món đồ trong hộp bày lên bàn. Vì không có nhiều thời gian để bày vẽ nên hôm nay tôi chỉ làm vài món đơn giản như: canh xườn, gà rán và tôm rim mặn ngọt.

Anh ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt cứ dán vào cử chỉ của tôi khiến tôi hơi gượng gạo.

"Sao vậy? "

"Không có gì. "

Tôi lại tiếp tục cặm cụi bày nốt món tôm rim lên bàn, xong xuôi, đang định ngồi xuống thì anh vỗ đét một cái vào mông tôi khiến tôi giật phắt mình.

"Cái gì vậy? "

"Mông đẹp, nhìn là muốn làm từ đằng sau. "

Ách!

Dù đã trải qua một thời gian yêu nhau nhưng tôi vẫn chưa thích nghi được với cái tính cách bá đạo này của anh.

Tôi nhăn mặt nhìn anh còn anh thì tỏ ra chẳng có chuyện gì xảy ra rồi cầm đũa lên gắp thức ăn vào bát.

Tôi trợn tròn mắt nhưng cũng đành bất lực mà ngồi xuống dùng bữa với anh. Trong lúc ăn cơm, tôi lại nghĩ tới cuộc gặp gỡ với Kỳ Hân ngày hôm qua, thực ra tôi đã gạt phăng đi câu nói của ả ta trong đầu, nhưng... tôi có nên nói với anh cho rõ ràng không?

Thôi nào...

Tôi lắc đầu nguây nguậy để xua tan những suy nghĩ phức tạp trong đầu mình. Tôi phải tin anh chứ!


Nghĩ vậy, tôi lại tiếp tục ăn cơm. Anh như bắt được suy nghĩ của tôi mà hỏi lại:

"Có chuyện gì sao? "

Tôi lắc đầu đáp: "Không ạ. "

Anh gắp miếng tôm vào bát tôi rồi nói:

"Rất ngon, anh hy vọng được ăn nó mỗi ngày. "

Nghe anh khen như vậy má tôi liền hồng lên, dương đôi mắt long lanh nhìn anh.

"Thật sao? Có phiền anh không? Anh còn đi ăn với đối tác mà. "

"Không phiền. Anh muốn được gặp em mỗi ngày. "

Nói đoạn, anh đưa ngón tay về phía tôi, nhất thời tôi ngẩn người, sau đó anh miết một đường ở viền môi tôi.

"Em dính mỡ ở miệng. "

"À. "

Lúc này cơ mặt tôi mới giãn ra đôi chút. Ai ngờ anh lại đưa luôn ngón tay vừa quệt môi tôi đưa vào miệng mút.

"Ngon, lát nữa anh sẽ mút nó nhiều hơn. "