Trong đầu tôi hiện lên nhiều suy nghĩ khác nhau, chẳng lẽ hôm qua xảy ra tai nạn nào đó sao? Không kìm chế được sự tò mò, tôi tiến tới chỗ đám đông đang thì thầm to nhỏ.
Một chị áo hồng đứng trước mặt tôi thì thầm với chị bên cạnh.
"Này bà biết vụ này không? Kể tôi với, tôi cũng vừa tới thôi. "
"Trời! Vụ to thế mà cô không biết ư? Người đàn bà kia đến khách sạn này bắt gian, nghe đâu chồng cô ta viện cớ đi công tác nhưng hóa ra là đi nghỉ mát với bồ. Bà vợ sau khi biết được đã tức tốc tới khách sạn này, khi nhìn thấy hai người đang mây mưa với nhau, bà ta liền gọi giang hồ vào đánh con bồ. Nghe đâu đánh khủng khiếp lắm, mặt mũi méo mó còn không ra hình dạng cơ, đi cấp cứu rồi. Còn người đàn ông kia thì bị bà ta cắt luôn của quý... Sợ quá! "
Tôi nghe loáng thoáng mà cũng rùng mình theo, sợ thật... Đàn bà bây giờ đi bắt gian ghê gớm quá! Tôi tiếp tục dỏng tai lên nghe tiếp.
Chị áo hồng nghe kể xong sắc mặt tái nhợt hỏi tiếp:
"Khiếp, ghê thế kia á... Ác độc thật đấy, nhưng mà cũng tại thằng chồng kia sai. "
"Haizzz, có vợ có con rồi còn đi ăn nằm với Tuesday, bị thế là đúng. Nhưng bà vợ cũng dại quá cơ! Làm như thế thì vào tù rồi còn gì, vì một thằng đàn ông, chẳng đáng! "
"Ừ đàn bà thế là dại rồi, là tôi, có công việc ổn định đàng hoàng, tôi ly hôn mẹ cho xong, cái ngữ chồng thế thì bỏ đi mà lấy chồng khác, việc gì phải dại dột vì nó thế, hỏng cả một đời. "
Chị áo hồng nghe vậy liền gật gù đồng ý.
"Thế thằng kia nó ở tầng nào đấy? "
"Nghe không nhầm thì là P.505 thì phải. "
Tôi thầm lẩm nhẩm trong đầu, P.505, sao nghe mà quen thế nhỉ...
Thế nhưng dù có cố gắng lục lọi trong trí nhớ, tôi cũng chẳng tìm được thêm một manh mối nào về căn phòng 505 này...
Cảnh sát bắt đầu hô hào mọi người giữ trật tự.
Tôi thấy thấy vậy liền quay lưng, không ở đó thêm một phút giây nào nữa.
Bấy giờ tôi mới chợt nhớ ra, tôi xuống đây là để đi dạo chứ đâu phải đi hóng tin tức đâu?
Trời! Nghĩ mình cũng thật rảnh đi!
Tôi nhanh chóng xóa tan suy nghĩ về căn phòng P.505 kia rồi đi về phía trước.
Đây là một khách sạn gần biển nên khi tôi vừa ra khỏi sảnh trước mặt tôi đã hiện lên một phong cảnh đẹp đẽ, nước biển sóng sánh đập vào bờ, xung quanh còn có vài cây cối nữa. Đẹp thật!
Tôi vươn vai hít một ngụm khí trời, suy nghĩ về chú cũng thế mà bay biến. Tôi về phía biển, mon men đi bộ trên nền cát trắng.
Đang miên man với những suy nghĩ của mình thì bỗng tôi cảm thấy nhớp nháp ở đầu ngón chân.
Tôi cúi xuống nhìn thấy một con chó Corgi béo mẫm đang liếm chân tôi, vì nó quá đáng yêu nên tôi ngồi thụp xuống vuốt ve bộ lông mịn màng của nó.
"Awww, yêu quá... "
Tôi bị sự dễ thương của con cún này mê hoặc mất rồi, tôi bế nó lên lòng mình, nó cũng không hề chống đối mà ngoan ngoãn ngồi lên đùi tôi. Cái miệng mở ra thở phì phò.
"Em mệt hả? Vừa chạy bộ à? Chân ngắn xinh quá này. "
Tôi đưa tay sờ sờ cái bàn chân mũm mĩm của nó, kì thật, nó gần gũi với tôi như thể tôi là chủ nó vậy.
Tôi đang hưởng thụ sự dễ thương từ cục bông trong lòng thì bỗng một giọng nói vang lên.
"Lại đây Gấu. "
Như nghe thấy giọng của chủ nhân, nó quay ngoắt đầu rồi nhảy ra khỏi lòng tôi, chạy một mạch về phía đối diện.
Tôi nhìn theo hướng chạy của nó, ở bên đối diện đường là một người con trai với dáng vóc cao lớn khỏe khoắn, trông anh ta cũng rất đẹp trai.
Chú chó chạy lại rồi nằm ườn ra đất, dơ bốn cái chân ngắn tủn của mình lên trời như nịnh nọt cậu chủ.
"Thích chạy lung tung hả? Có muốn cắt bữa trưa không? "
Gấu như hiểu được lời nói của cậu chủ, nó cụp tai lại, dương đôi mắt long lanh nhìn chủ của nó rồi kêu ử ử.
Anh ta mỉm cười trước hành động của gấu, sau đó đem một chiếc dây cài vào vòng cổ của gấu rồi bước tới chỗ của tôi, gấu cũng đi theo sau anh ta.
Tôi liền đứng dậy, mỉm cười xã giao.
"Anh có chú cún dễ thương quá. "
Người con trai đó có vẻ khá dễ mến, anh ta cười mỉm đáp:
"Ừm, cảm ơn bạn, mà bạn là người ở thành phố à? "
"Vâng, mình ở Hà Nội. "
"Trùng hợp nhỉ? Mình cũng ở Hà Nội này, nhóm mình đi du lịch năm ngày tại đây. Bạn ở khách sạn nào? "
Tôi liền chỉ sang hướng đối diện.
"Mình ở khách sạn kia. "
"Ồ.. chúng ta ở cùng khách sạn này, bạn có thể cho mình... "
Người con trai còn chưa kịp nói xong, một giọng nói lạnh lùng như dao vang lên:
"Vợ ơi, em đi đâu thế? Về phòng không thấy em, điện thoại thì tắt. "
Tôi kinh ngạc bởi giọng nói quen thuộc này. Bỗng dưng sống lưng lạnh toát. Tôi chầm chậm quay đầu lại nhìn, chú đang bước về phía này, gương mặt tràn đầy sát khí.
Tự dưng tim tôi như ngừng đập, thứ làm tôi sợ không phải là khuôn mặt phẫn nộ của chú... Mà là nhìn thấy chú tôi lại tưởng tượng tới cảnh tượng tối qua...
Tôi đứng chôn chân một chỗ, nhất thời không biết phải nói gì...
Vợ? Sao lại gọi tôi là vợ???
Chẳng... Chẳng lẽ hôm qua thực sự đã xảy ra chuyện gì đó sao? Nghĩ tới đây mặt tôi tái xanh như tàu lá chuối.
Như không kiêng nể chuyện tối qua, chú thản nhiên tiến tới khoác vai tôi thật thân mật, điều đó càng khiến tôi hoảng loạn hơn.
Tôi hoảng hốt muốn trốn tránh khỏi cánh tay vững chãi ấy.
Chú nhướn mày, bày ra bộ mặt không hài lòng, cánh tay đặt trên vai tôi càng chặt hơn, cứ như giữ không cho tôi trốn thoát.
"Mình về thôi chứ? Vợ yêu? "
Chàng trai khi nghe thấy chú gọi tôi thân mật như vậy, gương mặt liền chuyển từ trắng sang xanh rồi vội vàng ôm chú cún chạy mất dạng.
Thấy bộ dạng hớt hải của người con trai kia, khóe miệng chú nhếch lên một nụ cười ma mị.
"Em ở phòng đợi anh không được sao? Tại sao anh chỉ mới rời khỏi em một chút thôi là lại có người con trai khác tiến vây quanh nhỉ? "
Chẳng hiểu sao, nghe chú gọi anh anh em em tôi thực sự không chấp nhận nổi. Tôi liền rời khỏi vòng tay chú, quay mặt đi về hướng khác.
"Này, Vy, em sao vậy. "
Tôi lập tức đưa tay lên mặt che, bước chân càng lúc càng vội vàng.
"Chú tránh xa tôi ra, đừng lại gần tôi... "
Tôi cứ thế phi thẳng vào trong khách sạn, nhanh chóng bấm nút thang máy.
Mẹ nó! Cái thang máy chậm chạp này!
Tôi tức giận mà đập cái nút thang máy liên tục, cuối cùng cửa cũng chịu mở ra, tôi vội vàng bước vào, chú cũng nhanh chân bước vào theo.