Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 185: Anh Ta Hút Thuốc?






Một màn đen kịt bao trùm lấy tôi khiến tôi không còn nhận thức bất cứ chuyện gì nữa. Chỉ biết khi mình tỉnh lại đã là lúc trời sáng.

Tôi lờ mờ mờ mở đôi mắt nặng nề của mình ra, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua? Tại sao đang nói chuyện với người đó tôi lại đột ngột bất tỉnh chứ?

Ánh sáng trắng chói chang truyền vào mắt tôi. Khi tôi mở mắt, tôi phát hiện ra mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Giật mình vội tỉnh dậy, tôi thấy tay mình đang được cắm nhiều ống truyền khác nhau, thì ra tôi đang nằm trên một chiếc giường bệnh của trạm xá.

Tôi đưa tay vò tóc mình, tại sao có thể như thế được? Đầu tôi vẫn còn rất choáng...

Tôi nhắm mắt, cố gắng nhớ lại những gì đã diễn ra ngày hôm qua, trước khi tôi ngất tôi đã có một cuộc đối thoại với người ấy... và rồi...

Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc nào đó, một sợi dây nào đó... rất rất quen thuộc. Không hiểu sao khi nghe thấy nó tôi rất buồn, trái tim tôi rất đau...

Tất cả xảy ra quá nhanh, cứ ngỡ như chỉ là một giấc mơ thôi vậy.


Tại sao nhỉ? Tại sao tôi không thể nhớ ra giọng nói đó, tại sao tôi không thể nhớ ra...

Tôi cố lục lọi trí nhớ mình lại một lần nữa những không thể nhớ ra nổi. Chỉ biết trước khi tôi ngất, tôi nghe thấy người đó gọi tôi.

"Em có nhớ sợi dây chuyền này không? "

Kỳ lạ... tại sao hình ảnh về sợi dây chuyền đó lại biến mất, tại sao giọng nói kỳ lạ khi tôi nhìn thấy sợi dây chuyền lại biến mất...

Tôi chẳng thể nhớ được điều gì! Giống hệt như những lần tôi mơ thấy người đàn ông đó rồi cố lục lọi trí nhớ của mình để nhớ lại đường nét trên gương mặt đó vậy. Thật sự bất lực và khó chịu!

Bỗng, giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên:

"Em tỉnh rồi à? "

Tôi quay đầu, buông bàn tay đang tự bứt tóc mình xuống, thì ra người đó vẫn luôn ở ngay đây, cạnh giường bệnh của tôi.

Gương mặt anh có vẻ buồn và rầu rĩ hơn ngày hôm qua rất nhiều, đôi mắt anh tiều tụy như đã mất ngủ cả một đêm.

Ngón tay đặt trên đùi của anh còn đang kẹp một điếu thuốc đang bốc khói. Anh ta đang hút thuốc ư?

Tôi hơi bất ngờ một chút, thấy biểu cảm ngạc nhiên của tôi, anh ta đưa điếu thuốc lên miệng, hít vào một hơi thật sâu rồi thả ra làn khói trắng đục. Đáy mắt hiện lên một chút mê loạn và chán nản.

Sau đó, anh liền vứt điếu thuốc cháy dở xuống sàn rồi dẫm lên nó.

Hai tay tôi đan vào nhau, tôi không nhớ rõ ràng chuyện diễn ra vào ngày hôm qua, không biết có phải thực hay mơ nữa. Nỗi băn khoăn dấy lên trong lòng, tôi đành cất giọng hỏi:

"Tại sao tôi lại bị đưa vào đây? "

Người đàn ông đó day day thái dương, giống như anh ta đang có một điều gì rất khó nói. Sau đó, anh ta thở dài rồi đáp lời tôi:


"Không sao, em bị thiếu máu thôi. "

Tại sao tôi cảm thấy có gì đó không đúng? Tôi cảm giác như anh ấy bất đắc dĩ mới nói thế. Sao vậy nhỉ?

Đúng rồi, trước khi tôi ngất đi, anh ấy có cho tôi xem một sợi dây nào đó, như bắt được manh mối quan trọng, tôi vội vàng hỏi lại:

"Hôm qua, anh có cho tôi xem sợi dây nào đó đúng

không? Tại sao tôi không thể nhớ ra nó nhỉ? "

Trái ngược với sự hiếu kỳ của tôi, anh chỉ lạnh lùng đáp:

"Quên đi, em đừng nên nhớ. "

Tại sao vậy? Hôm qua chúng tôi còn trò chuyện thân thiết như một người bạn, tại sao hôm nay người ấy lại lạnh lùng như vậy?

Tôi nhăn mặt nhíu mày nhìn người đó, còn anh ta thì đứng dậy, đút tay vào túi quần rồi đi ra ngoài, trước khi đi ra ngoài còn nói:

"Em hoàn toàn ổn, em có thể đi lại bình thường. Bây giờ là 8 giờ sáng, đoàn chuẩn bị làm thiện nguyện tại các huyện nghèo, em có muốn đi không? "

Nghe anh nói vậy, tôi vội vội vàng vàng đứng dậy.

"Có, chờ tôi thay đồ một chút. "

Sau khi thay đồ, trong đầu tôi vẫn còn mông lung về buổi tối ngày hôm qua. Tôi rất tò mò về sợi dây mà anh ta đã đưa tôi nhìn, nhưng tại sao hôm nay thái độ của anh ta lại khác vậy nhỉ?

Tôi muốn hỏi anh ta nhiều hơn, nhưng nhìn cái thái độ bất cần kia thì tôi chắc rằng mình sẽ chẳng biết được đáp án nào từ anh ta. Nhưng dù tôi có nghĩ nát cả óc, tôi cũng chẳng tìm được câu trả lời cho mình.


Trong tim tôi vẫn còn dư âm về cuộc đối thoại của ngày hôm qua, một chút đau nhói vụt qua trái tim tôi.

Qua cuộc đối thoại đó, tôi hiểu về anh nhiều hơn. Người đàn ông bí ẩn với một mối tình sâu đậm với một người con gái có gương mặt giống tôi. Nhưng cô ấy vẫn còn sống.

Thế còn lời của Vũ thì sao nhỉ? Vũ nói cô ấy đã chết!

Tôi biết tin ai đây? Gương mặt và những giọt nước mắt của ngày hôm qua, tôi tin rằng người đó không hề gạt tôi!

Nhưng... nếu cô ấy vẫn đang tồn tại, thì... tại sao giữa hai người lại xảy ra một cuộc chiến đổ máu?

Haizzzzzzzzz

Càng lúc sự việc càng rắc rối, vượt qua tầm kiểm soát của tôi.

Bất chợt, tiếng hướng dẫn viên vang lên, tôi đành vội xua tan đi suy nghĩ của mình rồi ra khu tập trung cùng cả đoàn lên xe đi đến các vùng khó khăn trong huyện.

Suốt cả chặng đường, tôi và anh ấy đều rơi vào im lặng, không ai nói với ai một lời nào. Thỉnh thoảng tôi có nhìn nén anh ta, thấy nét mặt đó rất trầm tư. Đã có chuyện gì xảy ra vào ngày hôm qua sao?

Đáng lẽ sau cuộc đối thoại đó, mối quan hệ giữa chúng tôi phải sát lại gần nhau hơn. Anh chia sẻ những điều sâu nhất cho tôi, và tôi cũng thế...

Dẫu sao, anh ấy là người đầu tiên tôi kể hết tất cả về cuộc sống của tôi. Thái độ lạnh nhạt này là sao đây?