Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 183: Xin Lỗi... Và Lỗi.






"Tôi hiểu, tôi hiểu tất cả những gì em đang nói, hiểu những nỗi đau mà em đã trải qua.Tôi xin lỗi, xin lỗi em vì đã không thể xuất hiện sớm hơn, xin lỗi em vì đã luôn để em khóc một mình, xin lỗi vì đã để bóng tối bao trùm lấy em, xin lỗi em... xin lỗi em thật nhiều... "

Tại sao người đàn ông này có thể hiểu tôi như thế? Tại sao? Tại sao tim tôi lại đau nhức thế này?

Mà... cũng chẳng hiểu sao nước mắt càng lúc càng tuôn nhiều đến thế.

Có phải người đàn ông đó đang thấy tôi giống với cô gái mà anh đang tìm kiếm không? Có phải vì vậy nên anh mới thương tôi không? Không hiểu sao khi nghĩ thế trong lòng tôi lại có một sự khản pháng mạnh mẽ.

Tôi muốn trốn thoát khỏi vòng tay này!


"Buông tôi ra, anh không hiểu, anh chỉ đang nhớ nhung một người con gái khác, cô ấy không phải tôi. Anh mau buông tôi ra đi. "

Tôi cố gắng phản kháng trong sự bất lực, nhưng anh ấy ôm tôi chặt quá... và tôi cũng chẳng thể nào thoát khỏi cái ôm nồng ấm của người đó.

Trong phút giây đó, tôi có cảm giác như anh là người tôi đang tìm kiếm bấy lâu nay, anh là người đàn ông trong giấc mơ của tôi...

Tôi điên rồi phải không? Người đó làm gì có thật chứ. Quan trọng là, tôi sắp cưới người khác, người đó là cha của con tôi. Tôi không nên gần gũi bất kỳ một ai...

Bất chợt, người đó hỏi tôi:

"Nếu cô ấy là em, liệu em có tha thứ cho tôi không? "

Lời nói của người đàn ông đó khiến tôi khựng lại, đôi tay chống đối như bị mất lực...

Tại sao anh ta lại hỏi tôi câu đó? Tại sao?

"Tôi... tôi... "

Tại sao tôi lại do dự? Và tại sao tôi lại cảm thấy đau lòng đến vậy nhỉ? Dù trong câu chuyện của anh ta kể, rõ ràng, cô ấy không phải tôi...

"Nếu em là cô ấy, em có thể tha thứ và quay trở về bên tôi không? Tất cả là sự cố, tôi không bao giờ muốn khiến cô ấy tổn thương, tôi không bao giờ muốn khiến cô ấy buồn. Tôi chưa từng làm bất kỳ điều gì có lỗi với cô ấy... Tất cả... là một cái bẫy... Là do tôi đã bất cẩn, là do tôi đã đánh mất cô ấy...."


Lời nói của anh ấy càng lúc càng dồn dập, hình như anh ấy đang rất nóng vội, lời nói bắt đầu trở nên lộn xộn mất rồi.

Nhìn vào đôi mắt thành khẩn ấy, tôi có cảm giác mình không thể trốn tránh được. Nếu ngày hôm nay tôi chữa cho người đó vết thương lòng, liệu tôi có tìm thấy cảm giác thanh thản trong tâm hồn mình? Liệu, tôi có tìm thấy lối ra cho mình không?

Tôi bất giác thở dài một cách nặng nề, khẽ đưa tay quệt nước mắt rồi nở một nụ cười nhẹ.

"Câu trả lời chẳng phải đã ở trong câu hỏi của anh rồi hay sao? Dù không biết rõ câu chuyện của hai người, nhưng qua cách anh kể, tôi nghĩ rằng cô ấy cũng yêu anh giống như cách anh yêu cô ấy. Nếu anh không làm điều gì có lỗi, tất cả là một sự hiểu nhầm, để rồi cô ấy bị người khác cướp đi. Vậy thì anh còn chờ gì nữa, hãy mau tìm cô ấy, hãy mau nói cho cô ấy hiểu tất cả mọi chuyện. Nếu cô ấy còn yêu và con tin, tôi nghĩ

rằng cô ấy sẽ tha thứ cho anh thôi. Biết đâu, cô ấy vẫn đang chờ đợi anh thì sao? "

Người đàn ông đó đưa mắt nhìn tôi, đó không phải là một đôi mắt sâu thẳm khó đoán mà tôi thường thấy, giờ đây, đôi mắt đó chứa chan một nỗi buồn thê lương. Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt của người đàn ông đó, giống hệt như có một con dao sắc bén cứa vào trái tim yếu đuối của tôi, máu chảy ra từ vết thương đó rất rất nhiều. Nó khiến tôi đau đớn tới quằn quại, ngay lúc này đây, cổ họng của tôi như có một dị vật, nghẹn ngào không thể nói thành lời...

Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông khóc và rơi nước mắt, nó không thể hiện anh là người yếu đuối, nó khiến tôi cảm thấy như anh cũng giống tôi, gồng mình chống trả với hiện thực tàn nhẫn, rốt cuộc thì tôi đã thấy những áp lực vô hình đè nén trên đôi vai đó rồi...

Người đàn ông đó không hề yếu đuối, anh rất mạnh mẽ!

Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại không nỡ nhìn anh ấy khóc, cảm giác như chỉ cần anh ấy rơi nước mắt thôi là trong lòng tôi như có hàng vạn cây kim châm vào.

Tôi đưa tay lau nước mắt cho anh ấy, đây là lần đầu tiên tôi chạm vào khuôn mặt của một người đàn ông, cảm giác xa lạ, mà cũng thật gần gũi...


Anh ta lập tức bắt lấy cái tay của tôi.

"Tôi tìm kiếm cô ấy trong vô vọng, tôi không biết cô ấy đang ở nơi nào, tôi không biết tâm trạng cô ấy có ổn không. Không biết điều gì đang diễn ra trong cuộc sống của cô ấy.

Mỗi sáng thức dậy, tôi đều tự hỏi mình, bữa sáng của cô ấy như thế nào? Cô ấy ăn uống có đủ chất không? Tối có ngủ ngon không? Cô ấy không có tôi ổn chứ?

Rồi tôi lại tự đánh mình một cái, tôi chẳng phải là thằng đàn ông tồi sao? Đến người mình thương cũng không thể bảo vệ được.

Thời gian đầu, tôi không thể quên đi hình bóng của cô ấy, mỗi lần về nhà, tôi lại thấy cô ấy đang ở trước mặt tôi, gọi tôi bằng cái tên thân mật "Chồng yêu" rồi biến mất...

Thì ra đó chỉ là ảo ảnh của tôi, tôi nhớ cô ấy, nhớ mùi hương trên cơ thể cô ấy, nhớ cách cô ấy làm nũng, nhớ những cái ôm dịu dàng và đôi bàn tay nhỏ bé của cô ấy.

Tôi biết cô ấy rất dễ khóc, và nhạy cảm. Chỉ một điều nhỏ nhặt thôi cũng khiến cô ấy buồn, không biết cuộc sống của cô ấy ra sao? Tôi chỉ muốn lật tung hết tất cả mọi nơi để tìm cô ấy, tôi thèm được nghe giọng nói ấy... Thèm được cô ấy nỉ non bên tai... Cô ấy giống như một đứa trẻ đáng yêu, ở bên cạnh cô ấy, tôi cảm giác như mình trẻ lại. "